Cậu Hai Đức
Lành đi chợ về đến nhà, tự nhiên thấy nôn nao khó chịu. Mặt tái xanh, mắt hoa đi. Bỗng dưng Lành chợt ngã xuống sàn nhà. Nàng mệt mỏi kêu nho nhỏ:
– Má ơi má. Con sao vầy nè.
Bà Hội Đồng nghe tiếng con dâu ú ớ thảng thốt ngoài phòng khách. Bà cố ngồi lên khỏi giường, lê chầm chậm ra vừa hỏi dồn dập:
– Lành… Con sao vậy? – Chắc con trúng gió quá má à. Vừa đi chợ về đến nhà tự dưng buồn nôn và chóng mặt khó chịu quá.
Bà Hội Đồng hiểu rõ triệu chứng con dâu vừa kể. Bà rối rít thúc giục:
– Con nằm xuống ghế dài nghỉ khỏe đi. Má lấy dầu ra xoa bóp cạo gió một lát là khỏi liền hà. – Chắc con bị trúng gió phải không má? – Ừ… Có lẽ vậy. Để má cạo gió coi sao. Con cởi áo quay lưng lại mau lên. Coi chừng gió lậm vào người nguy hiểm lắm.
Lành nghe lời mẹ chồng cởi hết nút áo, trật móc nịt vú lên, chừa lưng trần cho bà Hội Đồng thoa dầu. Nhưng vừa mới tẩm mấy giọt dầu lên da lưng Lành, bà Hội Đồng ngạc nhiên đến sững sờ. Đúng là cái bớt triện sơn.
Bà ghé mắt lại gần nhìn kỹ hơn. Lắp bắp không ra tiếng:
– Cái triện son… Lành… Con có cái bớt này lâu chưa vậy? – Dạ… Tía con nói khi sanh ra, con đã có sẵn nó rồi má à. – Con… Con ở Long Hải từ hồi nhỏ đến giờ hay sau này vậy? – Dạ… Tía con kể hồi trước thì ở Hà Tiên. Sau này vì sinh kế ba con lưu lạc đến Bà Rịa rồi qua Long Hải được 4 năm. Ủa, sao má hỏi chi kỷ vậy? – Ờ… Má tò mò muốn biết… ngoài cái bớt son con còn có món gì khác không vậy? – Dạ… Má hỏi gì con không hiểu?
Bà Hội Đồng càng lúc càng run ray, lệ tuôn trào ra mờ cả 2 mắt. Bà cố bình tĩnh hỏi con dâu:
– Má muốn biết ba má có cho con kỷ vật nào không vậy mà? – Dạ có. Lúc sắp lên xe hoa, tía con có tặng cho con một sợi dây chuyền và cái mề đay cẩm thạch để làm kỷ niệm. – Đâu… Sợi dây chuyền đâu. Con cho mẹ xem được không? – Dạ… Để con vào lấy ra mẹ xem.
Bà Hội Đồng nhận sợi dây chuyền xem qua, hai mắt nhòa lệ, miệng lưỡi lẩm bẩm rên rỉ:
– Đúng rồi… Trời ơi! Đúng nó rồi. Tôi đâu thể lầm lẫn được.
Bà Hội Đồng vụt ngã ra ngất xỉu. Đến lượt Lành hốt hoảng lăng xăng xoa dầu cạo gió, giật tóc mai cấp cứu cho bà mẹ chồng. Một lúc sau, bà Hội Đồng tỉnh lại. Bà ôm Lành vào lòng nức nở, nghẹn ngào bà nấc thành lời:
– Con của mẹ… Ôi oan nghiệt tương báo mà… Lành ơi, Con ơi… Mẹ đâu ngờ số phan đã trớ trêu cắc cớ như thế này.
Hai mẹ con họ ôm nhau khóc mùi mẫn dù mỗi người đang mang một tâm trạng khác nhau. Lành cũng được mẹ kể cho nghe về chuyện quá khứ oan nghiệt đau buồn.
Đã từ 3 tháng nay suốt dọc bãi biển Long Hải dân đánh cá và đám trẻ nhỏ hiếu kỳ thường bắt gặp một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, ăn mặc xốc xếch đi lang thang lúc cười lúc khóc. Có lúc ông ta ngồi trầm ngâm bên gộp đá trước một cái miễu miệng lẩm nhẩm như đang trò chuyện với người vô hình.
Sau đó người đàn ông moi trong túi ra tờ giấy hoen ố, nhàu nát đưa lên đọc thật lâu. Đọc xong lại khóc và kêu không rõ lời:
– Nó đó… Nó là thằng tội lỗi, thằng loạn luân.
Và tiếp đến là những tiếng đấm ngực thùm thụp mà người ta cứ ngỡ người đàn ông mất trí vì oán hận một kẻ nào khác. Chỉ duy nhất có một người phụ nữ trẻ là hiểu và cảm thông sâu sắc với kẻ bệnh tâm thần.
Chị bế đứa con trai kháu khỉnh, mắt đẫm lệ, bước chậm về phía người đàn ông, giọng van lơn tha thiết:
– Anh… Em van xinh anh hãy về nhà… Về với mẹ con em đi anh.
