Thằng Hận
Ngọc Nhàn cảm thấy bình an, thoải mái khi được về ở cùng con trai đã gần nửa tháng… Trước mắt thằng Hận không cho nàng làm gì hết. Nó muốn mẹ được hoàn toàn nghỉ ngơi, tìm hiểu cuộc sống mới chung quanh và xa hơn… Nó cũng không ngờ số tiền Thục Vy đưa cho nó lại nhiều như vậy, hoàn toàn bằng tiền đô – la Mỹ. Tính ra cũng hơn hai trăm triệu, nó tính đưa lại cho nàng nhưng nàng nghiêm mặt lắc đầu:
– Đã nói rồi, đây là tiền cô ứng cho con để con làm công việc cho cô chớ không phải cô cho con hay cho mượn mà còn dư con trả… Đến lúc nào việc cô giao cho con có kết quả cuối cùng, lúc đó cô và con sẽ ngồi lại với nhau tính toán tổng chi phí và số tiền dư, nếu còn… Hiểu chưa…
Giám đốc đã nói vậy thì thằng Hận còn biết làm sao, nó đành phải nghe lời nàng thôi… Và nhờ vậy, trong tính toán của nó, nó sẽ để cho mẹ nó được thoải mái hơn… Nó bắt mẹ phải đi mua sắm, thay đổi một loạt quần áo, váy đầm… kể cả dụng cụ trang điểm, mỹ phẩm tối thiểu cho một người phụ nữ… Và nó mua cho nàng điện thoại thông minh, cả một dàn máy vi tính với ý định để cho nàng làm quen với những tiện nghi tối thiểu của người ở thành phố lớn…
– Mẹ của con vốn đã xinh đẹp… Bây giờ mẹ lên thành phố ở với con thì con muốn mẹ phải thay đổi hoàn toàn, phải khác đi, phải xinh đẹp như một bà phu nhân quý phái… Để sau này, nếu có ai đó nhìn thấy mẹ không còn coi thường mẹ nữa… Mẹ biết không, ước vọng của con là con sẽ cố gắng tới một ngày nào đó, con sẽ chở mẹ về quê trên một chiếc xe hơi… Cho những người đã từng hất hủi mẹ thấy rằng mẹ giữ con lại, nuôi con lớn lên là không sai lầm… Con nhổ nước miếng vô cái kêu là danh dự, là thể diện của họ…
Ngọc Nhàn đều nghe thằng Hận trong mọi chuyện, nó nói gì nàng cũng nghe, cũng làm theo ý nó… Và đúng như lời nó nói… Chỉ một thời gian ngằn, nàng hoàn toàn như lột xác, trắng trẻo hơn, xinh đẹp, đằm thắm hơn và như trẻ nhiều ra… Nó bắt nàng mặc váy nhiều hơn là những bộ đồ bộ hay quần đen áo bà ba ngày trước. Nó không chê xấu hay biểu nàng vứt đi, thậm chí nó còn dặn nàng phải giặt giũ, cất giữ hết những quần áo cũ, nhưng nó cũng yêu cầu nàng ăn mặc phải thay đổi cho phù hợp với cuộc sống ở thành phố… Ừ, mà nàng cũng công nhận khi mặc những bộ áo váy nhiều kiểu, nàng như đẹp nhiều hơn và cũng cảm thấy vui hơn… Thân hình vốn dĩ xinh đẹp của một thiếu phụ bốn mươi nhìn như trẻ ra chỉ còn chừng tuổi ba mươi, nhiều lúc nàng phải đỏ mặt khi thấy thằng Hận cứ ngắm nghía nàng thật là lâu…
Từ ngày hai mẹ con ở chung với nhau, thằng Hận chưa bao giờ nhắc nhớ gì lại chuyện đã xảy ra ở dưới nhà trước ngày nó lên thành phố… Nó làm như quên hẳn mất rồi… Nhưng nó không biết là trong tâm tưởng của mẹ nó, nó càng không nói gì thì nàng lại càng nhớ lại những giây phút đó, nhớ kỹ tới từng chi tiết cái buổi tối mà nó cởi áo, tuột quần nàng ra mà hôn hít, bú liếm… Càng nhớ lại thì trong bụng Ngọc Nhàn lại càng tăng thêm nỗi háo hức, xôn xao… có lúc nàng lại thầm nghĩ cầu mong cho nó làm lại với nàng lần nữa… Một thời gian dài nàng như thiếu thốn chuyện làm tình… Từ sau ngày thằng Hận chui vô xe taxi về thành phố cho tới bây giờ, nàng không chịu cho Hai Thanh đụng vô người nàng nữa, nàng nói thẳng với anh trai:
– Thằng Hận nó biết chuyện của anh Hai với Út từ lâu rồi… Út cảm thấy không chỉ có lỗi với nó mà còn có tội nữa… Từ giờ trở đi Út muốn chấm dứt chuyện này giữa anh em mình… Út cũng mong anh Hai ngừng lại, nếu anh Hai còn thương mẹ con Út…
Không hiểu sao Hai Thanh lại ngay lập tức đồng ý với những lời em gái nói. Lòng tin cậy và sự cảm mến ân nghĩa của Hai Thanh dành cho mẹ con cô suốt hơn hai mươi năm cũng vơi dần trong lòng Út Nhàn. Nếu Hai Thanh dùng dằng không chịu thì có lẽ nàng cũng sẽ nghiêng theo đòi hỏi của anh trai, nhưng nàng cũng chợt ngộ ra rằng, trong thời gian về thăm cha mẹ ở quê, có lẽ Hai Thanh đã gặp chuyện và bắt đầu thay đổi, tình cảm của Hai Thanh cũng không còn kiên định với nàng như trước, thêm một lần nữa, nàng lại mất lòng tin ở đàn ông, cho dù đó là anh trai ruột của nàng, trong quan hệ xác thịt lại như chồng của nàng… Có lẽ bây giờ trong lòng của Ngọc Nhàn, nếu còn có lòng tin, nàng chỉ còn tin mỗi một mình thằng Hận… Dù sao đi nữa, nó cũng là con trai của nàng… Và nhiều khi nàng cứ nghĩ lung tung, nàng chỉ còn tin một mình nó, nên nếu nó sẽ làm với nàng cái chuyện mà nó đã từng khẳng định thì nàng cũng sẽ chìu theo ý nó thôi… Nàng bất chấp mọi sự, miễn sao nó vẫn là con nàng, nó vẫn hàng ngày ở cùng nhà với nàng, kêu nàng là mẹ của nó…
Tiếng máy xe chạy vô sân làm Ngọc Nhàn giật mình tỉnh lại. Thằng Hận đi làm về ngừng xe vô sát một góc sân nhỏ rồi nó quay ra đóng cổng. Căn nhà mà Thục Vy cho mẹ con nàng mượn ở rất đẹp và rộng rãi sáng sủa, nằm trong một con hẻm rộng. Khu vực này rất an toàn vì dân cư đã ở đây từ hàng mấy chục năm, rất gắn bó với nhau. Những ngày đầu tiên khi hai mẹ con mới dọn về, nhiều người hàng xóm cũng đã tới hỏi thăm và chào mừng… Tâm trạng đang bồi hồi của nàng cũng nhẹ nhàng đi và yên tâm hơn vì sự quan tâm của hàng xóm, nhờ vậy mà khi thằng Hận kêu nàng ở nhà, không cho nàng làm gì hết thì nàng cũng cảm thấy vui vì quanh nàng còn có nhiều người để chuyện trò, hỏi han…
Quay xuống bếp, nàng chuẩn bị dọn cơm trong khi chờ thằng Hận đi tắm. Cứ buổi chiều thì thằng Hận về ăn cơm với nàng, còn buổi trưa thì lúc về lúc không. Nhưng nó cũng rất chu đáo, hôm nào không về ăn cơm với mẹ, nó đều gọi điện cho nàng biết…
Lui cui bên bàn bếp, Ngọc Nhàn không biết thằng Hận đã quay xuống từ lúc nào, trên thân mình nó chỉ có bộ đồ thun ngắn bó sát khoe thân hình thanh niên chắc nịch mạnh khỏe… Nhìn từ phía sau mẹ nó, thằng Hận thầm tán thưởng, nếu không biết thì ai đó có thể sẽ cho mẹ nó chỉ là một người con gái vừa trưởng thành… Mái tóc đen mun uốn từng lọn thả xuống quá vai nàng, trên tấm lưng thon và bờ eo nhỏ được cái váy ôm gọn khoe ra. Cặp mông căng nở nổi bật dưới vải váy. Gấu váy dài quá gối khoe đôi bắp chân trắng nõn mượt mà… Không nhịn được, thằng Hận bước nhẹ tới choàng tay ôm ngang hông mẹ nó từ phía sau… Chỉ hơi giật mình, vì vướng hai tay trên nồi thức ăn nên Ngọc Nhàn đẩy nhẹ mông về phía sau:
– Thả mẹ ra… Để mẹ dọn cơm cho ăn nè…
Thằng Hận kê mũi hít hít mùi thơm quen thuộc từ thân hình mẹ nó và trên mái tóc đen dày thơm phức, nó cạ cạ má nó lên tóc nàng:
– Ưm… mẹ thơm quá… cho con ôm mẹ một chút… – Thì để mẹ dọn cơm đã, thả mẹ ra đi…
