Đảo lạnh mù sương
Hai người chia tay nhanh chóng cũng giống như hôm gặp mặt hai tuần trước vậy. Cho khỏi bịn rịn thực sự hay quyến luyến giả tạo. Ariel nhoài người qua hôn Sơn thật nhanh, rồi ôm cuốn sổ tay cùng bức tranh anh vẽ tặng mở cửa xe chạy vô nhà. Cô còn chưa biết tới bức ký họa khỏa thân mà phải tới lúc ra sân bay ngồi phòng chờ mới phát hiện để mà gửi một nụ hôn dài qua facebook nghe chùn chụt thật là mắc cười.
Sơn cũng cười khi nhận được tin nhắn messenger. Giờ này là buổi trưa rồi. Anh đã kịp qua ngân hàng nộp hết tiền vô thanh toán đủ khoản tiền mua xe cho thẻ tín dụng, và tìm mua được hợp đồng bảo hiểm rẻ bất ngờ luôn. Phần vì đây là chiếc xe thứ hai khi mà anh đã chạy hơn chục năm không tai nạn gì. Phần nữa là vì lấy địa chỉ không phải trong London, trả lời trong mục thông tin chi tiết là nhà có bãi đậu xe riêng.
Phải. Chiếc xe mới tậu đang nằm trong bãi đậu xe rộng vô biên của khu vườn mà Sơn đặt tên là Orchard Hut luôn, tức là căn lều trong vườn, lấy mã bưu điện postcode theo khu business park liền kề. Mai mốt đóng một cái thùng đựng thư dựng trên cây cột là xong. Nhưng mà chưa kịp làm thì mấy bữa sau ông bạn già Adrian đã chở nguyên một chiếc xe tải nhỏ tới tháo cái thùng hàng bự chảng bên trên xuống cho. Thực ra là mua xe cũ để lấy sắt vụn chứ còn cái thùng hàng đóng bằng gỗ căng bạt plastic rất là chắc chắn nhưng phải tìm chỗ để quăng bỏ. Vậy là không cần thùng thư mà chỉ cần lấy sơn ghi địa chỉ lên đó là xong. Bưu tá mang đồ tới khỏi cần bấm chuông gõ cửa chi hết, ghé vô tấm bạt mở hé một bên, bỏ đồ lên cái bàn để ngay sau đó là xong.
Nhưng bây giờ thì Sơn đang hì hục lôi hết đống đồ trong xe ra. Trên đường về ̣mới tạt qua chỗ ông già sửa xe mượn cái máy cưa để cắt tấm nhựa composite ngăn giữa khoang lái và thùng hàng thì phát hiện nguyên một kho dụng cụ ngoài sau. Chui qua giữa đám kệ sắt vô trong rồi đạp mạnh mấy cái là cánh của bung ra. Rồi đúng như dự đoán là không đóng lại được nữa, phải ràng dây lại sau khi cho cái cửa tailgate ở chỗ ổng vô chở về.
Người ta bán xe đồng nát là bỏ luôn hết đồ nghề bên trong, vì chủ xe là ủy ban quận chứ không phải tư nhân, cứ máy móc thủ tục mà làm thôi, còn người sử dụng xe thì cũng chẳng quan tâm vì mỗi bữa một người khác nhau. Có đủ hết. Từ máy cưa máy bào, máy cắt cỏ, cho tới máy vặn ốc hay cả kéo cắt cành cây nữa. Hầu như mới nguyên, có cái còn chưa bao giờ tháo bọc ra xài nữa. Mà toàn hãng xịn như Bosch. Trúng mánh. Xe này là của thợ bảo dưỡng đi sửa chữa cho các công trình nhà cửa của quận nên đủ đồ nghề cho mọi loại ngành nghề, từ xây cho tới ống nước hay làm vườn, và máy hút bụi, tất cả đều xài pin, vừa sạc bằng điện gia dụng vừa có đầu cắm vô xe để sạc bằng nguồn ắc – quy! 2v. Còn một túi đồ ăn lên mốc nữa, chắc của anh thợ tội nghiệp nào đó mang theo định ăn trưa thì bị chiếc xe nào đó tông vô nghỉ khỏe luôn.
