Con đường bá chủ – Quyển 2
Trước ánh mắt ngưng trọng của đám người, hai loại công kích cực mạnh rốt cuộc va chạm vào nhau…
Không có nổ tung vang trời như tưởng tượng, cũng không có chấn động khiến người khác phải hộc máu bay ra ngoài…
Chỉ thấy Diễm Lôi Kim Ô Phá và Hợp Linh Chưởng đang kịch liệt ma sát, như muốn đem đối thủ nghiền nát…
Hợp Linh Chưởng là luồng lực lực dạng tia sáng hết sức khủng bố đang xuyên phá ngay thân thể Kim Ô, mà Diễm Lôi Kim Ô Phá không phải dạng vừa, không ngừng lao đến như muốn hủy diệt Hợp Linh Chưởng…
Mỗi loại công kích đều ẩn chứa lực lượng kinh khủng của hai loại Dị Hỏa và lực lượng thuộc tính khác…
Nơi hai loại công kích va chạm, không gian đã sớm nứt vỡ thành từng mảnh, chỉ để lại một vết nứt hư không khủng bố đen kịch…
Rốt cuộc, sau một thời gian giằng co, chỉ thấy Hợp Linh Chưởng thành công xuyên thủng mà qua thân thể Kim Ô…
Lúc này, âm thanh nổ tung mới chính thức vang lên…
ẦM…
Kim Ô bị xuyên thủng, nó trở nên mất ổn định và phát nổ giữa không trung, tạo thành một đám mây hình nấm cực đại lan tràn hai loại dị hỏa cùng lôi đình xen lẫn, kinh khủng vô cùng…
Mà Hợp Linh Chưởng dù đã bắt đầu yếu bớt, nhưng vẫn ương ngạnh mà tiến, lao thẳng đến Diễm Nguyệt Kỳ, như muốn đem nàng xuyên thấu…
“Bổn tọa thua!”
Diễm Nguyệt Kỳ chấp nhận thân nhẹ một tiếng, tu vi nhanh chóng khôi phục Luyện Hư Viên Mãn, phất tay đem Hợp Linh Chưởng dễ dàng tiêu hủy…
Trong đôi mắt kiêu ngạo của nàng, ẩn ẩn xuất hiện một tia buồn bã, đây là lần đầu tiên trong đời Diễm Nguyệt Kỳ nàng bại với một đối thủ trong cùng cấp…
Nói không buồn chính là lừa mình dối người…
Lạc Nam chứng kiến cảnh này, mở miệng cười một tiếng, bí mật truyền âm vào tai nàng:
“Sớm muộn cũng gả cho ta, thua cho ta cũng không mất mặt nha!”
“Mơ mộng viển vông, bổn tọa không rãnh chờ ngươi đuổi kịp, mười năm sau nói không chừng bổn tọa đã là Hợp Thể Kỳ rồi!” Diễm Nguyệt Kỳ nghe hắn cả gan trêu chọc, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, nỗi buồn cũng theo đó tan biến…
Lạc Nam thấy nàng trở về dáng vẻ thường ngày, thở phào một hơi, nhìn Diễm Nguyệt Kỳ u buồn là đều hắn không muốn chứng kiến nhất… nàng trong lòng hắn phải luôn kiêu ngạo và bá đạo như vậy…
Bốp bốp bốp…
Âm thanh vỗ tay vang lên, chỉ thấy Sư Phụ nữ nhân hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hai đồ đệ, mở miệng cười to sảng khoái:
“Không tồi, không tồi… một chiêu Diễm Lôi Kim Ô Phá rất đặc sắc… uy lực thậm chí siêu việt một số Linh Cấp Vũ Kỹ!”
Nữ nhân sư phụ lần đầu được chứng kiến Diễm Lôi Kim Ô Phá có kết hợp hai loại Dị Hỏa, không nhịn được phải mở miệng khen tặng, về phần Hợp Linh Chưởng nàng đã thấy lúc Lạc Nam khảo hạch, đối với uy lực của nó cũng hiểu được phần nào…
Hợp Linh Chưởng của Lạc Nam chỉ là Thiên Cấp Cực Phẩm vũ kỹ, sở dĩ nó mạnh mẽ đủ đối kháng với Chân Cấp vũ kỹ như vậy là do hắn dùng Dị Hỏa, Dị Mộc và Huyền Thủy dung hợp…
Đổi lại nếu hắn chỉ dùng thuộc tính linh lực bình thường, đã sớm bị Lạc Vũ đánh nát trong lần Khảo Hạch…
Nhìn Lạc Nam, nữ nhân sư phụ nghiêm túc nói:
“Tiểu tử ngươi đừng tưởng tạm thắng Kỳ nhi mà kiêu ngạo, Diễm Lôi Kim Ô Phá do tu vi Luyện Hư Viên Mãn của nàng thi triển sẽ mạnh hơn hàng vạn lần so với lúc nảy…”
Lạc Nam biết sư phụ đang dạy bảo mình, chắp tay cười nói:
“Đệ tử đã nhớ, ta dù xem thường hào kiệt toàn thiên hạ, cũng không dám xem thường Đại sư tỷ chút nào!”
