truyensex.asia > Chuyện XXX > Hoa xương rồng

Hoa xương rồng

Phần 42
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Một tuần sau, Công ty Đẹp + tổ chức Fashion show giới thiệu bộ sưu tập mùa đông. Sự kiện này lần đầu tiên được diễn ra tại sảnh chính tầng 1 của của một trong những trung tâm thương mại đẹp nhất thủ đô, nằm ven bờ hồ Hoàn Kiếm, nơi chuyên bày bán các sản phẩm thời trang thương hiệu hàng đầu thế giới. Trung tâm thương mại này không phải của ai khác mà chính là thuộc sở hữu của công ty Quyen’Fashion.

Màn hình chính của sự kiện nổi bật lên dòng chữ:

‘Công ty Cổ phần thời trang Đẹp +

LỄ RA MẮT BỘ SƯU TẬP MÙA ĐÔNG VÀ CÔNG BỐ HỢP ĐỒNG HỢP TÁC CHIẾN LƯỢC GIỮA ĐẸP + VÀ QUYEN’FASHION.

Đến dự lễ buổi lễ long trọng này không chỉ có toàn bộ cán bộ chủ chốt của Công ty Đẹp + mà còn có thành phần lãnh đạo cao cấp của Quyen’Fashion. Mọi người dồn sự chú ý vào sự xuất hiện vô cùng hoành tráng và long trọng vào Nữ hoàng đồ hiệu, Quý bà Tố Quyên đang ngồi chính giữa bàn đại biểu. Ngồi bên cạnh Tố Quyên cũng xinh đẹp không kém phần là tổng giám đốc Đẹp + Kiều Huyền với khuôn mặt tươi nở như hoa buổi sớm. Đẹp + đi được đến ngày hôm nay, được đường đường chính chính hợp tác ngang hàng với Quyen’Fashion chính là niềm mơ ước, mục tiêu phấn đấu bao nhiêu năm nay của Kiều Huyền.

Nhân vật chính của câu chuyện mà tôi đang kể cho các bạn nghe đương nhiên phải có mặt rồi, Mạnh và Thục Trinh ngồi bên cạnh nhau, ở hàng ghế thứ 2. Mắt chăm chú hướng lên nhìn lên sân khấu chính. Bởi ánh đèn đã nổi lên, tiếng nhạc quốc tế đã bắt đầu phát ra từ hai chiếc loa đứng bên cạnh sân khấu. Báo hiệu cho buổi ra mắt đã bắt đầu.

Không một lời giới thiệu theo nghi thức thông thường, phần quan trọng nhất và là phần chính của buổi lễ không gì khác chính là những bộ đồ lót.

Sân khấu được dựng lên ở sảnh chính là một đoạn đường dài khoảng 30m, rộng khoảng 2 mét chạy xuyên từ sân khấu chính xuống đến khán giả, nơi các người mẫu sẽ catwalk một vòng rồi ngược trở lại bên trong. Ngồi hai bên sân khấu chính là các nhà báo, các nhiếp ảnh gia, các chuyên gia thời trang, các nhà phê bình. Và rất nhiều khán giả đang tham quan mua sắm tại trung tâm thương mại cũng đứng chen chúc lại xem.

Mọi ý tưởng về bộ sưu tập theo chiến lược truyền thông do Thục Trinh lập là giữ bí mật đến tận phút cuối, chỉ khi lễ ra mắt được tổ chức tại Hà Nội thì mới đồng loạt chạy truyền thông cấp độ 1 trên tất cả các phương tiện thông tin đại chúng, các mạng xã hội cả nước.

Khán giả ồ lên một tiếng thích thú xen lẫn ngạc nhiên, những tia chớp của máy ảnh liên tục vang lên “chách chách” khi người mẫu đầu tiên bước ra từ phía sau sân khấu. Trong tưởng tượng của tất cả người xem, đã là người mẫu thì phải có dáng người thon thả, thướt tha. Nhưng không, người mẫu đầu tiên là một người khá béo, cô người mẫu này nặng cỡ khoảng 80 kg. Cô có thân hình trắng muốt và mịn màng, trên người cô là một bộ đồ lót đúng nghĩa của nó, tỉ lệ che phủ thân người rất ít. Bộ đồ lót được thiết kế vừa vặn với các bộ phận nhạy cảm trên ngực, và dưới háng. Trông cô nàng rất sexy và quyến rũ. Chiếc quần lót màu hạt dẻ mỏng manh vừa đủ che đi những phần nhạy cảm nhất đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của khán giả, làm mờ đi những khiếm khuyết trên người cô.

