Hắn
Kể từ ngày hôm đó, hắn đi học thường xuyên hơn không bỏ một tiết học nào của cô. Trong lớp hắn theo dõi từng lời nói và cử chỉ của cô, về nhà hắn gạo bài miệt mài, tất cả chỉ dành cho môn Anh Văn thôi nên tiếng Anh của hắn có phần tiến bộ rõ rệt trong khi các môn khác thì hắn mặc kệ. Hắn biết rõ mục đích của hắn là để chiếm cảm tình của cô và hắn đã làm được điều đó khi bước sang khóa thứ hai của năm học, tiếng Anh của hắn vượt trội hơn các bạn cùng lớp, điều đó làm cho cô Kim Anh rất lấy hãnh diện về hắn, và về khả năng dạy của cô.
Hắn ngang nhiên trở thành đứa học trò cưng của cô. Hắn được cả lớp bầu làm trưởng ban Anh Văn chuyên giúp các bạn còn kém. Cô hay nhờ hắn chép bài lên bảng, chấm điểm bài tập, soạn và sửa bài dịch những lúc cô bận rộn. Cuối tuần hắn hay cố tình qua nhà cô chơi, nhà của cô rộng lớn có vườn hoa và mấy chậu kiểng thật đẹp. Cô là con một của ông bà Sơn Kiên, một gia đình giàu có ở xứ Bình Chánh nay vào đô thành làm ăn buôn bán.
Bao nhiêu gia đình gọi là “môn đăng hộ đối” với ông bà Sơn Kiên tới dạm hỏi cô nhưng điều bị cô từ chối khéo. Tuy là con nhà giàu nhưng cuộc sống của cô bình hòa như mọi người dân ở xứ Bình Chánh. Nơi đó hắn thỉnh thoảng được cô dẫn về thăm chú thím và bà ngoại của cô. Nhà bà ngoại của cô thuộc xã Bình Lợi, có trồng rất nhiều mía và có cánh đồng lúa rộng bao la, và đặc biệt là chú thím của cô có một hồ nuôi cá thật lớn với đủ các loại cá như cá rô phi, cá tai tượng, cá chép, cá mè, cá lóc, cá hường… hắn rất là thích bắt cá nên lần nào có dịp ra huyện Bình Chánh thì hắn cũng ra hồ cá để câu vài con cá tai tượng lên cho cô làm. Hắn thích nhất là món cá lóc nướng trui và cá tai tượng chiên xù của cô làm.
Với khiếu ăn nói và phép lễ độ có thừa nên hắn cũng chẳng mấy khó khăn gì để chiếm cảm tình của bà ngoại và chú thím của cô. Lần nào hắn đến thăm đều có mang theo quà cáp nên ai nấy cũng mến hắn. Hắn vì vậy mà hay được ngủ lại đêm, hai ngày thứ sáu và thứ bảy, trước khi trở về thành phố vào đêm Chủ Nhật.
Dịp đó, buổi chiều thứ sáu, sau khi tan học. Như những lần trước, hắn ghé đến nhà cô để rước cô, cả hai đi xe Honda cùng lên thăm ngoại. Lạng lách qua những con hẻm chật hẹp đông đúc người qua lại xém một chút là hắn tông vào xe tải, lúc đó cô bất thần dang tay về phía trước ôm choàng lấy bụng của hắn để lấy thăng bằng. Có lẽ vì sợ té nên cô cứ giữ mãi vòng tay chưa buông ra.
Hắn cảm thấy bồi hồi xao xuyến khi cô chạm vào da thịt của hắn. Hai mắt hắn lo ngước phía trước lái xe nhưng cũng lén lút nhìn trộm bàn tay của cô, bàn tay của cô được trời phú cho thon dài như ngòi bút, tay mịn màng không một nếp nhăn ở giữa các đốt. Cô xuất thân nhà giàu nên ngoài chuyện cầm phấn viết bảng cô chẳng làm điều gì nặng nhọc vì thế vẫn giữ được nét tươi xinh.
Gió thổi bật ngược qua hai mang tai, nhưng hắn vẫn cảm giác được hơi thở âm ấm của cô phà lên gáy của hắn. Hắn thấy khoan khoái trong lòng. Dễ chịu. Lâng lâng. Đường có dài bao nhiêu nhưng hắn vẫn thấy nó ngắn ngủi làm sau. Mới chốc đó thì đã tới nơi. Như thường lệ hắn được chỉ định ngủ ở căn phòng trống trên gác ở phía Tây, nơi có cây xoài mọc um tùm che khuất một nửa cánh cửa sổ.
