Cuộc chiến giữa các vị thần
Truyền thuyết kể rằng năm xưa Lạc Long Quân và Âu Cơ sinh ra một trăm quả trứng nở thành một trăm người con, năm mươi người con theo mẹ lên rừng năm mươi người con theo cha xuống bể.
Nhưng có một dị bản kể rằng trên thực tế có tới một trăm linh một quả trứng, chỉ là quả trứng thứ một trăm linh một to lớn dị thường, cứng rắn như một hòn đá. Đủ năm đủ tháng vẫn không chịu nở thành người. Lạc Long Quân và Âu Cơ nghĩ rằng đứa trẻ này đã chết nên để lại vùng đất trống, mãi đến một ngàn năm sau quả trứng mới vỡ. Từ bên trong quả trứng tỏa ra hàng triệu tia sáng đủ màu làm chấn động cả thiên đình. Hương thơm ngào ngạt, bay xa đến cả vạn dặm, cho dù là thần hay người cũng đều chấn kinh.
Từ quả trứng nhảy ra một đứa bé. Đứa bé hít thở linh khí trời đất, vươn vai lần thứ nhất, đã cao như trẻ mười tuổi, vươn vai lần thứ hai, đã trưởng thành, vươn vai lần thứ ba, liền cao tới một mét chín mươi, nặng tám mươi cân. Chàng thừa hưởng máu rồng của cha, máu tiên của mẹ, là một sinh vật kỳ bí, mạnh hơn cả cha anh.
Chàng trai có sự liên hệ huyết thống với một trăm người anh em của mình, chỉ cần đứng yên một chỗ mà tự nhiên nhìn thấy quá khứ ngàn năm. Chàng biết rằng một trăm người anh em của chàng đều là Á thần, nhưng do thời gian quá lâu dài mà trở thành người phàm. Người anh cả lập ra nhà nước Văn Lang, truyền ngôi lại cho con cháu, lúc này vẫn đang ở giữa thời kỳ thịnh trị, nhưng không hiểu sao bóng đen bao phủ quê cha đất tổ tựa như một cơn dông bão cực lớn sắp kéo đến. Chàng lần ngược lại quá khứ xa xăm, thông qua sợi dây huyết thống mà tìm kiếm tung tích cha mẹ, nhưng rất lâu vẫn chẳng thấy tung tích gì, tựa như đã tiêu biến khỏi dương thế. Chàng cảm thấy khó hiểu, bởi cha chàng là Rồng thần, mẹ chàng là Tiên trên trời, theo lẽ thường không thể chết già mới đúng, vậy mà chỉ mới trải qua nghìn năm đã biệt tăm biệt tích, ngay cả một chút dấu vết để lại cũng không có.
Chàng không cam tâm, liền lần lại càng xa dòng máu thần thánh trong người, đến tận đời ông nội chàng là Kinh Dương Vương, lúc này mới thấy một hơi thở yếu ớt, như có như không phát ra từ ở một vùng biển rất sâu phía Đông. Chàng liền đi tới đó. Chàng chạy như bay, tốc độ còn nhanh hơn cả vận động viên chạy cự li ngắn đẳng cấp thế giới ngày nay, chỉ sau vài ngày đã tới bờ biển. Chàng nhảy tùm xuống, lặn một hơi, từ vùng bề mặt sáng chói tới nơi tối tăm, sau bao nhiêu lâu cũng tới được nơi hơi thở phát ra.
Chàng thấy một người đàn ông già nua đang bị nhốt trong một cái ngục làm bằng sắt. Vừa gặp chàng đã biết đây là Kinh Dương Vương, ông nội của mình. Chàng kêu lên một tiếng tức giận, muốn dùng sức mạnh bẩm sinh để bẻ gãy các thanh sắt đang vây khốn ông nội, nhưng vừa mới động vào đã bị một tia sét khủng bố đánh bay ra xa, lông tóc dựng ngược, máu từ miệng trào ra như suối. Chàng không vì thế mà sợ hãi, lại lao vào lần nữa, nhưng Kinh Dương Vương đã nói:
– Cháu ta, đừng liều mạng. Đây là Cửu Thiên Diêm La, là tù ngục lợi hại nhất chuyên dùng để nhốt thần tiên. Cửu Thiên Diêm La chứa ba tia sét, tia sét đầu tiên có thể diệt Á thần, tia sét thứ hai có thể diệt Thần, tia sét thứ ba có thể diệt Á Thánh. Chỉ có bậc Thánh Nhân mới có thể phá vỡ Cửu Thiên Diêm La. Người tạo ra Cửu Thiên Diêm La cũng là một bậc Thánh Nhân.
