Quần lót của mẹ
Cứ tưởng lấy tư cách một người ông để nói về vấn đề tế nhị sẽ không gặp khó khăn, vậy mà khi đối diện với đứa cháu mới 17 tuổi lại khiến ông Nghị lúng túng, lái hướng mãi vẫn chưa vào trọng tâm. Dương là đứa thông minh đã sớm nhận ra có gì đó bất thường. Lúc ông nội hỏi về giờ học đã thấy lạ rồi, đến khi nghe Dương thông báo chiều trống tiết, ông đã không giấu được sự nôn nóng hối thúc cháu về sớm sớm.
– Dường như nội đang úp mở chuyện gì, liệu có thể nói cho con biết không? Là thím không chịu sinh em bé vì sợ mất vóc dáng hay vì thím không thể sinh được?
Câu hỏi tự thốt ra lại trở thành lời hù dọa với bản thân Dương. Đúng là phụ nữ thời nay càng đẹp càng ngại sinh nở, dù sao mang một cái bụng thè lè sẽ rất khó trở lại như thời con gái. Mẹ mà không chăm chỉ tập gym chắc giờ này bụng cũng chảy xệ như bà cô dạy sinh mất rồi. Nếu thím vì sợ mất đẹp không chịu sinh con thì đúng là bi kịch cho chú ba. Dương nhìn sâu vào mắt ông Nghị đợi câu trả lời.
– Con đoán sai rồi. Trái lại thím rất muốn có em bé. Vấn đề là… – Ông Nghị buồn buồn – Chú của con mắc chứng vô sinh. – Hả… – Cơm từ miệng rớt ngược vào tô – … nội… nội nói thật chứ? Sao nội biết? – Thím đã lén lấy tinh của chú đi xét nghiệm. Đến nay chú ba vẫn chưa biết chuyện này. Thím sợ chú buồn nên vẫn giấu nhẹm, chỉ nói cho nội biết thôi. – Trời ơi… trông chú cao lớn dũng mãnh là thế, ai ngờ… Vậy là từ nay nhà mình sẽ không có thêm một thành viên nào nữa như mọi người đang trông đợi sao nội?
Đúng là sẽ không có thêm thành viên nào nữa, cũng sẽ chẳng có tiếng khóc trẻ thơ và cũng đồng nghĩa là Nhi không được làm mẹ. Nước mắt chợt lăn trên má thấm ướt áo gối, Nhi nghe nghẹn ở cổ họng khi lời trao đổi giữa hai ông cháu vừa đặt Nhi trở lại khoảng không tối tăm. Giờ có thêm một người biết bí mật này là con đó Dương, con cảm thấy thế nào? Thím có đáng phải nhận một cái kết đau buồn đến vậy không?
– Ngày trước chú thím sống xa gia đình nên chẳng có gì nhìn vào so sánh để phải tủi thân. Nhưng bây giờ về đây, mỗi lần thím thấy gia đình con đề huề lại ôm gối khóc một mình khiến nội đau nhói tâm cang. – Xin con nuôi được không nội? – Chú ba của con rất tự hào về bản lĩnh đàn ông, chuyện này… – Ông Nghị lắc đầu.
Dấu ấn khắc sâu trong tâm trí sau lần rình rập con trai và con dâu đụ để kiếm cái bầu, hình ảnh lồn Nhi dầm dề cho thấy con trai ông Nghị rất tự hào về khí phách đàn ông. Tự hào là đúng, làm cho người đàn bà của mình tả tơi trong biển lầy nhục dục đâu phải ai cũng làm được. Một người như thế, liệu có chịu nổi cú sốc khi biết trong mảng tinh cuồn cuộn xối vào lồn vợ lại không mang theo mầm sống nào cả? Ông Nghị nhì rộng hơn, Hùng sẽ xem nhẹ việc vô sinh hay chính điều này sẽ dìm chết một người đàn ông đang cố đứng dậy sau thất bại quá đau đớn? Ông Nghị không dám tin vào một thực tế đã quá rõ ràng, thế nên giấu kín sự thật là con đường duy nhất để Hùng có thể tiếp tục hạnh phúc bên vợ mình.