Nằm thao thức, hắn nghĩ tới tấm thân mềm mại của cô giáo áp lên lưng của hắn lúc đang lái xe, mùi dầu gội đầu cộng mùi da thịt của cô thật là nhẹ nhàng quyến rũ. Hắn trở mình hai ba lần mà không chợp mắt được, khác với những lần trước hắn cảm thấy bức rức khó chịu. Nóng bức. Hồi hộp. Nhớ. Thèm được trò chuyện với cô. Hắn xuống lầu, bước ra bãi đất trống trước sân nhà tìm chút gió mát đêm khuya. Hắn bất chợt thấy cô đang ngồi đốt lửa. Hắn vui trong lòng, sự bực dọc như tan biến. Hắn tới gần:
– Ủa, cô chưa đi ngủ sao? – À, cô chưa ngủ sớm vậy đâu. – Cô có tâm sự? – Làm gì có, cô tuổi còn trẻ đâu có nhiều tâm sự chứ.
Cả hai chuyện trò thật vui vẻ, họ kể cho nhau về những kỷ niệm của tuổi thơ, chia sẻ những đắng cay ngọt bùi. Hắn chợt vọt miệng hỏi một câu:
– Cô đã từng yêu chưa cô?
Cô phì cười nhẹ rồi nói:
– Có nhưng mà không có. – Vậy là sao hở cô. – Có nghĩa là cô CÓ người yêu cô, nhưng KHÔNG CÓ ai để cho cô yêu hết.
Cả hai cùng cười vui vẻ với câu nói dí dỏm đó, hắn thấy nhẹ nhàng trong người với câu nói đùa mà thiệt tình của cô. Hắn hy vọng một ngày nào đó trong tương lai. Hạnh phúc. Tiệc vui. Áo Cưới… Mà thôi hắn còn chưa dám!
Sương ban đêm bắt đầu phủ quanh bãi đất trống trước sân nhà, ngọn lửa cũng tàn lụi chỉ còn vài hòn than le lói khi gió chợt thổi qua, hắn chợt đứng dậy cởi cái áo sơ mi choàng qua người của cô.
– Cô mặc vô đi để lạnh đó, em không có mang thuốc theo cho cô uống đâu, cô mà bị bệnh thì em… thì cả lớp lo cho cô lắm đó!
Ánh mắt trìu mến lo âu của hắn vô tình bị cô bắt gặp. Với kinh nghiệm của một cô gái đã lớn hơn hắn khoảng bảy năm thì cô thừa hiểu ánh mắt đó. Cô vội tránh ánh mắt đa tình của hắn.
– Thôi, mình ngồi đây cũng lâu rồi. Vào ngủ, mai sáng cô dẫn em đi ghe, chở mía lên xóm trên bán với chú thím.
Sáng sớm hôm sau, hắn giật mình choàng tỉnh, thì mặt trời cũng đã gần lên tới đỉnh rồi. Sợ mất một cơ hội đi ghe với cô, hắn bận vội cái áo rồi phóng xuống lầu tìm cô. Đi được hai bước thì hắn chợt phát giác ra là cái quần của hắn ở nơi đó khô quánh. Se cứng. Hắn đưa tay sờ thử mới hay là tối qua hắn mơ thấy cùng cô hưởng những thú vui xác thịt. Hắn kéo cái áo xuống để che đậy cái vết loang lổ rồi bước vội xuống lầu. Bước chân của hắn bị chặn lại ở cuối cầu thang bởi giọng nói của cô:
– Ngủ ngon dữ há, không sao đâu. Mình đi chuyến sau. Chuyến này mình đi với ngoại.
Hắn bây giờ bình tĩnh trở lại, nhưng cảm thấy mắc cỡ vì đã không che đậy được sự quan trọng của chuyến đi này. Cô giáo cũng thừa hiểu là hắn rất muốn cùng được đi với cô.
– Em lên lầu thay đồ – hắn nói có vẻ ngượng ngùng rồi bước lẹ lên gác.