Thằng Hận chưa chịu thả, nó lại lần hai tay lên bầu vú mẹ… Hai bầu vú căng tròn mềm mại trong lòng bàn tay nó sau lớp vải. Nàng không mặc nịt vú nên hai đầu núm vú cộm lên và nở dần trong lòng bàn tay nó… Giữa háng nó khúc gân thịt ép sát lên mông nàng… Vừa nắn nhẹ hai bầu vú mẹ, nó cục cựa, xê dịch để cặc nó dựng lên ép trên khe mông nàng… Cảm nhận rõ ràng khúc gân cứng, nóng hổi đang ép dọc trên khe mông, nàng chợt run nhẹ hai chân… Một cơn nóng quặn lên từ trong sâu đổ ập đầy bụng dưới làm nàng kêu nhỏ:
– Hận…
Nhưng cũng chỉ vậy thôi, thằng Hận thả mẹ ra, nó bước tới chỗ để chén đũa, phụ nàng dọn cơm mà không nói tiếng nào… Quay lại lườm thằng con trên khuôn mặt đỏ ửng, nàng càm ràm:
– Con cứ vậy à… hư quá đi…
Thằng Hận cười cười:
– Con yêu mẹ mà…
Nàng lại lườm nó cái nữa:
– Yêu cái kiểu gì, cứ chọc mẹ như vậy…
Thằng con trai nheo mắt nhìn đểu đểu:
– Bộ con làm mẹ… thích hả…
Không trả lời, nàng chỉ “Ứm…” một tiếng trong miệng và thôi không nói gì tới chuyện đó nữa…
Bữa cơm của hai mẹ con quay lại sự bình thường nhưng thằng Hận làm sao bỏ qua những cái liếc nhìn thỉnh thoảng vụng trộm của mẹ nó… Nó thầm đắc ý trong bụng… Chuyện mẹ nó tự tìm tới với nó để tìm kiếm hoan lạc thân xác chỉ còn là ngày một ngày hai… Nó thừa kiên nhẫn để chờ đợi… Nhưng thật ra, chuyện được làm tình với mẹ không quan trọng bằng chuyện nó đang tìm kiếm cơ hội để lên giường với mấy người khác, những người phụ nữ mà nó cho là nằm trong kế hoạch trả hận giùm cho mẹ nó…
Hình ảnh của người phụ nữ trẻ là người tình của chồng bà giám đốc xinh đẹp hiện rõ trong đầu nó… Nó đã tìm theo và đã biết nhà người phụ nữ trẻ… Nó đang trông chờ một cơ hội để tiến tới gần… À, còn phải canh chừng để chụp cho Thục Vy mấy tấm hình “chứng cứ” nữa… Mấy ngày nay chưa thấy lão xuất hiện cạnh cô ta… Có lẽ lần này lão đi công trình tỉnh ngoài thật rồi…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: https://truyensex.asia
Thục Miên ngồi cùng một đám bạn trong một quán nước mát mẻ vui đùa sau một buổi học. Cô không để ý ở cái bàn ngay phía sau lưng có một chàng trai đang thỉnh thoảng nhìn ngó cô qua mấy cành cây rậm lá trang trí cho khung cảnh thêm mát mẻ và ấn tượng của một quán nước vừa hiện đại, vừa đậm nét thiên nhiên nhiều cây lá… Buổi chiều nên quán nước hơi vắng, hình như chỉ có đám bạn bè Thục Miên và cái bàn chàng trai ngồi, còn ngoài ra không có bàn nào có khách nữa. Có lẽ do giờ này người ta lo trở về nhà cơm nước của một buổi chiều tối nên ít có ai vô quán ngồi…
Chàng trai chẳng ai xa lạ mà chính là thằng Hận trở về sau một ngày đi ngoài công trình thu thập một số dữ liệu về báo cáo cho giám đốc. Ngang quán nước nó rẽ vô kiếm một ly nước giải khát trước khi về nhà ăn cơm với mẹ lại tình cờ chỉ sau đó vài phút Thục Miên cùng đám bạn kéo vô… Thằng Hận không lạ gì chị em Thục Mai, Thục Miên vì từ ngày đón Thục Mai từ đài truyền hình về nó đã cố tình tìm hiểu và nhìn ngắm cả hai chị em nhiều lần từ xa nhưng vẫn chưa có dịp lại gần, cũng chưa tìm ra lý do nào để có thể làm quen… Nhất là nó vẫn chưa biết sau lần nó sửng cồ cự nự Thục Mai vì cô đã tỏ vẻ coi nó như người làm thuê cho chính cô, thì tâm tính cô con gái lớn của giám đốc đã có thay đổi ít nhiều… Nó lại cứ ghi nhớ điều đó để sau này phải trị cô ta một trận…