– Nội nói ra điều này mong con hãy giữ bí mật, ngay cả đối với ba mẹ của con. – Dạ, con biết mà nội. – Xin con nuôi có hai vấn đề. Thứ nhất không ai muốn trong gia đình bị chen vào dòng máu kẻ khác, điều thứ hai kinh khủng hơn chính là chú ba sẽ suy sụp vì biết mình vô sinh. – Đúng rồi. Chú ba mà biết chắc chú buồn lắm, nói không chừng còn bỏ nhà đi luôn.
Dương lùa hết cơm vào miệng như muốn nuốt luôn cả nỗi lo lắng từ ông nội chuyển sang mình. Dương mang tô lại chậu vừa rửa vừa lo nghĩ đến nỗi buồn mà thím dâu đang âm thầm gánh luôn cho cả chú ruột. Thà nói với chồng để được chia sẻ thì nỗi đau sẽ vơi bớt, đằng này trong thế buộc thím phải ôm hết vào lòng sẽ càng u uất nặng nề. Hạnh phúc của phụ nữ là được làm vợ, làm mẹ. Giữa hai chị em bạn dâu tự dưng lại có một người bị tước đoạt hạnh phúc đơn sơ này, rồi mỗi khi so sánh sẽ khiến bản thân bị giày vò. Thím ba ơi con thương thím quá, con phải làm gì để giúp thím đây? Dương chợt nhận thấy trách nhiệm của mình là phải chăm chỉ qua nhà nội chơi nhiều hơn nữa, gần gũi thím nhiều hơn nữa để tạm quên đi đứa con đã mòn mỏi trông đợi.
Hôm nay Dương qua nhà nội trong niềm háo hức sẽ chở Nhi đi chơi, sẽ đưa đi chè cháo rồi phim ảnh để tìm cơ hội động chạm. Nhưng sự thật vừa phơi bày bỗng đảo ngược tình thế khiến Dương phải nhìn lại rồi tự trách bản thân. Rõ ràng những ngày vừa qua về nhà nội với thái độ không nghiêm túc, toàn là nhìn đùi nhìn vú cho sướng mắt mà không hay biết trong thân xác rực lửa kia đang khát khao một đứa bé. Dương đã thản nhiên vui thích trên nỗi đau của người khác, đã thế còn muốn lợi dụng để thỏa mãn trí tò mò tuổi mới lớn bằng sự đụng chạm rồi đi xa hơn. Đôi mắt Dương chợt đỏ hoe dâng lên niềm hối hận khôn xiết. Thím ơi con xin lỗi đã có thái độ không đàng hoàng với thím, từ nay con nguyện sẽ là người bạn hủ hỉ cho thím bớt buồn.
– Nội ơi! – Dương quay lại bàn ăn – Hay nội nói thím nhận con làm con luôn đi, con sẽ yêu thương thím như mẹ ruột của mình. – Sao làm vậy được con?
Nỗi tủi thân khiến Nhi ôm mặt òa khóc, lẽ nào cả một buồng trứng đều đặn rụng mỗi tháng lại phải gửi gắm tình thương một người mẹ vào đứa con vay mượn của chị hai. Cảm ơn con lắm Dương à, nhưng thím cần nhiều hơn như thế. Thím khát khao một núm ruột do chính mình sinh ra, thèm nghe tiếng khóc khi một sinh linh bé nhỏ chào đời. Con có biết phút giây đó, niềm hạnh phúc đó nó thiêng liêng đến mức nào không? Nhi quệt nước mắt cố nén xúc động để tiếp tục nghe ngóng. Sự im lặng chợt chen ngang giữa hai ông cháu, một lúc sau ông Nghị xoa đầu Dương với nụ cười gượng gạo méo xệch.
– Cháu của nội rất biết nghĩ tới người khác. Nhưng làm như thế vẫn là gián tiếp vả vào mặt khiến chú con nhận ra sự thật. – Ôi trời ơi… – Dương ôm đầu – … nội nói đúng rồi!
Dương đang đứng trước sự bế tắc mà ông Nghị và Nhi đã nhiều lần vướng phải. Giá như vẫn chưa biết gì, Dương sẽ về nhà nội với một thái độ rất hồ hởi để tiếp tục nhìn trộm thân thể thím dâu, nhưng giờ có cho vàng Dương cũng không còn lòng dạ làm chuyện đó. Dương nhìn ông thầm trách, tại sao cho nó biết điều này để bây giờ một đứa con nít như nó phải chuốc lấy bi ai của người lớn. Nội ơi sao nội lại nói với con chuyện này làm gì?