Hắn được cô giáo hướng dẫn cho ghe máy chạy, hắn thích lắm. Sóng vỗ vào mạn thuyền. Gió bay ngang vành tay. Man mát. Vời vợi. Bàn tay ngọc ngà của cô chạm vào da thịt hắn làm dòng điện trong người của hắn chạy khắp nơi. Rần rần. Nỗi gai cùng mình. Mực nước sông kinh Xáng dâng lên cao vào tháng 11 và 12, nước chảy xuôi dòng làm chiếc tàu lướt lướt trên mặt sông một cách êm ả, đứng phía sau bánh lái lâu lâu hắn phải nhõng đầu chân vịt lên để tránh lục bình mắc vào. Hắn chưa có kinh nghiệm chạy máy chân vịt nên vô ý làm chân vịt bắn nước tung tóe khắp nơi.
– Không sao đâu, em phải làm vậy nè… vậy nè – cô vừa nói an ủi vừa choàng người ngang hông của hắn để chỉ bảo.
Đứng bên hông nhìn xuống, hắn thấy cô giáo đang lom khom chỉ bảo cách đẩy máy chân vịt một cách tận tình, nhưng hắn không lo học hỏi mà cứ dán cặp mắt thèm thuồng vào hai bầu vú căng nhô cao của cô. Hắn thấy lớp da thịt trước ngực của cô trắng nõn nà, mịn màng, hắn thấy rõ từng nhịp đập con tim của cô. Nhịp nhàng. Phập phồng. Đều đều. Hai tai thì vẫn chăm chú lắng nghe giọng của cô, nhưng hai mắt của hắn cũng không bỏ sót phần nào đang bày ra trước mắt của hắn.
Hắn để ý cái cổ trắng ngần có vài sợi lông măng chạy dài theo ót của cô. Cái nắng ban trưa thật là nóng rát làm cho mồ hôi của cô rịn ra. Tấm lưng thon thon ướt nhẹp, nơi đó mờ mờ ẩn hiện lên một cái nịt vú trắng nằm bên trong cái áo bà ba trắng cổ khoét được may bằng vải mỏng. Hắn với tay lấy cái khăn đưa cho cô lau mồ hôi lấm tấm đầy ở trán. Cô cầm lấy khăn lau một vòng, hắn bất giác thấy cô đẹp lạ thường, mắt của hắn nhìn chầm chầm vào cô. Long lanh. Tình tứ.
– Bộ mặt cô dính dầu nhớt hả – Cô bỗng nhìn hắn ra vẻ ngạc nhiên nói. – Ờ… đúng đó, để em… – hắn bất giác phải nói gạt để che dấu sự lúng túng trên gương mặt.
Rồi hắn tự lấy khăn từ tay cô lau những vết dầu nhớt đã không có trên khuôn mặt. Mắt của hắn đăm đăm nhìn sâu vào mắt của cô. Xoái cuống. Thăm thẳm. Tay hắn lau được vài lần bỗng ngưng hẳn lại. Cô như bị hút hồn bởi ánh mắt tình tứ quyến rũ của hắn. Cô bỗng quay mặt sang một bên, mắt ngó lơ theo hướng khác. Hắn bỗng thấy lông mi của cô dài cong và đen nhánh thật là như cặp mắt búp bê.
– Thôi để tự cô lau được rồi – Cô vừa nói vừa giành lấy cái khăn đang áp vào má của cô giờ đây đã ửng hồng vì e thẹn.
Tàu chạy tới chân cầu Xáng thì ngừng lại, phía trên bờ có một chàng thanh niên mình trần lực lưỡng chạy xuống.
– Tới rồi hả, sao đi lâu quá vậy – gã nói. – A ha, anh Tám, khỏe không. Đây là học trò của Kim Anh, còn đây là anh Tám – cô giáo mở lời giới thiệu. – Chào mọi người, hai người lên đây uống nước nghỉ ngơi đi, để đó cho tui lo – Gã nói.
Ngồi trong nhà với cô Kim Anh, hắn dõi theo ánh mắt của cô đang trông về anh Tám ở dưới bến tàu. Hắn thấy anh Tám trông đen đúa như người Miên nhưng mạnh khỏe vô cùng, hai vai vác mười bó mía đi nhịp nhàng trên ván cầu một cách nhẹ nhàng. Mồ hôi của anh Tám rịn ra trên thân người làm những bắp thịt càng thêm rõ nét. Hắn bất chợt có cảm giác một sự tranh giành. Sự ghen tuông.