Nói đùa sao? Diễm Nguyệt Kỳ là nữ nhân có quyết tâm và ý chí lớn nhất mà Lạc Nam từng thấy, nàng vì thực lực mà giả vờ kết hôn, vì thực lực mà sinh con, vì thực lực mà leo lên ghế gia chủ… vì thực lực mà chấp nhận song tu với hắn…
Đối với nàng, mạnh hơn là một loại chấp nhất… dám háo thắng tự kiêu trước mặt nàng là hành vi ngu xuẩn đến cực điểm…
Tần Mộng Ảnh và Tô Nhan liếc nhau, chiến ý bốc lên hừng hực trong ánh mắt…
Các nàng thua Diễm Nguyệt Kỳ thì cũng thôi, nếu để vị “tiểu sư đệ” này trong thời gian ngắn vượt mặt, làm sao chịu cam tâm?
Hai nữ âm thầm quyết tâm vùi đầu vào tu luyện, không thể lơ là chút nào…
Nữ nhân sư phụ âm thầm chứng kiến tình cảnh này, khóe môi đỏ thẫm nhếch lên một tia hài lòng…
Đây chính là mục đích nàng mong muốn, khích tướng cho Diễm Nguyệt Kỳ tuyên chiến với Lạc Nam cũng là ý đồ sắp xếp từ trước của nàng…
Đệ tử của nàng nhất định không thể lơ là lười biếng trong bất kỳ giây phút nào, phải không ngừng nỗ lực cho đến khi đạp lên đỉnh cao của con đường cường giả…
Đương nhiên, bản thân nàng cũng vậy…
“Công tử bái được một sư phụ tốt!” Kim Nhi âm thầm suy nghĩ…
Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ hạ người rơi xuống, đám lão quái vật núp trong không gian hết chuyện để xem, chỉ có thể lần lượt rút đi…
Cả đám không quên ghen ghét nhìn chằm chằm nữ nhân sư phụ, vì cái gì đệ tử tốt đều bị ngươi độc chiếm?
Nữ nhân sư phụ cao ngạo ngẩng đầu, như muốn đáp trả lão nương thích đấy, thì sao nào?
“Ngươi cần mấy linh dược kia làm gì? Bổn tọa nơi này có Hỏa Hồng Nhủ!” Diễm Nguyệt Kỳ nhớ lại yêu cầu của Lạc Nam với nữ nhân sư phụ, mở miệng hỏi…
“Luyện chế Dung Hỏa Đan cho Hồng Liên! Có một chút chuyện cần…” Lạc Nam cũng không che giấu, gật đầu cười nói…
Chúng nữ trong mắt xuất hiện một tia khác lạ, nhất là Tần Mộng Ảnh càng là ghen tuông véo hông hắn…
“Xem như hai nha đầu không nhìn lầm ngươi, cầm lấy!” Diễm Nguyệt Kỳ cảm thấy hài lòng, gật đầu ném cho hắn một thạch nhủ màu hồng đỏ…
Lạc Nam không khách khí thu hồi, mở miệng hỏi: “Đại sư tỷ không đi thăm hai nàng sao?”
Bọn hắn ở đây vừa trò chuyện vừa chiến đấu, thời gian Lễ Khai Giảng có thể đã kết thúc, chúng nữ chắc hẳn trở về trụ sở Nương Tử Bang…
“Không vội, nguyên liệu vẫn còn thiếu Dung Linh Thảo, ta sẽ tìm kiếm!” Diễm Nguyệt Kỳ nghe Dung Hỏa Đan luyện cho nữ nhi của mình, nhất thời rất chú trọng…
“Không cần thiết, bên trong Nhiệm Vụ Đường của Học Phủ có nhiệm vụ treo giải thưởng Dung Linh Thảo, nhiệm vụ này do Ngũ Trưởng Lão đưa ra, lão nương sẽ bảo hắn nôn Dung Linh Thảo ra cho ngươi!” Nữ nhân sư phụ bá khí khoác tay nói…
Lạc Nam khóe miệng co giật, vội vã lắc đầu, hắn không thể để sư phụ vì chuyện riêng của mình mà trấn lột người khác, tròng mắt đảo quanh nói:
“Ta cũng vừa mới vào Học Phủ, cũng nên nhận nhiệm vụ làm thử cho biết, sư phụ đừng quá lo ngại!”