– Chắc con đang thắc mắc tại sao nội nói bí mật với con mà bắt phải giấu ba mẹ phải không? – Dương khẽ gật đầu – Trước khi nói ra lý do, nội muốn con nhìn rõ một số khía cạnh – Ông Nghị hít sâu vào lồng ngực – Con có nghĩ thím ba sẽ chia tay với chú của con không? – Hả? – Mắt Dương mở to đứng tròng – Nội đừng hù dọa con chứ! – Nội đang nói sự thật. Thím đã khóc với nội khi đề cập điều này. – Trời ơi… thôi mà thím… – Mặt Dương buồn thê thảm. – Con không thể hiểu hết nội đã khổ sở đến mức nào khi cố ngăn một sự đổ vỡ. – Con hiểu chứ. Sống bên người chồng không thể cho mình một đứa con, người phụ nữ sẽ thấy mình bị tước đoạt một thứ gì đó rất thiêng liêng. Có cố che giấu hay chịu đựng rồi cũng đến lúc thím về với người đàn ông khác, dẫu biết đó là đánh đổi nhưng đôi khi con người ta vẫn chấp nhận để có được cái mình đang thiếu. Một đứa con chung là sợi dây gắn kết tình cảm vợ chồng. – Nội rất mừng vì con còn trẻ mà đã nhận ra điều này. Vậy con có đành lòng chứng kiến hạnh phúc của chú ba tan vỡ không? – Sao nội hỏi con như vậy? Làm sao con chấp nhận chuyện này? Mất thím ba rồi gia đình mình sẽ mãi mãi không tìm được người khác lấp đầy khoảng trống đó. – Đúng, nhưng khủng khiếp hơn là chú của con sẽ nhìn ra nguyên nhân. Chắc nội không cần nhắc lại chú sẽ suy sụp đến mức nào. – Đúng rồi nội ơi, đừng để điều đó xảy ra. Nội hãy thuyết phục thím đừng rời xa chú. Cần thiết con sẽ nói thêm vào. Con tin là thím cũng thương con mà xiêu lòng. – Cảm ơn con đã quan tâm sâu sắc đến hạnh phúc của chú mình. Nội và thím đã bàn thảo vấn đề này rất nhiều để đi đến một quyết định vô cùng khó khăn. Trước khi nói ra, nội thành tâm xin lỗi con… – Nếu chỉ vì đã tiết lộ bí mật với con thì nội không cần xin lỗi. Nội muốn bảo vệ và vun đắp cho hạnh phúc của chú ba thì sao gọi là có lỗi? Nhưng mà nội đang nói về cái gì con không hiểu? Sao có liên quan gì tới con ở đây mà xin lỗi? – Con là cứu tinh duy nhất để giữ hạnh phúc cho gia đình nhỏ của chú thím, nội cần ở con một thứ… – Ông Nghị bỏ lơi vế còn lại vì cổ họng nghẹn cứng không thể nói tiếp.
Được mà nội, con sẽ thường xuyên qua đây hơn, thậm chí học bài bên này đến khuya về cũng được, miễn sao luôn ở bên cạnh như một đứa con để thím được vui thì con rất sẵn sàng. Từ hôm nay con sẽ gọi thím bằng mẹ, như vậy nội chịu chưa? Rồi con sẽ có hai người mẹ, một mẹ Nga và một mẹ Nhi. Con sẽ rất hạnh phúc…
– Con đồng ý, con chấp nhận hết những gì nội yêu cầu, miễn sao giữ thím ở mãi bên chú. – Con chưa hình dung hết những gì nội sẽ nói đâu…
Ông Nghị cúi đầu xoa xoa vầng trán có nhiều nếp nhăn, một lúc lâu mái tóc điểm bạc dần ngẩn lên nói thật chậm rãi.
– Nội cần con… cho thím… tinh trùng. – Hả??? – Dương suýt bật khỏi ghế.
Đôi mắt Dương mở trừng trừng với khuôn miệng há hốc không thể khép lại. Sự việc đã diễn ra theo một kịch bản không thể chấn động hơn. Ông Nghị phải phân tích lại tất cả những gì mà ông và con dâu từng bàn thảo, cũng chỉ cho Dương thấy không còn lựa chọn nào khác để đứa cháu hiểu thấu nguồn cơn những điều ông đang nói.
