Hành trình tuổi thơ
Thời gian tập luyện thấm thoát đã trôi qua một tuần. Tôi thì lu bu chạy ngược chạy xuôi, sáng đi học, chiều 2h đi huấn luyện đá banh, 5h thì đi tập văn nghệ, 7h thì bận ở lớp võ. Phải nói là tôi không còn thời gian mà nghỉ nữa.
Cuối cùng, thứ 5 vàng cũng đến trong sự háo hức của tất cả cầu thủ, huấn luyện viên và hầu hết cổ động viên.
Chiều hôm đó, sân trường gần như đông nghẹt người, cái nắng chói chang gay gắt đổ chiếu xuống trên hàng ngàn người đang ngồi nghe cái lễ tuyên thệ khai mạc giải đá bóng mini. Sau cái bài diễn văn dài ngoằng của thầy hiệu phó là phần lên đọc bản cam kết vui chơi lành mạnh, tinh thần thể thao là trên hết do lớp 12a1 lên đọc trước toàn trường.
Mãi mới đến phần mà mọi người mong đợi nhất, đó là phần ra sân thi đấu. Lúc đó cả trường như vỡ oà ra, ai ai cũng nhốn nháo chạy ra sân trước để giành vị trí tốt nhất ngồi xem các trận đấu. Bọn lớp tôi cũng thế, đứa nào cũng thi nhau chạy như chạy giặc. Tôi cũng đang tính chạy nhanh ra giành chỗ thì chợt thấy nhỏ Vân đang loay hoay ở giữa sân trường.
– Tôi: Để Đức dìu đi nào.
– Vân: Ừ, hì.
Tôi dìu nhỏ Vân ra tới sân sau thì thấy cả sân đã bị bu kín cả rồi, chẳng còn chỗ nào để mà tôi chen vô nữa.
– Vân: Thôi, người ta đứng hết chỗ rồi.
– Tôi: Ừ, mà đứng đây có vẻ khó chịu nhỉ.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng. Tôi dìu nhỏ Vân lên trên hành lang khối 11, đứng ở trên này có thể thấy hết cảnh ở dưới sân bóng.
– Vân: Ở trên này thấy hết luôn nè.
– Tôi: Ừ, Vân chịu khó đứng trên này chút xíu, Đức đi tìm ghế cho.
Tôi chạy đại vào lớp 11a4 mượn một cái bàn rồi kéo ra hành lang.
– Tôi: Nè, ngồi lên đây xem cho khỏi mỏi chân.
– Vân: Sao Đức không mượn ghế mà lại mượn cái bàn? Ngồi lên bàn trông kì quá! – Nhỏ Vân nhăn mặt.
– Tôi: Ngồi lên ghế thì xem được cái hành lang à? Ngồi lên bàn mới thấy được chứ.
– Vân: Ừ ha. Hihi.
Tôi đỡ nhỏ Vân ngồi lên bàn xem.
Trận đấu giữa lớp 10a5 với 10a6 vừa được bắt đầu. Xem chừng bên a6 chơi kỹ thuật khá tốt, khá nhanh đấy. Còn bên a5 thì chậm rề rề như kiểu không biết đá ấy, thấy bóng đến mà vẫn đứng trơ cả ra chẳng thèm bắt.
– VÀOO!!! – Tiếng còi của trọng tài vang lên cho trái bóng đầu tiên của giải đấu.
Cả ngàn khán giả reo hò mà ồn lủng cả màng nhĩ, cũng may là bọn tôi đứng xa chứ không thì…
– Tôi: Ầy, lớp gì mà lề mề chậm chạp thế không biết.
– Vân: Sao mà lớp a6 ghi bàn nhanh vậy?
– Tôi: Đấy là chậm đấy. Gặp lớp mình là nãy giờ lớp mình ghi cả chục bàn chứ chẳng chơi.
– Vân: Ghi nợ chứ gì? – Nhỏ Vân bụm miệng cười.
Nhìn nhỏ Vân lúc ấy tôi lại nhớ lại những hình ảnh ngày xưa.
– Tôi: Trông Vân rất giống với một người bạn của Đức ngày xưa.
– Vân: Giống y chang Vân luôn hả?
– Tôi: Không, nhưng có nhiều nét giống lắm.
– Vân: Người bạn đó cũng… giống vầy ư? – Nhỏ Vân nhìn xuống đôi chân của nhỏ.
– Tôi: Ừ, hồi đó hai đứa bị tai nạn, rồi con bé đó bị gãy chân kiểu gì ấy mà phải đi chữa ở xa lắm. Trước khi đi nó còn cho Đức một đống kẹo nữa.