Thấy hắn nói có lý, nữ nhân sư phụ chấp nhận gật đầu, nhìn ba nữ đồ đệ mở miệng căn dặn:
“Lão nương lần này bế quan luyện hóa Nham Tượng Trọng Viêm, các ngươi bảo vệ tiểu sư đệ cho tốt!”
Tam nữ gương mặt xinh đẹp hồng nhuận, thầm nghĩ ta không phải bảo mẫu của hắn nha…
Nữ nhân sư phụ mặc kệ phản ứng của các nàng, tiếp tục quay sang Lạc Nam:
“Tiểu tử ngươi cũng đừng ỷ có lão nương chống lưng mà không xem ai ra gì, trừ khi có Hợp Thể Kỳ không biết xuất hổ ra tay với ngươi, khi đó ta sẽ đích thân làm thịt hắn, về phần Luyện Hư Viên Mãn trở xuống ngươi tự mình xử đi…”
Lạc Nam nghe vậy, mặt ủ mày chau, sư phụ nha… ta mới tụ được Tứ Đỉnh, ngươi lại để ta tự lo đám Luyện Hư Viên Mãn, quả thật muốn chơi chết ta…
Bất quá hắn cũng hiểu sư phụ làm thế là muốn hắn không nên quá mức ỷ lại, huống hồ với thân phận Độ Kiếp Kỳ cùng Bát Chuyển Thể Tu của nàng, hạ mình ra tay làm thịt Hợp Thể Kỳ đả là bao che hắn lắm rồi…
Thấy Lạc Nam ra vẻ ủ rũ, nữ nhân sư phụ thầm mắng một tiếng, ném cho hắn và Diễm Nguyệt Kỳ mỗi người một quyển sách xưa cũ, mở miệng:
“Đường của Thể Tu không hề đơn giản, hai ngươi nên tập trung thời gian Luyện Thể một chút đi, đẳng cấp còn hơi kém!”
Lạc Nam sau lần song tu cùng Diễm Nguyệt Kỳ, tiếp nhận Kim Ô Hư Hỏa nên đã đột phá Tứ Chuyển Sơ Kỳ…
Còn Diễm Nguyệt Kỳ chỉ mới đạt đến Tam Chuyển Sơ Kỳ mà thôi…
Tình huống của hai người đương nhiên không thể lọt khỏi mắt xanh của nữ nhân sư phụ…
Lạc Nam cùng Diễm Nguyệt Kỳ mở ra hai quyển sách, chỉ thấy bên trên ngoại trừ ghi chép những tâm đắc trên con đường luyện thể của nữ nhân sư phụ, còn có một môn Thiên Cấp Vũ Kỹ dành cho Thể Tu… được gọi tắt là Thể Kỹ…
Trong tay Lạc Nam là một môn Thiên Cấp Trung Phẩm Thể Kỹ – Quân Tử Phục Ma Quyền…
Mà trong tay Diễm Nguyệt Kỳ đồng dạng là một môn Thiên Cấp Trung Phẩm Thể kỹ khác – Mỹ Nhân Hàng Yêu Chưởng…
Hai loại Thể Kỹ như dành riêng cho nhau, vừa lúc phù hợp với hai người…
“Hai loại Thể Kỷ này lão nương nhặt được trong một động phủ cổ, không tồi chút nào đâu, cố gắng tu luyện cho tốt! Đừng quên xem qua các tâm đắc trong ghi chép của ta!”