– Cách duy nhất để vẹn tròn hạnh phúc gia đình của chú ba là có một đứa con mang dòng máu họ Bùi. Gen nhà mình rất mạnh, đứa con sinh ra phải có nét của chú ba nên không ai khác chỉ có con mới hội đủ điều kiện tạo ra một đứa bé như thế!
Miệng Dương khô khốc chẳng thốt được nên lời. Tinh trùng thì Dương sản xuất quá nhiều, trước giờ chỉ để bơm sướng lồn Nga chứ không dùng vào việc thụ thai. Một bên no đủ bỏ phí một bên thiếu thốn chắt mót, cuộc sống sao lại tồn tại những điều trái ngược đến vậy?
– Con phải hiểu là thím ba đã đưa ra chủ trương rồi chính mình lại hủy bỏ, điều đó cho thấy thím đã vật vã khổ sở mới đi đến quyết định khó khăn này. Thế rồi bây giờ, khi còn chưa gần gũi được cháu chồng thì con Nhi đã buông tay mất rồi. Nó sẽ lấy giống từ người đàn ông khác đó Dương à…
Lời ông nội cứ lùng bùng bên tai. Dương hồi tưởng lại cả một quá trình tiếp xúc với Nhi, những pha hớ hênh, những lần bò lom khom trên sàn nhà hay cái cách đứng trên ghế cho Dương nhìn ngược từ dưới lên… Hóa ra đó không phải là vô tình mà đều nằm trong ý đồ quyến rũ. Thảo nào mọi thứ quá dễ dàng, dễ đến nỗi Dương còn tự tin cho rằng Nhi đã xao lòng trước một thằng thanh niên đẹp trai như nó. Trời ơi mình hoang tưởng mất rồi. Lòng Dương chợt dâng lên tự ái cùng cực khi rơi vào cảm giác bị biến thành thằng hề. Những ngày qua thím cố tình quyến rũ chỉ vì muốn lấy tinh trùng. Thà thím nói thẳng với con chứ đừng có bày cái trò hở hang cho con nhìn trộm rồi bây giờ bẽ bàng như vậy.
Dương vò tóc cảm thấy xấu hổ với chính mình vì đã quá tự tin vào vẻ bề ngoài, đây là một cái tát đau điếng để thằng con trai mới lớn nhận ra mình không phải cái rốn của vũ trụ. Đúng là từ đầu Nhi cũng có xao lòng trước sự cuốn hút của trai tơ, điều đó cũng hợp lẽ tự nhiên vì ở độ tuổi sung mãn thì ai cũng sẽ có cảm giác rạo rực như thế, nhưng quan hệ thím cháu dần trở nên thực tế hơn khi ở Dương có cái mà Nhi cần. Một thanh niên mới lớn có quá nhiều lợi thế, hơn nữa ở vị trí là cháu chồng thì con của Dương tạo ra cũng dễ chấp nhận hơn là con của cha chồng. Thế rồi Nhi nôn nóng lao vào thực hiện ý đồ bằng cách quyến rũ để rồi sau đó nhận thấy mình thật đáng khinh bỉ.
Nội vừa nói gì? Thím ba đã quyết định không tiếp tục với thằng cháu để lấy giống từ người ngoài. Rồi chín tháng sau đẻ một đứa nhỏ mắt xanh mũi lõ, hoặc có nước da đen thủi đen thui hay đại loại là không giống ai trong nhà này, rồi mình sẽ ẵm nó gọi là em sao? Mình sẽ yêu thương nó được sao? Không… không thể như thế được thím ơi. Dương gào lên phản kháng trước viễn cảnh hãi hùng đó, Dương không muốn thành viên nhỏ nhất của gia đình có nguồn gốc như thế. Nó phải là máu mủ của nhà này có là da trắng và gương mặt phúc hậu. Nhưng đứa bé đó đâu thể từ trên trời rơi xuống, vậy thì thím ba có bày trò lấy giống từ thằng cháu chỉ vì không còn lựa chọn nào khác.