Sơn kiên nhẫn tháo từng thanh nhôm của hệ thống kệ xuống, mang ra ngoài rồi đo đạc lắp trở lại thành cái sàn cho tấm đệm bên trên mà bên dưới cũng là hộc chứa đồ luôn. Còn bên kia thành là một cái bàn dài mà ngay đằng sau lưng ghế phụ là một cái hộp vuông vức mỗi bề 40cm. Chỗ đó cho cái thùng sơn vô, bên trên làm thanh gỗ ngồi là thành cầu tiêu di động. Đậy nắp xuống thành một cái mặt thấp. Mở lên là thùng rác hay đi ỉa đều được. Tròng bao rác bên trong, ỉa xong là buộc lại, cả nước đái lẫn nước rửa đít bên trong cũng không sao. Tới chỗ thùng rác thì xách quai cả thùng lên đi đổ. Cầu tiêu di động mua trên mạng cũng vậy thôi. Còn loại bơm nén như trên máy bay thì mắc mà cũng phải có chỗ để xả.
Hồi đầu Sơn tính làm cái bồn cầu tự chế này ở cuối xe, nhưng cái vòng bánh trờ ra, với lại làm vách ngăn đứng lên rồi đế thùng nước thì hay hơn, thò cái vòi ra ngoài để rửa rau hay ngồi tắm cũng ngon, khỏi phải sắm máy bơm lên cao. Ngay trên đó là ngăn kéo đựng nguyên cái bếp ga như hay xài ở Việt Nam làm nồi lẩu trong nhà hàng. Kéo ra là tha hồ nấu luôn. Trên nữa là hệ thống ngăn đựng gia vị các kiểu, nhiều khay lót thảm cho khỏi va chạm kêu lách cách lúc chạy xe. Tất cả làm bằng gỗ ép chống cháy dán thêm giấy bạc nữa là ngon cơm luôn.
Phía bên này là hộp đứng cao để buộc mấy thứ đồ dài như dù, cần câu và cả túi gậy đánh golf loại đeo trên vai nữa. Có chỗ bên dưới đủ diện tích để nhét mấy chai nước cỡ 5 lít nữa, vừa để cân bằng với bên kia, vừa dễ cơ động xách theo ra ngoài. Vậy là đủ các món ăn chơi. Đằng sau, chỗ cửa khuyết vô lẽ ra phải thay nguyên miếng chắn xóc mới, hay mua hai cái hộp người ta chế sẵn ốp vô cho đẹp mắt, nhưng vừa tốn tiền vừa thấy coi trên diễn đàn chế xe là phải khoan lại ốc mệt lắm, nên thây kệ nó như vậy, có chỗ buộc dây khi thả bạt lều từ trên xuống.
Phần này là Sơn thích nhứt vì tốn nhiều thời gian thiết kế. Người ta bán sẵn mấy cái lều lắp vô đằng sau xe để mở rộng diện tích khi đi cắm trại dã ngoại, nhưng mấy trăm bạc. Nên Sơn mua bạt nhựa về tự cắt may rồi dán dính vô cánh cửa luôn. Mở cửa đuôi tailgate lên trên, tháo dây là mấy tấm bạt tự hạ xuống che kín luôn. Mai mốt sẽ tính coi chỗ bản lề hở ra sẽ làm thành một cái hộp đựng bộ khung sắt, kéo ra thành xương ngang cho căn lều thêm cứng cáp không bị gió thổi liêu xiêu.
Tấm kính cửa sau bị bể thì Sơn không xài gỗ ép thay vô như ông sửa xe khuyên, mà mua tấm polycarbonate nhẹ hều dễ cưa cắt dán vô, rồi trét các lớp composite cứng lên. Mai mốt có tiền sẽ đục lỗ gắn một tấm cửa sổ nhỏ kiểu tàu biển nữa. Vừa có thêm ánh sáng vừa mở ra khi cần cho thoáng khí. Mấy video còn chỉ cách lót cách nhiệt nhưng Sơn không nâng sàn hay hạ nóc mà chỉ mua một tấm thảm về để dán quanh tường thôi. Dưới sàn cũng là một tấm nhựa dẻo chuyên để trải nền nhà, có hoa văn nhìn giống như là gỗ lót. Mua phần thừa đầu cuộn nên rẻ bèo. Tấm vách chừa lại ngay đằng sau ghế lái thì lượm một cánh cửa tủ hộp treo trong phòng tắm, có sẵn kính dán trên ván ép, ốp vô vách rồi vặn 6 con vít từ đằng trước lại. Vừa để soi gương vừa khiến cho chiếc xe có cảm giác dài hơn ra chút xíu.
Trong xe chỗ nào cần chịu lực đã có mớ khung nhôm cũ cưa ra chế lại, sử dụng đúng những lỗ bắt vít trước đây xuống sàn. Gỗ ép mỏng chỉ dùng làm mặt bàn cùng gờ chặn không cho đồ vật chạy ra vô hay rơi xuống. Còn thì ốp bằng composite hết. Rất dễ. Như cái thùng đựng nước thì lấy vỏ nhựa từ mấy cái bình cắt ra, làm vách ngăn đan xen bên trong để khi chạy đừng lắc lư, dán bằng keo hay mỏ hàn nhựa, rồi phủ tấm composite lên mà quét keo là xong, khi khô cứng như người ta làm vỏ cano đi biển vậy. Chốt đóng cửa là mấy cục hít tháo từ đồ đạc người ta bỏ đi. Bản lề cũng vậy.