Nữ nhân sư phụ nói xong, không đợi đám người phản ứng, đã một quyền cực mạnh đấm nát không gian, bước chân tiến vào…
Hành động bạo lực đến cực điểm…
Lạc Nam trong lòng thầm cảm động, sư phụ vừa gặp mặt đã tin tưởng hắn như vậy, tương lai không thể cô phụ kỳ vọng của nàng…
“Tạ ơn sư phụ!” Hắn và Diễm Nguyệt Kỳ kính cẩn chắp tay, hai người nhìn nhau, cùng lúc thu hồi Thể Kỹ…
“Hừ! Ta đến xem Nương Tử Bang, rất nhớ Tố Mai muội muội đấy!” Tần Mộng Ảnh thấy đôi nam nữ không ngừng “liếc mắt đưa tình”, tức giận dậm chân một cái, thả người bay đi…
Lạc Nam bất đắc dĩ lắc đầu, nữ nhân lên cơn ghen quả là không nói lý lẽ, bất quá thời gian còn dài, hắn cũng không nóng vội…
“Đại sư tỷ và tiểu sư đệ ở lại mạnh khỏe, Tô Nhan đi trước!” Tô Nhan thấy tình cảnh này, nhẹ giọng than một tiếng, muốn rời đi…
“Khoan đã Tam tỷ!” Lạc Nam hấp tấp vội vã hô một câu…
“Ngươi còn muốn gì sao tiểu sư đệ?” Tô Nhan phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, cắn cắn môi…
“Đại sư tỷ, tam tỷ thích dùng vật phẩm gì?” Lạc Nam truyền âm hỏi Diễm Nguyệt Kỳ trông thoáng chốc…
“Vũ Khí của nàng là một ống Tiêu (Sáo)” Diễm Nguyệt Kỳ trong lòng ê ẩm kỳ lạ, bất quá vẫn đáp trả…
Lạc Nam âm thầm ghi nhớ, một bên điên cuồng đổi mới Cửa Hàng May Mắn, một bên nhìn thẳng vào mắt Tô Nhan ra vẻ chân thành nói:
“Ta hứa sẽ chăm sóc thật tốt ba người Tô Mị, nàng nên cân nhắc đề nghị của ta, hai chuyện lập gia đình và trở thành Tông chủ Bách Hoa Tông hoàn toàn không liên quan, quy định do người xưa để lại có phần cổ hủ, nên cân nhắc thay đổi!”
Tô Nhan hít sâu một hơi, thanh tịch nhẹ gật đầu: “Ta sẽ thương lượng cùng các trưởng lão, tiểu sư đệ còn cần gì không?”
“Chúng ta lần đầu tỷ đệ gặp mặt, ta có món quà ra mắt với nàng, chút lòng thành của ta, hy vọng nàng tiếp nhận!”
Lạc Nam nói xong, như sợ nàng từ chối, nhanh nhạy nói tiếp:
“Đương nhiên nàng cũng phải có quà cho ta, bằng không tiểu sư đệ không chịu đâu nha!”
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng móc ra một thanh Tiêu trong suốt như ngọc, có từng hoa văn trang nhã hình cánh hoa, óng ả thon dài, cao quý đến cực điểm…
“Đây là Ngọc Hoa Tiêu, nó được sinh ra là dành cho Tam sư tỷ, nàng không được từ chối a!”
Nói xong, nhét vào bàn tay trắng nõn lung linh tinh xảo của Tô Nhan…
Tô Nhan ánh mắt hơi đổi, nàng nhận ra đẳng cấp của Ngọc Tiêu này không tầm thường, lắc đầu muốn nhét lại vào tay hắn:
“Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận!”
Lạc Nam ra vẻ vô sỉ thu tay lại, tức giận nói:
“Vật Lạc Nam ta đã tặng há có đạo lý nhận lại? Nàng không thích có thể vứt đi!”
Tô Nhan tính tình vốn trong veo tinh khiết, sao có thể chống cự thủ đoạn vô lại của hắn, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan…
“Hừ, tam muội ngươi cứ nhận, tên này giàu lắm, huống hồ sư phụ đã đem ngươi gả cho hắn, khách khí gì chứ?” Diễm Nguyệt Kỳ kiều diễm liếc mắt nói…
“Sư tỷ nói đùa… đa tạ tiểu sư đệ, ta đi trước!” Tô Nhan ra vẻ thản nhiên nói, chỉ là gương mặt đả sớm đỏ bừng như trái đào chín, vội vàng xé rách hư không rời đi…
“Quà của ta đâu?” Lạc Nam vội vàng hét vọng theo, chỉ là Tô Nhan đã sớm mắc cỡ chạy mất, làm sao để ý đến hắn…
“Tiểu sư đệ thật bất phàm a, vừa ra tay đã tặng một kiện Linh cấp pháp bảo!”