Cô nàng sải bước tự tin trước vô vàn ánh mắt nhìn của đông đảo khán giả, cô quay một vòng khi đi đến cuối sân khấu để khoe bộ mông khá to nhưng được chiếc quần lót chiết lên gọn gàng.

Một chàng pháo tay rộn vang mở đầu cho buổi lễ ra mắt bộ sưu tập mùa đông.

Cứ như vậy, lần lượt từng người, từng người mẫu một trình diễn các kiểu dáng, màu sắc khác nhau. Đến người thứ 3 ra thì khán giả đã bắt đầu hình dung trong đầu về ý tưởng cũng như nội dung mà các nhà thiết kế muốn gửi gắm trong các sản phẩm của mình. Đó đều là những đồ nội y dành cho những người quá khổ. Và khi người mẫu Vedette bước ra với một bồ đồ cầu kỳ nhất, đẹp nhất, sexy nhất thì khán giả đã không tiếc tràng pháo tay rền vang để tưởng thưởng cho bộ sưu tập. Ai ai cũng hiểu ý nghĩa của các nhà thiết kế muốn truyền tải vào các chiếc áo, chiếc quần mà thông thường họ vẫn giấu kín ở bên trong.

Vedette bước vào rồi quay ra luôn sân khấu, đi bên cạnh cô chính là Kim Liên, giám đốc thiết kế với đôi bàn tay đẹp đến mê hồn. Theo sau là 20 người mẫu đồ lót cùng bước ra một lúc. Tất cả tự tin sải bước trong tiếng vỗ tay của tất cả mọi người.

Thục Trinh ở bên dưới thở phào vì nhìn phản ứng của mọi người là cô đủ biết buổi lễ ra mắt đến đây là thành công mỹ mãn rồi.

Trên sân khấu, tiếng nhạc từ từ nhỏ dần rồi tắt hẳn để nhường chỗ cho tiếng nói của Kim Liên, cô nàng dùng bàn tay đẹp nhất thế giới của mình cầm vào chiếc Micro được nạm bằng những viên đá long lanh giả kim cương:

– Kính thưa quý vị khán giả, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Kim Liên, là giám đốc thiết kế của Công ty Đẹp +, cũng chính là người chủ trì thiết kế bộ sưu tập mùa đông mà chúng tôi vừa giới thiệu tới quý vị. Có một chi tiết thú vị mà tôi muốn chia sẻ với quý vị ngay lúc này. Đó chính là, xung quanh tôi, các người mẫu trình diễn bộ sưu tập đều không phải là người mẫu chuyên nghiệp. Họ đều là những người dân bình thường ở tất cả các ngành nghề khác nhau. Họ là giáo viên, bác sĩ, công nhân, doanh dân, tiểu thương, nội trợ. Họ trình diễn buổi thời trang này đều không nhận một đồng cát xê nào. Họ đến đấy, mặc những bộ đồ lót này chỉ để chứng minh rằng, họ cũng đẹp, như bao nhiêu người phụ nữ khác.

Kim Liên ngừng lại vì tiếng vỗ tay một lần nữa lại vang lên không dứt. Ở trên sân khấu, một vài cô người mẫu đã không cầm được nước mắt, đưa tay trần lên vì sợ nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm. Đúng như lời Kim Liên vừa nói, những người mẫu này đều chỉ cần một điều duy nhất là chứng minh rằng họ cũng đẹp, cũng xứng đáng được sự yêu thương và trân trọng của mọi người chứ không phải họ xứng đáng nhận được sự dè bỉu, coi thường của những người khác, nhất là phái mạnh.

Để có được dũng khí đứng ở đây, trước đám đông, phô bày thân thể của mình, họ đã phải vượt qua biết bao nhiêu trở ngại, và cái trở ngại lớn nhất chính là ở nội tâm của mình. Họ có dám tự tin với những gì mình đang có hay không? Dám đối mặt với khiếm khuyết của chính mình hay không? Nhưng họ đã làm được và làm rất thành công. Hy vọng rằng, đó chính là niềm cảm hứng cho nhiều người khác trong xã hội này.