Nhưng người đàn ông đã trợn mắt đỏ ngầu như tóe lửa căm hờn, quát lớn với người thiếu nữ bế con:
– Cút đi… Đi ngay cho tao yên… Tao sợ mày, tao sợ tao. Trời ơi, Chúa ơi hãy tha thứ cho con, cho thằng khốn nạn nhất trần gian là tôi đây nè. – Anh… Em lạy anh mà. Anh đừng làm khổ mình nữa mà.
Người đàn ông vụt cười lên sặc sụa, dí tờ giấy vào mặt thiếu phụ quát lớn:
– Đọc đi. Hãy đọc đi xem tao có phải là cái thằng khốn nạn không? – Dạ… Em đã đọc rồi mà. Đọc nhiều rồi. Anh đày đọa thân xác vậy đủ rồi. – Không. Chưa đủ. Tao phải khổ để đền tội… Ha… Ha… Tao phải đền tội cái thằng khốn nạn này.
Người đàn ông ném tờ giấy vào mặt người thiếu phụ. Cô ta né tránh, tờ giấy bay lượn mấy vòng ra nằm âm thầm trên bãi cát lạnh. Người đàn ông thất thểu bỏ đi. Theo sau là người thiếu phụ vừa đi vừa khóc nghe thật buồn thảm. Tiếng khóc bay loãng theo gió vào thinh không.
Có ai đó, chạy đến nhặt tờ giấy, tò mò đọc xem nội dung thì ra đó là lá thư của một người mẹ gửi cho con trai với nội dung như sau: Sài gòn ngày… tháng… năm…
Hoàng Đức con trai của má.
Khi con đọc những dòng chữ này có lẽ má đã thành một cái xác vô tri bất động. Má phải tự lột rửa vết ô nhục, tội lỗi tày trời do chính má đã tạo ra bằng cái chết mới xứng đáng.
Con còn nhớ cách đây 20 năm về trước. Vào một đêm con ăn mừng thi đỗ tú tài và phát sanh ray ù nghĩ ngông cuồng chiếm đoạt thể xác bà Chủ Quận. Nhưng trời ơi. Định mệnh trớ trêu đặt bày má chính là thân xác mà con ôm ấp giày vò hưởng thụ khoái lạc. Vì má muốn đóng thế vai bà Chủ Quận để dạy cho con bài học đạo lý. Nào ngờ một phút ngủ mê, má lại rước lấy bài học nhớ đời đầy cay đắng đó.
Má âm thầm đau khổ, câm lặng để giữ giọt máu của cha con. Vì má biết khi sự thật phơi bày con sẽ chọn cái chết để trốn chạy tội lỗi.
Sau đó, má đi xưng tội với cha cố. Ngài thắc mắc sao má đã im lặng chấp nhận để con hành động sai trái, và để mang bào thai. Bởi vì con ơi, trong giây phút giao hoan đó má hình dung con chính là khuôn mặt cha con như ngày mới vu quy. Và cả hai giống nhau như đúc.
Hơn nữa con đã trót chiếm thể xác của má. Nếu khuấy động ra hỏi có lợi ích gì? Má đã tính sai nước cờ, hậu quả là cái bào thai mà sau khi con du học má phải nẳng mang và trốn đi khỏi quê nhà đến tận Hà Tiên để sinh đẻ.
Em con mà cũng chính là vợ con lại là một bé gái có bớt son đỏ sau lưng. Má tặng nó cho bác ngư dân tốt bụng với số tiền, vàng làm vốn mưu sinh. Đồng thời má cũng tặng cho con gái mình sợi dây chuyền mề đay cẩm thạch làm kỷ vật hồi môn và hồi đó đến nay thấm thoát đã tròn 20 năm.
Một lần nữa, định mệnh khắc nghiệt đã đưa con cưới vợ. Và vợ con chính là bé gái mà má đã cho bác ngư dân ngày xưa. Dấu bớt son sau lưng Lành, sợi dây chuyền nhạc phụ con trao tặng vợ con hôm lên xe hoa là hai chứng minh cụ thể mà má không thể lầm lẫn vào đâu được.
Ôi, cả một mối oan tình cừu hận bi đát mà kẻ gây nên đầu dây mối nhợ đều do một con người đáng lăng trì chính là má của con. Má không còn mặt mũi nào sống nhìn đời, nhìn hai con loạn luân. Vì thế sau khi xưng tội một lần nữa với cha cố, dù biết khó được lột rửa sạch má cũng đủ can đảm đến cái chết cho thanh thản tâm hồn dù má sẽ đời đời sám hối đền tội nơi hoả ngục.
Hãy tha thứ cho má. Hãy vì má mà xa Lành vĩnh viễn con nhé. Vĩnh biệt hai con yêu dấu. Người mẹ tội lỗi của hai con.
… Bạn đang đọc truyện Cậu Hai Đức tại nguồn: https://truyensex.asia
Cầu xin Chúa ban bình an cho hai con.
Má… — Hết —
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cậu Hai Đức |
Tác giả | Mai Sương Sương |
Phân loại | Chuyện XXX, Đụ dì, Truyện bú lồn, Truyện sex ngắn |
Ngày cập nhật | 31-05-2024 19:41:56 |