– Vân: Kẹo mà Vân hay ăn ấy hả?
– Tôi: Ừ. Hồi đó ngày nào nó cũng cho Đức kẹo.
– Vân: Thích nhỉ? Vậy cô bé đó tên gì?
– Tôi: Đức không nhớ nữa, vì hồi đó Đức hay gọi nó bằng biệt danh thôi.
– Vân: Bé kẹo?
Câu nói làm tôi ngơ người, tôi như không tin vào tai mình nữa.
– Tôi: H… hả? Vân vừa… vừa nói gì?
– Vân: Là bé kẹo phải không?
– Tôi: Sao Vân biết?
– Vân: Tui đoán thôi, không cần ngỡ ngàng thế đâu.
– Tôi: À ừ. Vậy chân của Vân…
– Vân: Cũng do một lần bị tai nạn thôi. – Mặt nhỏ Vân buồn.
– Tôi: Vân thử tập các liệu pháp tập đi chưa?
– Vân: Rồi, nhưng chỉ tập vài bữa thôi.
– Tôi: Sao thế?
– Vân: Không sao cả, tại tui không muốn tập thôi.
– Tôi: Không tập thì chẳng lẽ Vân muốn cả cuộc đời mình gắn với cây nạng hay xe lăn à?
– Vân: Dĩ nhiên là không, tại chưa đến lúc thôi.
– Tôi: Ừ.
– Vân: Đức không thắc mắc tại sao ư?
– Tôi: Không.
– Vân: Tại sao?
– Tôi: Nếu Vân muốn nói thì đã nói rồi, còn nếu Vân không muốn nói thì Đức dù cạy miệng Vân ra thì cũng vậy thôi.
– Vân: Lần đầu tui thấy người như ông đó. – Nhỏ Vân cười.
– Tôi: Ừm, hìhì.
– Ố Ồ, trên này cũng có người chiếm trước mất rồi. – Cái giọng này chỉ mỗi thằng Đại bác mới có.
– Tôi: Vô ngồi lẹ đi mày. Còn dư hai slot nè.
– Đại: Có thế chứ, hehe. Đi thôi em. – Nó kéo nhỏ Trang. – Hai đứa mày nhanh nhỉ. – Nó ghé vào tai tôi nói nhỏ.
– Tôi: Điên à mày, tại nó đứng ở dưới đấy không tiện nên tao mới đưa lên đây ngồi xem thôi.
– Đại: Ừ, biết vậy đi. Mà nãy giờ hai đứa mày ở trên này một mình hả?
– Tôi: Ừ.
– Đại: Vậy mày có làm gì nó không thế? – Mặt thằng này nhìn nguy hiểm vãi ra.
– Tôi: Làm cái đầu mày ấy.
– Đại: Không có thì thôi, làm gì nóng thế? Hehe.
Thế là hai thằng tôi ngồi bình luận bóng đá, còn hai nhỏ kia cũng có vẻ hợp nhau lắm. Vừa sáp lại một cái mà tám chuyện sôi nổi lắm, không biết tám chuyện trên trời dưới đất gì mà lâu lâu lại nhìn bọn tôi rồi bụm miệng cười.
– Đại: Thôi, hai đứa mày ở trên này tâm tình đi nha. Tao xuống chuẩn bị đây, hết trận này là đến lớp mình rồi.
– Tôi: Uầy, đang bình luận mà đã xuống rồi.
– Đại: Đến lượt lớp mình rồi này.
– Tôi: Kệ đi, đến lớp mình mà mày cũng có được vô đá đâu. Nghe tao ở trên này cho nó lành.
– Đại: Xúi dại không mày, lỡ team thiếu người hay chạy mệt gì thì còn thay vô chứ.
– Tôi: Rồi rồi, đi đi. – Dụ dỗ không được nên tôi đuổi nó đi.
Nhỏ Trang có vẻ chưa tám đủ nên bỏ thằng Đại một mình và ở trên này tám tiếp. Lát sau, trận đấu giữa lớp 10a1 với a3 kết thúc với tỉ số 3 – 1 thì đến lượt đội hình áo trắng của lớp tôi vào sân. Bao tiếng reo hò cổ vũ rộn vang lên. Đứng từ trên này tôi có thể thấy rõ cái tướng thằng Đại bác đang hí hửng được vào sân do thằng Hoàng bị té xe.
Sau một hồi trọng tài đứng nhắc lại luật thi và nội quy thì tiến hành tung đồng xu. Lớp tôi được quyền chọn và bọn nó quyết định chọn bóng.