Mai mốt sẽ đặt bình điện ngay bên dưới chỗ ghế ngồi ngăn với đằng sau cho khỏi chiếm diện tích. Rồi sẽ nối với mấy tấm điện mặt trời mỏng dính tính dán trên nóc. Vậy là sẽ đủ điện cho đằng sau chạy laptop coi phim nghe nhạc hay đèn chiếu sáng. Còn bây giờ thì tạm chờ lúc nổ máy thì sạc từ bình điện đằng trước thôi, qua mấy lỗ cắm đốt thuốc và USB.
Chiều thứ Sáu cả hội tụ tập lại trầm trồ trước chiếc xe tự chế của Sơn. So với dòng xe Vito biến thành camper như Jules Verne hay Marco Polo thì chắc chỉ kém có cái mái tối ngủ nhấc lên được mà thôi. Nhưng giường thì hơn hẳn, vì đệm ngon loại một, chứ không phải kiểu tạm bợ gấp lại. Mà là giường cố định nên lúc bình thường vẫn ngồi trên đó làm việc thoải mái như ghế đệm, như một studio di động. Kéo thử 70 mph trên cao tốc hay giữa nguyên 30mph mấy chỗ có gờ bump ngay giữa đường đều không có tiếng động gì đằng sau, vậy là ổn. Tính ra xe bây giờ còn nhẹ hơn hồi trước khi chở nguyên cả giàn kệ cùng máy móc toàn là sắt thép kim loại.
Mấy ông già nhớ lại thời xưa, sau Đệ nhị thế chiến chiếc xe phổ biến nhứt bên Ý là Vespa, động cơ 150 phân khối mà kéo theo đằng sau nguyên một căn buồng cũng nhỏ nhỏ kiểu này, chở thêm cô người yêu trên yên nữa. Ông sửa xe thì hẹn mai mốt có khách tới thay bình ắc – quy sẽ giữ lại cái nào còn ngon cho Sơn. Ông mua xe cũ thì hứa nếu gặp chiếc campervan nào sẽ kêu Sơn qua tháo cửa hay pin mặt trời. Anh chàng cửa sổ thì gật gù với kết cấu vừa mộc vừa kim loại vừa ốp sợi thủy tinh, sắp xếp gọn gàng. Trên xe có lẽ chỉ thiếu tủ lạnh thôi, nhưng một chiếc tủ lạnh ngon lành cho xe hơi giá cả ngàn bạc, cho nên mai mốt vô chợ cá tìm cái thùng xốp vừa cỡ là được.
Để kệ cho mấy ông già hào hứng bàn tán bữa nay chắc tới khuya vì nhớ lại những kỷ niệm và mơ ước thời trai trẻ. Sơn cho con cu giả cùng cái máy rung và lõi vòi nước vô chiếc xe mới chạy tới căn nhà cho thuê của Mai. Cô gái đã đợi sẵn từ lúc đi làm về, chạy luôn qua đây chờ, thấy xe Sơn de vô chỗ đậu ngoài săn trước là lao luôn ra mở cửa đứng chờ sẵn.
Nhà ở Anh trước kia thường có ba tầng. Tầng trệt thường thấp hơn mặt đường, có cửa đi riêng, vốn để cho người hầu ở và nấu ăn. Tầng một chỉ cao hơn mặt đường chút xíu để người đi đường không thể nhìn qua cửa sổ vô trong, có bậc tam cấp bước lên nhà. Tầng này thường có văn phòng của người chủ, cùng phòng khách thật rộng nối luôn ra vườn sau, mà bây giờ người ta thường đặt thêm một hệ thống bếp ở đây nữa, thành một cái bàn nấu giữa nhà. Tầng trên sẽ là phòng ngủ, mà có thể sẽ còn cơi nới thêm lên gác xép nữa. Một cái nhà như vậy gọi là house, tùy theo có chung vách tường với hàng xóm hay không mà gọi là semi – detached. Sau một thời gian những ngôi nhà như vậy dễ bị chia ra thành 3 căn hộ riêng lẻ, chung lối đi nhưng ngăn ra không chung đụng gì với nhau, kể cả miếng đất ngoài vườn sau hay vườn trước. Người ta gọi những căn hộ như vậy là flat.