Một khoảng câm chết chóc đang đến trong Dương nhưng lại nuôi lớn sự trưởng thành của tâm thức. Dương đang dần nhận ra thế buộc cho một người vợ rơi vào bế tắc như Nhi. Hóa ra chính mình cũng muốn thím sinh một đứa bé mang dòng máu nhà này, thế nhưng mình lại ích kỷ kết tội cách mà thím từng sử dụng. Không thể nào, Dương lắc đầu, mình không được phép nhìn thím bằng ánh mắt buộc tội vì thím rất đáng thương. Đúng rồi, thím ơi thím không sai vì chỉ còn một lối thoát duy nhất nhưng thím phải hy sinh để lựa chọn. Con ích kỷ mất rồi… Ông Nghị đang đọc thấy từng diễn biến trên mặt cháu, ông không muốn có sự hiểu lầm nào cho con dâu nên phải thú nhận sự thật.
– Là do nội xúi giục. Nội bày kế cho thím ba dụ dỗ con để dính bầu chứ nó không hoàn toàn có chủ trương dùng thân xác với con. Nhưng giờ mọi thứ sắp sụp đổ rồi Dương à. Con Nhi không chịu diễn tiếp vở kịch này, nó nhất định dừng mọi kế hoạch để đi tìm một gã đàn ông nào đó lấy giống – Ông Nghị vừa nói vừa mếu máo – Vì trân trọng con mà nó tự chà đạp bản thân, tự xem mình là mạt hạng khi quyến rũ cháu chồng. Nhưng Dương ơi con hãy tự hỏi lòng, một người như thím ba của con thì có thể là mạt hạng được không? – Nội đừng nói nữa… – Mắt Dương đỏ hoe – Với con, thím luôn là người phụ nữ cao quý. – Nhưng nếu cứ để Nhi ra ngoài ăn nằm với gã nào đó rồi đẻ ra một đứa nhỏ lạ hoắc thì chẳng phải lộn dòng lộn giống hay sao, chẳng phải cái kết đó kinh khủng lắm sao? Con có muốn ẵm một đứa bé là giọt máu của gia đình khác không Dương? – Nội đừng nói tới điều này nghe hãi hùng lắm. Con không muốn như thế đâu… – Dương lắc đầu nguây nguẩy. – Nói để con thấy lựa chọn duy nhất trong hoàn cảnh này là con đó Dương à. Con có thể phỉ báng nội là lão già mưu mô thủ đoạn hay quỷ quyệt đáng nguyền rủa… nhưng con tuyệt đối không được hiểu sai rồi kết tội thím dâu. – Nội ơi con không dám hỗn hào với nội và thím đâu. Con hiểu hết mọi chuyện rồi nội à!
Cảm ơn con đã đồng cảm với nỗi khổ của người lớn, nhưng con có dám quyết định điều nội nói hay không? Ông Nghị tự hỏi rồi cảm thấy lo lắng. Bước khó khăn đầu tiên ông đã vượt qua, đó là trao đổi thẳng thắn với cháu đích tôn để nó hiểu mà thông cảm rồi xa hơn là tán đồng. Dương cũng hiểu chuyện rồi đó, hiểu cái khó mà gia đình đang đối mặt, hiểu cả cảm giác của Nhi khi thực hiện rồi quyết định dừng kế hoạch kiếm chút tinh trùng. Trong Dương không tồn tại cảm giác xem thường mà chỉ có sự thương cảm. Đúng là thím ba đáng thương biết chừng nào. Vì muốn giữ hạnh phúc bên chồng, vì muốn vẹn toàn không để dòng máu kẻ khác xen vào gia đình, thím chỉ còn một lựa chọn duy nhất là đứa cháu này mà thôi. Tự dưng Dương thấy mình thật vĩ đại, là cứu tinh thật sự cho hạnh phúc của chú ruột trước nguy cơ đổ vỡ.
– Con sẽ không trách thím Nhi chứ? – Dạ không, kể cả nội con cũng không dám trách. Thật sự hết cách rồi phải không nội? – Nội và thím rất đau đầu thảo luận vấn đề này đến nỗi có đôi lúc lớn tiếng tranh cãi. Đúng là hết cách rồi con à! – Con đã nhận thấy sự bế tắc và lối thoát duy nhất qua lời nội phân tích – Dương hít thật sâu giãn nở hai lá phổi – Sau tất cả những gì đã bộc bạch, nội muốn đứa cháu này làm gì? Nội hãy nói đi vì con đang rất nghiêm túc lắng nghe phần còn lại của câu chuyện. – Con đã sẵn sàng rồi phải không? – Ông Nghị muốn khẳng định một lần nữa – Vậy thì… con vào phòng đi. Nhi đang đợi con trong đó.