– Vân: Lớp mình vào sân rồi kìa.
– Tôi: Ừ, ăn chắc rồi.
– Vân: Sao ông biết?
– Tôi: Gà anh nuôi anh biết. – Tồi nháy mắt.
Hiện giờ, đứng trước mặt bọn lớp tôi là lớp a4, cái lớp tuyển tập toàn cao thủ fifa online 3 nhưng hầu như chả có thằng nào đá hay ở ngoài đời thực cả, nói dễ nghe hơn thì bọn nó toàn là ANH HÙNG BÀN PHÍM.
Tiếng còi của trọng tài vừa vang lên thì cặp bài trùng Dũng, Sơn đã nhẹ nhàng và gọn gàng dắt bóng vượt qua dàn tiền đạo của đổi kia. Rồi thằng Dũng giật gót về cho thằng Sơn, thằng Sơn lại bật tường chuyền lên cho thằng Dũng. Thế là hai thằng hậu vệ bên kia bị qua mặt một cách dễ dàng. Chỉ còn lại thằng thủ môn bé tẹo đang đứng run rẩy, có lẽ là thằng đó bị áp lực trước số đông đây mà. Thằng Dũng sút bổng nhẹ một cái ngay góc chữ A, thằng thủ môn nhảy lên đỡ bóng và…
– Hoéttt!!! – Tiếng còi của trọng tài vang lên.
– VÀOO!!! – Tiếng của cổ động viên bỗng nhiên rộ lên.
Vâng, tình hình lúc nãy là thằng thủ môn nhảy lên đỡ bóng nhưng rất tiếc anh ấy nhảy không tới góc chữ A. Khốn khổ cho đội bạn.
– Tôi: Èo, mới vô mà làm vậy thì còn ai dám đá nữa đây trời.
– Vân: Lớp mình đá hay ghê.
– Trang: Nhanh thật đấy, chưa đầy 2 phút mà đã ghi bàn. – Nhỏ Trang tấm tắc khen.
Rồi đến lượt thằng Sơn tỏa sáng, anh ấy một mình một ngựa thể hiện kỹ năng dắt bóng của mình và đã lừa luôn cả thằng thủ môn bên kia cho nó tự đốt nhà.
Đến trái thứ 3, thằng Đại chạy lên cắm cọc và nhận được một đường chuyền dài từ thằng Bình. Với khoảng cách 12m và hai thằng hậu vệ đang đứng cản đường, anh Đại vẫn quyết định thực hiện cú sút căng tính ghi bàn. Bóng bị đập trúng mông thằng hậu vệ bên kia và bị bật ngược lại, thằng Đại nhanh chóng lấy thêm vài bước đà rồi lao đến. Vâng, một cú vô lê dành cho anh ấy.
– Hoéttt!!!
– VÀOO! – Bóng tuy bay lệch đường đập phải cột dọc nhưng may sao lại nẩy vào lưới.
Bọn bên kia thì khóc không ra tiếng, ngay cả bọn cổ động viên to còi của lớp chúng nó bây giờ cũng im re. Còn bọn lớp tôi thì nhảy cẫng lên ăn mừng. Chỉ trong 10 phút đầu ngắn ngủi mà đã ghi tận 3 trái thì lớp kia gỡ bằng niềm tin rồi.
Bên dưới khán giả reo hò cổ vũ cho lớp tôi nhiệt tình luôn.
Cứ thế, tỉ số ngày càng cách xa do lớp tôi liên tục thi nhau ghi bàn thể hiện. Vừa hết hiệp 1 mà tỉ số đã là 15 – 0 nghiêng về đội lớp tôi. Mấy thằng anh hùng bàn phím kia thì méo mặt, khóc không ra nước mắt.
Đến hiệp hai, mấy thằng lớp tôi đứng nhả cho a4 3 quả danh dự cho khỏi mất lòng. Trận đấu kết thúc với tỉ số 16 – 3 (quả thứ 16 là do anh thủ môn lớp tôi trực tiếp dẫn banh ghi bàn).
– Hoan hô, đi ăn mừng chứ hả? – Bọn nó kéo về lớp ngồi nghỉ. Bọn tôi cũng xuống đó.
– Tôi: Mới được trận đầu mà đã ăn mừng rồi à? Phải ở lại xem tình hình thực lực mấy lớp kia nữa chứ.
– Vân: Đúng đấy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
– Lan: Nước uống về nè. – Nhỏ Lan lớp tôi với thằng Tâm xách hai bịch nước khoáng vào lớp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình tuổi thơ |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Truyện sex dài tập, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 01-02-2024 05:20:50 |