Căn nhà này của Mai nằm giữa hai loại đó. Tức là người chủ vẫn sở hữu toàn bộ căn nhà, nhưng rồi chia ra thành 6 khu vực khác nhau để cho người ta thuê, hoặc là căn hộ, hoặc là studio flat, tức là một gian phòng mà có tất cả mọi tiện nghi bên trong, chỗ tắm, bồn rửa mặt, cầu tiêu, giường ngủ, và bếp để nấu ăn. Căn hộ này chính là một kiểu như phòng làm việc của nhà chủ trước đây. Rộng rãi, có một ô ngăn riêng đặt cầu tiêu. Cho nên hồi đó thợ sửa chữa đã mua nguyên một cabin tắm đặt ở bên ngoài, kéo kính lại là không một giọt nước nào văng ra ngoài. Bên cạnh là dãy tủ bếp cùng một cái bếp điện và lò vi sóng. Trần khá cao nên làm cái gác lửng là đệm ngủ trên đó. Đầy đủ tiện nghi. Nhưng người vào thuê không ưng vì vòi nước của cabin tắm rỉ liên tục, phải khóa bằng cái valve trong cầu tiêu, còn không thì chảy đồm độp không thể nào ngủ được. Nước chảy lâu ngày khiến cho cái cabin vốn sang trọng giờ vàng ố lại loang lổ đốm trắng vôi hóa nhìn rất chán.
Sơn cởi hết đồ ra, chỉ chừa lại quần xi – líp, cho khỏi ướt. Với lại trong cabin chật hẹp cũng khá bí hơi đổ mồ hôi lã chã. Chỉ khó lúc tháo ra, lâu ngày các vòng ren bị oxi hóa phải dùng sức nhiều hay gõ gõ búa một chút. Và phải mò mò một chút để tìm chỗ ráp nối. Chứ còn lắp vô trở lại thì nhanh chóng.
Ngon. Nước không còn rỉ nữa. Trong vòng ba nốt nhạc. Sơn bèn bật điện cabin lên. Thử vận hành các chế độ trên bảng điều khiển. Cabin này có dây cắm vô đường điện thoại để vừa tắm vừa nấu cháo viễn liên. Có chế độ radio hoặc nghe nhạc từ bên ngoài vô. Sơn bèn mở điện thoại chọn mấy bài nhạc của Yanni trên Youtube rồi cắm vô cái đầu dây âm thanh. Nghe thật là phê. Anh chàng này chuyên hòa âm phối khí cho các bản hits nổi tiếng như Richard Clayderman thời đầu tiên. Vũ khúc Hy Lạp quê hương anh ta nổi lên rậm rịch khiến con người ta chỉ muốn động dục mà thôi.
Có chế độ xông hơi nữa. Bấm vô một cái là hơi nước nóng tỏa ra từ cái lỗ bên dưới, cùng với không khí đã được máy nén làm giàu thêm oxi tăng cường sức khỏe. Chỉ thiếu một bó lá xông đặt ngay chỗ đó cho thơm mà thôi. Sơn nhủ trong đầu là lần sau sẽ mang theo chai dầu gió để nhỏ xuống cũng được. Nhưng bây giờ thì là mùi chanh từ chai bột Ciff Sơn đổ ra để cọ rửa xung quanh cho thật sạch. Đây là một thứ bột mài, lau tới đâu là vôi bám bung tới đó. Độ ra sắc màu thật của cái cabin. Bật thêm mớ đèn led xanh tím bên trên. Rồi chuyển sang chế độ tắm mưa để thông hết mấy cái lỗ li ti trên trần lâu ngày không dùng bị tắc. Rồi tới lượt mấy cái vòi xịt từ bên hông qua để mát xa bụng và ngực. Chạy ngon.
Mai nãy giờ hết ngơ ngác tới hồi hộp ngồi trên giường ngó vô. Bỏ gần một ngàn bảng mua cái cabin tắm theo lời tư vấn của mấy ông thợ, nhưng bữa nay mới thấy nó hầm hố tới như vậy. Đó là chưa kể bên trong, thấp thoáng sau làn hơi nước là cơ thể của một người đàn ông mà quần lót bây giờ cũng đã lột ra hết rồi. Lúc nãy thì đứng lên ngồi xuống kỳ cọ xung quanh, dưới sàn, trên trần. Bây giờ thì đã lật cái ghế xuống ngồi hưởng thụ.
Sơn mở cánh cửa lùa. Vuốt hơi nước trên mặt. Nhìn ra. Cười. Vẫy tay gọi Mai vô.
Mai nửa muốn, nửa lại ngượng. Lắc đầu quầy quậy.
Sơn đứng dậy, dợm bước ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đảo lạnh mù sương |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 08-01-2024 10:51:02 |