Lại thêm một pha khó đỡ từ ông Nghị, hóa ra nãy giờ Nhi ở trong phòng nghe hết mọi chuyện chứ không phải đi vắng. Thế nhưng lúc này Dương không hề thấy bị lừa dối vì sâu tận đáy lòng, người đàn ông trong nó đã thấu hiểu cái khó mà người lớn đối mặt. Dương cũng cho rằng ông nội đã rất khéo léo dẫn dắt vào quỹ đạo một cách êm ả để giảm tối thiểu mọi cú sốc cho cháu. Từng gạ gẫm thím dâu xinh đẹp để mơ đến cái ôm ấp trai gái, thậm chí còn hơn thế nữa, đáng lẽ Dương phải háo hức mới đúng, nhưng khi đối diện với thực tế Dương lại rơi vào lúng túng và hốt hoảng. Bước qua cánh cửa khép hờ không phải là hưởng thụ thân xác mỹ nhân bằng dục vọng mà chính là trách nhiệm với gia đình. Đúng thế, một trách nhiệm lớn lao vượt khỏi lứa tuổi học sinh, số phận đã đặt một đứa con nít vào thế buộc phải gánh vác.
Sự thiêng liêng cao đẹp nhấc Dương đứng dậy tạo nên vầng hào quang sáng ngời vây quanh. Mẹ ơi… con trai của mẹ sắp mang trên vai trọng trách cao quý, con sẽ bước vào căn phòng nửa quen nửa lạ đằng kia, quen vì đó là phòng của nhà nội, lạ vì trong đó có một tiên nữ đang đợi kết quả bầu chọn tìm ra người đàn ông xứng đáng để kết đôi. Dương bước qua ngạch cửa mà chẳng màng đến cửa phòng có đóng hay chưa. Không gian từng rất quen thuộc nhưng lúc này Dương cứ ngỡ đặt chân đến một nơi xa lạ nào đó. Mọi thứ đã được làm mới hoàn toàn, hai chiếc gối đặt cạnh nhau như gối tân hôn trên ga giường trắng tinh, một lọ hoa hồng nhỏ đặt ở đầu giường tăng thêm nét lãng mạn, cửa sổ đóng kín không để ánh sáng trời lọt vào, chỉ có ánh đèn vàng từ la phông hắt xuống tạo nên khung cảnh êm dịu, lại thêm mùi nước hoa xịt phòng phảng phất trong không gian, nó như tạo nền để hương thơm từ thân thể rực lửa của nàng dâu út thêm quyến rũ. Tất cả những thứ đó khiến phòng ngủ thật thích hợp cho một cuộc đụ đầy ý nghĩa.
Biết cháu chồng sắp vào Nhi đã vội ngồi dậy ở mép giường chỉnh lại thân áo. Chiếc khăn cầm trên tay vẫn tiếp tục lau những giọt lệ còn vương trên khóe mắt. Nhi mặc trên người mảnh đồ ngủ cỏn con khiến da thịt gần như phơi hết ra ngoài. Nét hấp dẫn gợi tình từ Nhi là nguồn cơn của ánh mắt ngại ngùng cứ như lần đầu tiếp xúc nữ giới. Dương không dám nhìn thẳng, ánh mắt rối bời chẳng biết đặt vào đâu ngoài những vết nối trên sàn gạch. Mãi một lúc Dương mới ngẩn lên đôi chút. Đập vào mắt trước tiên chính là đôi bàn chân trắng hồng đang nép sát vào nhau đặt trên sàn nhà, cổ chân thon thon dẫn Dương ngược dòng theo cẳng chân dài miên man thả xuôi bên cạnh giường. Qua khỏi cung tròn trơn láng nơi đầu gối là cặp đùi trắng nõn, da thịt nơi ấy thật mịn màng chạy sâu vào bên trong rồi bọc thành bờ mông căng nở. Thân váy khá ngắn xắn cao theo thế ngồi để lộ một phần mông lún trên mặt nệm, bộ váy ngủ đỏ rực biến Nhi thành tâm điểm trên chiếc giường trải ga trắng tinh. Chất liệu satin phản chiếu ánh sáng ôm theo đường nét cơ thể vẽ thành cung đường huyền ảo khi chạy ngược lên trên rồi kết thúc dưới cánh tay. Trang phục đang che đậy cơ thể chẳng khác gì một đoạn lụa quấn quanh người, nó được treo bởi hai sợi dây trên đôi vai trần đang trong cơn run rẩy khó tả. Chiếc váy không cổ phơi bày phía trước là khuôn ngực vun cao chất chứa cả một trời bí ẩn cần khám phá. Thật mâu thuẫn khi thân xác kia mới ngày hôm qua còn khiến Dương rạo rực tìm cách tiếp cận, vậy mà giờ đây được dâng tặng Dương lại bấn loạn không dám đón nhận.