Chàng hỏi, giọng đầy tức giận:
– Là kẻ nào, và vì sao? – Kẻ nào thì ta không thể nói tên. Hễ ta mở miệng nhắc đến tên ngài thì một tia sét sẽ giáng xuống đầu ta, xóa bỏ sự tồn tại của ta trên thế gian. Nhưng ta có thể nói cho con biết rằng đó là một nhân vật không thể chọc vào. Trên thế gian này không có nhiều Thánh Nhân. – Ông nội ơi, cha và mẹ của con đâu?
Kinh Dương Vương thở dài:
– Ta không biết câu trả lời. Nhưng cháu ơi, cháu biết để làm gì? Thế gian sắp đại loạn. Một cuộc chiến kinh khủng giữa Tam giới sắp nổ ra, đe dọa hủy diệt tất cả mọi thứ và đưa vũ trụ này trở lại thời kỳ hỗn mang. Ta với cháu tuy là thần nhưng so với những kẻ rắp tâm đảo ngược càn khôn thì chỉ là phận sâu kiến, không đáng để nhắc đến. Cháu nên trở lại Văn Lang, tiếp bước những người anh em của mình trở thành vua của vùng đất ấy, sống cuộc đời an nhàn chờ tai kiếp ập đến.
Chàng gạt máu miệng, nói một cách hiên ngang:
– Ông ơi, cháu không thể nhắm mắt cúi đầu nhìn cha mẹ, ông bà của mình phải chịu cảnh bị người khác bức hại. Cháu nhất định sẽ tìm cách cứu ông ra khỏi đây.
Kinh Dương Vương lắc đầu, biết rằng có nói nữa cũng vô ích. Thằng bé này chưa hiểu Thánh Nhân là dạng tồn tại như thế nào, kẻ thù của nhà ông lợi hại ra sao, cuộc chiến sắp tới sẽ phá hủy vũ trụ cho đến khi chỉ còn lại một màu đen vĩnh cửu. Nhưng ông không nỡ nhìn thấy cháu ruột mình chạy tán loạn như một con chuột trong mê cung, liền hé mở cho nó một cánh cửa:
– Cháu của ta. Cách đây mười ngàn dặm về phía Bắc, ở một ngọn núi hùng vĩ có tên là Thái Sơn, có một đạo quán. Người đứng đầu đạo quán ấy là một vị chân nhân đắc đạo. Người này cao quý vô cùng, đứng trước ngài ngay cả Tam Thanh cũng phải nghiêng mình vì nể, Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng phải kính cẩn đón chào, Phật Tổ Như Lai cũng phải mừng rỡ mà gọi là cao nhân. Cháu hãy tìm đến ngài, cầu xin được ngài dạy phép cho. Có lẽ ngài sẽ vì mối quan hệ thân thiết với gia đình ta mà dạy cho cháu chăng? Nếu được như thế thì may lắm, cho dù chẳng thể đánh bại kẻ thù, tất cũng đủ sức bảo toàn mạng sống trong cơn biến loạn, chờ cho đến khi một điều kỳ diệu nào đó sẽ xảy ra.
Chàng tự biết đó là cách duy nhất, liền nghẹn ngào từ giã ông nội. Trước khi đi, chàng hỏi:
– Cháu tên là gì, ông ơi?
Kinh Dương Vương đáp:
– Cháu mang huyết thống của ta nhưng bản chất là tinh hoa của đất trời hội tụ, thật khó chọn một cái tên thích hợp. Cháu cứ đến gặp chân nhân, nhờ chân nhân chọn cho một cái tên.
Chàng lạy ông ba lạy, đạp nước mà lên bờ, tìm đường đến Thái Sơn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cuộc chiến giữa các vị thần |
Tác giả | Final |
Phân loại | Chuyện XXX, Truyện cổ trang, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 18-10-2024 09:59:58 |