Khi trang pháo tay vừa dứt, Kim Liên tiếp lời:

– Kính thưa quý vị! Bộ sưu tập này không phải ý tưởng của tôi, tôi chỉ là người hiện thực hóa nó mà thôi. Người đã lên ý tưởng vô cùng khác biệt, táo bạo đến phá cách nhưng đầy tính nhân văn này là một người khác, là linh hồn của bộ sưu tập và cũng là linh hồn của Công ty Đẹp +. Người đó hôm nay cũng có mặt ở đây. Và tôi xin được trân trọng giới thiệu và kính mời lên sân khấu Giám đốc Sáng tạo Trần Quốc Mạnh.

Mọi người dáo dác nhìn xuống sân khấu để nhìn, và khi anh đèn tròn sân khấu lia xuống phía dưới, chiếu vào một người đàn ông vừa mới đứng lên thì mọi người ồ lên vì biết đã biết người đó là ai, Mạnh nổi tiếng quá mà. Câu chuyện về thân thế của Mạnh đến nay vẫn chưa dứt trên truyền thông, có chăng chỉ là tần suất giảm đi so với hồi mới vỡ chuyện thôi.

Ở bên cạnh, Thục Trinh bất ngờ vô cùng, cô với lên phía trên nói với tổng giám đốc Kiều Huyền và cô Tố Quyên:

– Trong kịch bản không có đoạn anh Mạnh lên sân khấu. Cháu đâu có để đoạn này đâu hả cô.

Kiều Huyền gật đầu cười, đó là bí mật mà cô và Mạnh giấu Thục Trinh trong đợt ra mắt này:

– Yên tâm, cứ đợi mà xem.

Thục Trinh quay lại thì thấy anh Mạnh đã rời đi rồi.

Khỏi phải nói sự xuất hiện của Mạnh làm mọi người trầm trồ như thế nào. Hôm nay Mạnh ăn mặc phải nói là như một quý ông đích thực. Trên người từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu đắt tiền top đầu thế giới, mái tóc bồng bềnh bóng mượt càng tôn thêm vẻ đẹp trai không tì vết. Mạnh đã đốn tim đa số phái đẹp ở đây.

Đón chiếc micro từ tay Kim Liên rồi cúi đầu cảm ơn các cô người mẫu để họ rút vào trong, Mạnh bắt đầu nói, giọng nói trầm ấm và rõ ràng làm đắm say lòng người:

– Tôi xin phép kể cho quý vị nghe hai câu chuyện của chính tôi. Câu chuyện thứ nhất, mẹ đẻ của tôi là một người lao công, ở chính Công ty Đẹp +, người mẹ mà tôi mới biết cách đây không lâu. Người mẹ nuôi tôi lớn lên là một người phụ nữ khác, là người mà xã hội vẫn hay gọi là Nữ hoàng đồ hiệu, hay Quý bà Tố Quyên. Với tôi, hai người phụ nữ này đều là mẹ của tôi cả. Họ đều có một điểm chung, đấy là rất đẹp. Trong mắt tôi, họ đẹp không phải bởi ngoại hình mà là bởi tấm lòng họ dành cho tôi. Tôi yêu quý cả hai người và sẽ mãi là một đứa con ngoan của họ.

Cả khán phòng im lặng, câu chuyện này họ đều biết cả, nhưng hôm nay lần đầu tiên nghe người trong cuộc chia sẻ, họ nhận ra một mặt khác của câu chuyện, không đúng với sự thêu dệt của thiên hạ.

Tố Quyên khẽ lấy khăn mùi xoa chấm chấm vào khóe mắt.

Còn mẹ Hoa, mẹ không có mặt ở đây bởi vì mẹ đã quyết tâm dành phần đời còn lại của mình ở bên cạnh Quang. Khi biết tình trạng của Quang do Mạnh thông báo, mẹ Hoa đã ngay lập tức từ quê lên. Mẹ xin ở lại nhà của bà Tố Quyên để chăm sóc cho Quang. Kỳ lạ thay, Quang điên điên dại dại, lúc nào cũng gầm gừ, cào xé, quát tháo, chửi bới nhưng mỗi lần mẹ Hoa ở bên cạnh lại ngoan ngoãn im ắng như đứa trẻ lên 3. Có lẽ ký ức về thủa sơ sinh không bị mất đi sau biến cố vừa rồi.

Trên sân khấu, Mạnh tiếp lời:

– Còn câu chuyện thứ 2, là câu chuyện về người con gái mà tôi yêu tha thiết.

Thục Trinh vừa nghe thấy câu chuyện thứ 2 mà anh Mạnh định kể thì giật mình đến thót một cái. Tim đập loạn xạ.