Nhi khẽ ngoái đầu ra cửa, mắt chẳng dám nhìn lên mà chỉ chạm đến bàn chân trần của đứa cháu đang rụt rè bước trên nền gạch. Tiếng bẻ tay răng rắc đến từ hai thân xác đang hướng về nhau trong sự thiêng liêng chỉ có ai trong cuộc mới hiểu. Nhi khẽ che ngực quay mặt vào trong vì vẫn còn đó nỗi xấu hổ từng khoe da thịt trước đứa cháu này. Nhưng sự phơi bày của hôm nay đã mang ý nghĩa hoàn toàn khác những ngày trước, không còn nữa sự quyến rũ đáng miệt thị mà chỉ còn lại nét đẹp thánh thiện của thần tiên giáng thế. Dương đã thấu hiểu nàng tiên ấy phải chấp nhận hy sinh thân xác vì sự thuần huyết của gia đình này.
Dương tiến thêm một bước nữa khiến Nhi hồi hộp tột độ, bộ ngực để trần đẩy cao lớp lụa satin phập phồng rối nhịp, chiếc bụng phẳng phiu cũng đang hối hả nhấp nhô trong vũ khúc thiên thần. Dừng lại đi nếu con không muốn làm chuyện này, thím sẽ không trách Dương đâu, Nhi tự nói như thế. Không thể nào, thím đã biết hy sinh thì đứa cháu này cũng phải nhìn thấy trách nhiệm. Con đã thông suốt lời nội dạy, con đã ý thức vai trò và bổn phận của mình, con đã từng có ý nghĩ mạo phạm nhưng hôm nay con đang hướng về thím bằng tất cả lòng tôn thờ và kính trọng. Thím Nhi ơi thím là một thiên thần được số phận mang đến gia đình này để gánh thay nỗi khổ cho chú ba. Cảm ơn thím nhiều lắm, xin hãy cho phép con được thực hiện sứ mệnh của mình.
Trải qua một chặng đường rất ngắn về khoảng cách nhưng lại quá dài về thời gian, cuối cùng Dương đã đứng trước mặt Nhi chỉ với quần tây xanh đồng phục học đường. Nhi chầm chậm quay mặt nhìn vào những sợi lông lưa thưa bắt nguồn từ dưới rốn chạy khuất vào thắt lưng. Đôi mắt còn vương nét đỏ hoe lướt dần trên vùng bụng thon thả, cái nhìn lưu luyến trên những múi cơ cuồn cuộn trước khi đáp trên khuôn ngực chắc nịch. Dù đã tránh nhìn vào mắt nhau nhưng cuối cùng Nhi cũng không thoát được. Dương nâng cằm thím dâu nhìn sâu vào đôi mắt có đôi hàng mi cong vút, hai viên ngọn đen tuyền long lanh nhìn Dương thêm một lúc, đôi môi không thoa son nhưng đỏ ửng nồng nàn run run nắn thành những âm điệu êm tai.