Vác hết đống mía dưới tàu chẳng những không thấy anh Tám có vẻ gì mệt mỏi, mà còn đi xay nước mía mời cô giáo và hắn uống. Trông gã có vẻ lo lắng cho cô nhiều lắm. Suốt buổi khuân vác, gã cứ để mắt tới cô luôn, giờ đây gã cứ truyện trò huyên thuyên với cô làm cho hắn có cảm giác như là vô hình trong thế giới của hai người họ. Hắn cảm thấy hơi tưng tức ngay lồng ngực.
Chuyến về, gã còn tận tình đưa xuống tận bến tàu và hẹn hò đủ thứ với cô. Hắn bỗng cảm thấy ghét cái gã này. Hắn sợ cô có cảm tình với gã. Mặc dù hắn chưa bao giờ có hy vọng được cô chiếu cố một chút cảm tình nào, nhưng trong thâm tâm của hắn vẫn có một cái ước ao được cô thương yêu.
Tối hôm đó hắn lại được thưởng thức món canh chua cá bông lau có một không hay của cô. Trong mắt của hắn chẳng những cô đẹp lại giỏi giang đúng như bốn chữ “công, dung, ngôn, hạnh”. Nếu được cô thương tình gã làm vợ cho hắn thì cuộc đời này sẽ đẹp biết bao. Hắn bỗng phì cười với cái ý nghĩ ngông cuồng và viễn vông của hắn bởi vì hắn chỉ là thằng thư sinh chưa có sự nghiệp gì ráo trọi. Còn cô thì như thiên thần. Cơm nước xong xuôi, hắn định rủ cô tới quán nước Thúy Hằng ở góc đường gần nhà uống một ly trái cây như thường lệ:
– Cô, cô đi uống một ly nước với em, nghe nói quán Thúy Hằng vừa ra một loại sinh tố ngon lắm gọi là sinh tố Uyên Ương, bao gồm trái dâu, nhãn, khóm, và trái thanh long, phía trên có rải đậu phộng, ngon lắm! Em lên mặt áo vào rồi mình đi nhen! – Hoàng à, cô cảm thấy trong người như không được khỏe. Em đi một mình đi nhe. – Cô thấy sao? Mặt cô tái lắm đó. – À, chắc tại hồi sớm dầm nắng nên bây giờ cô bị cảm. – Em lấy thuốc cho cô uống nhe! Hắn nói xong thì bỏ đi lấy thuốc. – Khỏi, Hoàng! Cô không sao, em lấy dầu cho cô được rồi. Đi lấy đi rồi trở lại đây nghe cô dặn.
Hắn đi một lát sau thì trở lại với chai dầu trên tay.
– Để em xức dầu cho cô – hắn vừa nói vừa mở nắp dầu thoa lên trán cho cô. – Nghe cô dặn nè, mai em trở về thành phố, rồi thứ hai em đi học đưa bức thư này cho hiệu trưởng để xin phép cho cô nghĩ vài hôm và em cho cả lớp biết là cô bệnh chưa có thể lên lớp được. Cô giao lớp cho em cai quản, những bài tập cô đưa thì em giảng giải từng phần một cho cả lớp. Nhớ dặn cả lớp học kỷ hai phần cuối vì nó rất quan trọng, cô sẽ ra đề thi phần lớn ở hai phần đó. Cô sẽ trở lại khi cô hết bệnh. Em đừng lo và dặn cả lớp cũng đừng lo.
Đêm đó hắn trằn trọc vì lo cho sức khỏe của cô. Hai ba lần hắn đi xuống phòng của cô để thăm bệnh nhưng chẳng dám vào phòng mặc dù tiếng ho “ục ặc” của cô phát lên gần như suốt đêm.
Một mình trở lại thành phố thật buồn bã, hắn thấy con đường sao dài vô tận. Dài mãi. Hắn thấy lo cho cô nhiều và nhớ cô ray rứt. Hôm sau hắn trở vào lớp tuyên bố cho cả lớp biết về chuyện cô bị bệnh. Rồi hắn phân phát và giảng giải các bài tập của cô giao một cách uể oải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hắn |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Phân loại | Chuyện XXX, Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 17-12-2023 18:22:20 |