– Cô ấy cũng có thân hình quá khổ giống như các cô người mẫu ở đây. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, quý vị có biết như thế nào không ạ? Chỉ vì tôi nhỡ miệng gọi là “bé con” mà bị cô ấy túm cổ xách lên trên không như một con nhái bén.

Ở bên dưới mọi người cười ồ lên nhưng mắt không ngừng theo dõi diễn biến tiếp của câu chuyện:

– Cô ấy là một đứa trẻ mồ côi sống trong cô nhi viện, cô ấy một mình nuôi ba đứa con nhỏ. Đó không phải là những đứa con mà cô ấy sinh ra, chúng đều là những đứa trẻ vô thừa nhận mà những người sinh ra chúng nhẫn tâm bỏ lại bệnh viện. Cô ấy nói với tôi rằng “nếu em không nuôi những đứa trẻ này thì ai nuôi chúng? Rồi cuộc đời chúng sẽ đi đâu về đâu?”. Tôi biết, cô ấy có một sự đồng cảm về hoàn cảnh với những mảnh đời như vậy. Có một lần, tôi chợt thấy mình quá nhỏ bé khi đứng trước cô ấy, đó là lúc cô gái to lớn ấy quỳ xuống chân tôi để cầu xin tôi giúp đỡ tài chính cho đứa con út chữa bệnh hiểm nghèo. Cô ấy quỳ mà tôi thấy cô ấy cao tận trời xanh, cao đến nỗi tôi không thể với được. Bởi chỉ có tấm lòng của một người mẹ vĩ đại nhất thế gian mới có thể dẹp bỏ tất cả mọi thứ, kể cả lòng tự trọng của bản thân mới có thể hạ mình làm điều đó trước một người đàn ông xa lạ là tôi. Lúc đó, tôi chẳng biết mình nghĩ gì nữa, tôi có thể giúp cô ấy gấp cả nghìn lần số tiền mà cô ấy cầu xin, nhưng tôi thấy mình nghèo rớt mồng tơi, bởi giàu có đối với tôi lúc ấy không phải là có bao nhiêu tiền mà chính là tấm lòng tôi có bao nhiêu. Cô ấy đã thay đổi cuộc đời tôi, cho tôi biết sống thế nào mới là sống. Tôi có được suy nghĩ như ngày hôm nay, ngoài cha mẹ ra thì cô ấy chính là người quan trọng nhất.

Thục Trinh gục đầu cúi xuống đất khóc nức nở, một chiếc khăn mùi xoa thơm ngát từ tay Tố Quyên truyền xuống cùng với lời nói dịu dàng:

– Con gái, khóc vì hạnh phúc phải không?

Mạnh tiếp tục bài diễn thuyết mà cậu đã chuẩn bị kỹ lưỡng cả tháng qua:

– Rồi khi tôi gặp chuyện, tôi trở thành một kẻ bình thường như bao người đàn ông khác, không còn là một thiếu gia cậu ấm, không còn là người kế thừa tập đoàn của cha mẹ tôi nữa. Người ở bên tôi, an ủi và sưởi ấm cho tôi lúc tôi bế tắc nhất không ai khác chính là cô ấy. Tôi tin cô ấy nhưng có thể nhiều người không tin, để qua chuyện đó cũng là minh chứng rằng cô ấy ở bên tôi không phải vì lý do tôi là con ông này bà nọ, mà chỉ đơn giản vì tôi là chính tôi. Tôi yêu cô ấy rất nhiều, nhưng cô ấy không đáp lại tình cảm của tôi.

Ở dưới, khán ồ lên tiếc nuối, câu chuyện đã đến phần hấp dẫn nhất.

– Không phải vì cô ấy không yêu tôi mà bởi vì cô ấy tự ti với bản thân của mình. Cô ấy cho rằng vì mình có thân hình mập mạp nên không tự tin đón nhận tình cảm của tôi. Chính vì lẽ đó, vì người con gái mà tôi yêu nên tôi mới có ý tưởng sáng tạo nên bộ sưu tập này với lời nhắn nhủ với cô ấy rằng: HÃY TỰ TIN LÊN NHÉ BÉ CON, VÌ EM ĐẸP MÀ.

Dừng lời, Mạnh cầm theo Micro bước xuống sân khấu.

Mọi người cùng nhìn bước chân của Mạnh, họ chờ đợi xem người con gái ấy là ai, người con gái trong câu chuyện đầy xúc động của Mạnh kể vừa rồi là ai.

Mạnh bước đến bên cạnh Thục Trinh, Thục Trinh đứng dậy trong ánh sáng của đèn sân khấu rọi thẳng vào, cô ngượng ngùng nhìn mọi người.