– Không cần làm gì hết, thím không muốn tạo áp lực cho Dương đâu! Con cứ về đi…
Trời ơi sao nói vậy? Ông Nghị thập thò ngoài cửa nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh đụ, vậy mà Nhi lại nói một câu hất đổ mọi công sức trước đó. Nhi ơi là Nhi, chẳng phải con đã nói với ba là nếu ba thuyết phục được thằng Dương thì con sẽ chịu lấy tinh của nó hay sao? Ba xin con đó, giờ đã chơi bài ngửa hết rồi thì hai thím cháu mau ôm nhau đi chứ. Còn thằng kia nữa, con trai gì mà rụt rè vậy? Thím mặc đồ sexy như vậy chưa đủ cuốn hút con hay sao? Ông Nghị đè tay vào đũng quần cố ngăn một sự trỗi dậy không phù hợp với hoàn cảnh. Không phải việc của mày, ông rủa thằng tiểu tử trong quần bằng lời lẽ đó. Ông lại nôn nao nhìn vào, cầm tay thím ba đi con, đưa tay vào áo sờ lên ngực nó kìa, trời ơi có vậy mà mày phải đợi nội nhắc tuồng hay sao? Thằng cha với thằng chú của con có được nội chỉ cho cách đè đàn bà ra giường đâu mà nó làm con người ta tơi tả, con cũng phải giống như vậy chứ Dương.
Ông Nghị nôn nóng bao nhiêu thì diễn tiến lại chậm chạp bấy nhiêu. Cái nhìn mà hai thím cháu dành cho nhau đang vô cùng phức tạp, nó chất chứa tình cảm gia đình với sự yêu thương gắn kết và thấu hiểu, lại có cả nỗi bi ai khi đứng trước một tình thế không còn cách hóa giải. Lẫn lộn trong những cảm xúc ấy là nỗi rạo rực khát khao của người phụ nữ nồng nàn chín muồi bên người con trai rắn rỏi. Hai tạo vật khác giới được tạo hóa quy định đã đến lúc xỏ cặc vào lồn. Nhi ngượng ngùng muốn trốn chạy nhưng thân xác cứ chống lại lý trí, những chuyển biến từ tận nơi sâu thẳm trong lồn mình đang thôi thúc Nhi tiến tới. Khí lồn đã thấm loang trên mặt nệm sậm màu chỗ đang ngồi. Nhi biết điều đó nhưng bất lực khi muốn ngăn cản. Mỗi lần tay Dương chạm vào nơi nào đó trên mặt cũng đều khiến cho sự tê dại lan nhanh xuống đáy cơ thể. Bàn tay đó là của cháu chồng, là đứa con trai chỉ mới 17 tuổi. Tiềm thức gào thét những bằng chứng quyết liệt bắt Nhi phải tỉnh táo trước nguy cơ sắp diễn ra, nhưng đôi mắt đen tuyền trộm nhìn vào những múi cơ khiến lỗ lồn chưa từng sinh nở phát sinh dòng chảy nhớp nhúa. Nhi chẳng nhìn thấy tuổi tác Dương đâu cả mà trước mặt chỉ là chàng thanh niên cao lớn đã hoàn chỉnh hệ thống sinh sản. Cơ thể đàn bà đang rạo rực vì điều đó nhưng lý trí lại bắt Nhi phải từ bỏ bởi luân thường. Hãy nói gì đi Dương, thím đang cần nghe rót mật vào tai để có lý do mềm nhũn trong vòng tay cháu chồng.
Dương vuốt tay lên khuôn mặt nồng nàn bị đốt nóng bởi cảm xúc lẫn lộn, làn da nơi bàn tay lướt qua như run lên những cung bậc đến từ tiên giới. Dương cũng bị cái nóng lan sang cơ thể, bộ ngực săn chắc đang tỏa ra hương vị quyến rũ hội tụ vào đũng quần rồi, nơi nổi cộm đang phát đi tín hiệu hấp dẫn của giới tính. Nhi bắt được tín hiệu đó, cảm nhận sự căng tức đang nở rộ ở nơi mà mình không tiện nhìn vào. Ánh mắt Nhi bị hút chặt vào mắt Dương khi đứa cháu khụy chân ngồi nhón trên gót. Con sắp nói gì đó phải không Dương? Nói gì với thím đi. Nhi chăm chú vào đôi môi cậu học trò sớm mang trong mình cốt cách người đàn ông trưởng thành, cuối cùng Dương cũng mở lời.
– Con không bị ép buộc mà tự nhận thấy trách nhiệm với gia đình. Nếu cho rằng con xứng đáng, xin thím hãy cho con cơ hội được góp công vun đắp gia đình mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quần lót của mẹ |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ nát lồn, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 17-12-2023 02:51:20 |