Nhìn Tô Nhan biến mất, Diễm Nguyệt Kỳ khoanh tay trước ngực, ngạo kiều nói…
Lạc Nam cười cười, âm thầm vui vẻ vì lần này Cửa Hàng May Mắn đổi mới ra đồ vật phù hợp…
Ngọc Hoa Tiêu – Linh Cấp Trung Kỳ pháp bảo, có thể kết hợp với tu sĩ ở bất kỳ thuộc tính nào… giá bán năm vạn Điểm Danh Vọng…
Vốn Lạc Nam chỉ định cầu may mà thôi, nếu Cửa Hàng đổi mới không ra pháp bảo dạng Tiêu thì mua một kiện Y Phục tặng nàng cũng được, nào ngờ đổi mới vài phát ra luôn…
Lần này xem như để lại ấn tượng không tệ với Tô Nhan, nàng cũng không quá chán ghét hắn, cơ hội có nàng là không nhỏ…
Lạc Nam hài lòng nhếch môi, nhìn sang dung nhan diễm lệ kiêu ngạo của Diễm Nguyệt Kỳ, bất chợt nhào đến ôm lấy vòng eo nàng…
“Muốn làm gì bổn tọa?” Diễm Nguyệt Kỳ không đẩy hắn ra, ngược lại ngẩng đầu khiêu khích hỏi…
Lạc Nam không nói, cúi đầu kề sát tai nàng thủ thỉ:
“Nguyệt Kỳ, ta rất nhớ nàng!”
Diễm Nguyệt Kỳ thân hình nhẹ rung lên, trong lòng tràn lan cảm giác khác thường…
Sau khi cùng hắn tách rời vài ngày, Diễm Nguyệt Kỳ luôn có cảm giác trống trải hết sức kỳ lạ, đó là loại cảm giác nàng chưa từng gặp phải bao giờ…
Vì lẽ đó đem nó đè ép xuống, tịnh tâm xử lý chính sự ở Diễm gia…
Nhưng loại cảm giác đó ngày một dữ dội, liên tục hối thúc nàng phải tìm đến hắn…
Diễm Nguyệt Kỳ đối với chuyện tình cảm trong sáng như giấy trắng, mặc dù cùng hắn song tu thời gian dài vẫn chỉ cho rằng nhằm mục đích tu luyện mà thôi…
Nhưng dù nàng có là Luyện Hư Kỳ cường giả, dù nàng có thân phận cao quý, thì không ai có thể phủ nhận, nàng là một nữ nhân…
Nữ nhân sau khi nếm trải tư vị ân ái, đương nhiên khó có thể quên, và muốn tiếp tục ân ái thêm lần nữa, lần nữa…
Yên Nhược Tuyết vốn ôn nhu trang nhã, còn nhớ Lạc Nam đến mức phải thủ dâm trong hai năm xa hắn, càng đừng nói chi tính cách nóng bỏng như lửa của Diễm Nguyệt Kỳ…
Chính vì thế mà Diễm Nguyệt Kỳ vội vàng tiến vào Học Phủ, lấy lý do thăm hai nữ nhi, thực chất là muốn tiếp tục cưỡng gian tên này…
Chẳng qua nàng vẫn cho rằng đó là nhu cầu của túi da cơ thể, là khao khát song tu gia tăng thực lực, mà không phải tình yêu…
“Đừng tưởng nói lời đường mật là bổn tọa sẽ quên ước định mười năm!” Diễm Nguyệt Kỳ quay mặt sang nơi khác, vẫn bướng bỉnh như vậy…
“Ta muốn nàng… muốn nàng… rất muốn nàng…”
Lạc Nam ôm thân thể thành thục nóng bỏng của nàng trong ngực, hà hơi nóng vào gáy nàng lẩm bẩm…
“Thế còn không mau?” Diễm Nguyệt Kỳ trợn to mắt…
“Nàng thả lỏng, ta mang nàng vào nhà chúng ta, cũng là nhà của Hồng Liên và Tình Nhi…”
Lạc Nam nói một tiếng, ôm chặt lấy nàng, định tiến vào Linh giới Châu…
“À, Khoan đã!” Lạc Nam chợt dừng lại…
“Chuyện gì?” Diễm Nguyệt Kỳ nhíu mi…
“Sư phụ của chúng ta tên gì?” Lạc Nam nhận ra mình vẫn chưa biết danh tính của sư phụ…
Diễm Nguyệt Kỳ trong mắt hơi sùng bái, môi thơm nhẹ mở, kiêu ngạo đáp:
“Cuồng Bạo Nữ Vương – Võ Tam Nương…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ – Quyển 2 |
Tác giả | Akay Hau |
Phân loại | Chuyện XXX, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 21-01-2024 23:36:39 |