Bỗng Mạnh quỳ một chân xuống, lấy trong túi áo vest ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung màu đỏ. Chiếc hộp được bật ra, những tia sáng chói lọi từ viên kim cương trên đỉnh nhẫn tỏa ra long lanh. Mạnh nói thật rõ ràng vào micro:

– Thục Trinh, làm vợ anh nhé?

Thục Trinh ngỡ ngàng vì màn tỏ tình trước đám đông chỉ có ở trên phim ảnh, cô bịt miệng mình để ngăn hạnh phúc vỡ òa.

Tất cả khán phòng không ai bảo ai đều đồng thanh, pha lẫn trong đó là tiếng của Quý bà Tố Quyên và Tổng giám đốc Kiều Huyền:

– Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi…

Nhưng Thục Trinh không vội đồng ý, cô mặc kệ Mạnh vẫn đang quỳ dưới chân mình, tay nâng hộp nhẫn kim cương giơ lên trước đầu. Thục Trinh cầm lấy chiếc micro từ tay Mạnh, nói rành rọt vào mic, tiếng của cô phát lên loa:

– Anh không chê em béo, em xấu chứ?

Mạnh lắc đầu.

– Anh không chê em là trẻ mồ côi chứ?

Mạnh lắc đầu.

– Anh có sợ em đánh anh không?

Mạnh gật đầu.

– Anh có sợ em đè anh bẹp dúm không?

Mạnh gật đầu trong tiếng cười vang dội của mọi người.

Im lặng một vài giây, Thục Trinh nói to cho mọi người nghe và chứng kiến giây phút hạnh phúc nhất đời của cô:

– Em đồng ý làm vợ anh vì… Em cũng rất yêu anh!

Một tràng pháo tay như sấm vang lên, ai ai cũng hạnh phúc thay cho đôi bạn trẻ, trong khi Mạnh lồng nhẫn vào ngón tay của Thục Trinh thì mọi người lại hô:

– Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi.

Mạnh đứng dậy, nhìn mọi người một lượt rồi chợt ghé miệng mình vào môi Thục Trinh, một nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng chứa đựng yêu thương. Thục Trinh mỉm cười đón nhận, đó là nụ hôn của tình yêu, của hạnh phúc.

Dứt nụ hôn, Mạnh kéo tay Thục Trinh rời khỏi đám đông trước ánh mắt ngỡ ngàng của mẹ, của Tổng giám đốc.

Tố Quyên gọi với theo:

– Hai đứa đi đâu? Buổi lễ vẫn chưa kết thúc cơ mà.

Mạnh ngoảnh lại nhìn mẹ, nhìn mọi người, rồi nhìn Thục Trinh:

– Chúng con đi chụp ảnh cưới, con đặt lịch trước rồi.

Thế rồi, Mạnh và Thục Trinh lách người qua đám đông biến mất khỏi buổi lễ. Ở lại, Tố Quyên lắc đầu nói với Kiều Huyền:

– Kệ bọn trẻ đi, mình tiếp tục thôi. Mà này, sau khi hai đứa tổ chức lễ cưới xong là tớ nhấc cái Trinh về Quyen’Fashion đấy nhé. Tớ sẽ cho nó làm Tổng Giám đốc thay tớ.

Kiều Huyền biết là mình không thể giữ chân con dâu của quý bà Tố Quyên nên cũng chẳng có tiếc nuối gì nhiều, mà như thế lại càng hay, Đẹp + càng có cơ hội phát triển hơn nữa:

– Tớ biết rồi, làm sao mà giữ được con dâu của Nữ hoàng cơ chứ.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, ở trên sân khấu, anh MC chính của buổi lễ bắt đầu nói:

– Và ngay sau đây là lễ công bố hợp đồng hợp tác chiến lược giữa Quyen’Fashion và Đẹp + xin được phép bắt đầu. — Hết —

Tác giả: Cu Zũng

Thông tin truyện
Tên truyện Hoa xương rồng
Tác giả Cu Zũng
Phân loại Chuyện XXX, Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Phá trinh lỗ đít, Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Ngày cập nhật 27-01-2024 03:43:32
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Con đò (Update phần 58)
Người tình trong mộng (Update phần 33)
Không mặc quần lót (Update phần 43)
Vòng xuyến tình (Update phần 42) - Vi Thăng Long
Sở thích chịch public (Update phần 62)
Ép nô lệ ăn cứt (Update phần 44)