Đám con gái uống xong nước thì hối nhau ra về, một cô nói lớn như để chọc ghẹo cô nào đó trong bọn:
– Đang vui mà hối… Tụi này chưa có bồ, còn mấy đứa có bồ mệt ghê… Phải về lo tắm rửa, làm đẹp tối nay đi…
Tiếng cười vang lên rồi ồn ào không biết ai nói:
– Đi là đi đâu… – Ai biết… Uống nước… uống bia… đi bar hay nhà nghỉ… biết được chết liền… Tui có bồ đâu mà biết… – Nhung… nó nói vậy phải không… – Tầm bậy… Mắc gì đi nhà nghỉ… về nhà mình không thích à… – Úi da… con nhỏ này lì nghe… Vậy là tối nào cũng rủ nhau về nhà, phải không… Về nhà làm gì… Khai mau… – Còn hỏi, về nhà ngủ chớ làm gì… – Ê… Nhung… ngủ hay thức cả đêm… – Ngủ thức gì, mấy người kiếm bồ đi rồi biết…
Tiếng cười, tiếng chọc ghẹo loạn xị lên rồi lắng dần. Thằng Hận nhìn lại trên bàn, nó cau mày vì thấy có một cái điện thoại của cô nào đó bỏ quên. Nó nhanh chân bước ba bước cầm cái điện thoại rồi quay về bàn ngồi… Điện thoại của cô gái nào đó thiệt dễ tính, chẳng cài mật mã hay mật khẩu gì ráo trọi, nó chỉ quẹt ngón tay một cái là màn hình sáng lên… Hình cô gái hiện rõ trên màn hình, không là Thục Miên thì là ai nữa… Đánh chết thằng Hận cũng khó mà quên khuôn mặt xinh đẹp này… Nó tò mò mở vô phía trong những ứng dụng được cài đặt trong điện thoại… Lướt nhanh qua tập tin hình ảnh rồi nó lại mở tập tin video lên… Mắt nó mở to vì những gì thấy được trong những tập tin đó… Không ngờ cô gái này có khẩu vị coi phim nặng đô dữ vậy… Thoát ra ngoài, nó bấm cho màn hình điện thoại tối thui… Nó xoay xoay cái điện thoại trên tay suy nghĩ một hồi… Rồi, chẳng biết nghĩ ra điều gì, khóe miệng thằng Hận nhếch lên một nụ cười…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: https://truyensex.asia
Ăn cơm cùng mẹ Út Nhàn vừa xong thì trời cũng vừa sụp tối, thằng Hận lên phòng nằm dài chờ đợi cuộc điện thoại mà nó chắc chắn sẽ có… Nó đang bức bối dữ lắm vì đã lâu không được làm tình từ tận dưới quê, khi nó và Thanh Huyền ở bên nhau lần cuối cùng… Nó đặt ra một nguyên tắc trong chuyện quan hệ tình dục là không có chuyện cưỡng ép mà phải là hai bên cùng tự nguyện ham muốn lẫn nhau… Gần đây, nó biết bà giám đốc xinh đẹp đã có vẻ ưa thích nó, nhất là chuyện hai vợ chồng không gần gũi nhau như hồi nào tới giờ, nó biết chỉ cần mạnh dạn hơn là sẽ được đè người phụ nữ xinh đẹp, đầy quyền lực và giàu có ra… nhưng nó không làm vậy, bởi vì kế hoạch của nó đối với riêng người phụ nữ xinh đẹp khêu gợi đầy hấp dẫn này chưa tới đúng lúc…
Không những chỉ Thục Vy mà cả chị em Thục Mai cũng đều nằm trong kế hoạch trả hận của nó. Cả cái cô nàng đang là nhân tình của Đỗ Lộc, nó cũng đang tìm cách để tới gần… Chuyện nó theo dõi để lấy được chứng cứ ngoại tình của Đỗ Lộc làm lý do để Thục Vy đưa lão ra tòa ly dị là chuyện phụ. Chuyện chính yếu nằm trong đầu của thằng Hận từ bao nhiêu năm nay là sẽ ăn nằm với tất cả những người phụ nữ có quan hệ với lão, kể cả mẹ của lão nếu nó có điều kiện… Nhiều lúc nó cũng giật mình tự hỏi nó có còn là con người khi đặt ra những kế hoạch xảo trá, gian ác và bệnh hoạn như vậy không… nhưng rồi nó tự trấn an mình, nếu Đỗ Lộc không lừa dối mẹ nó thì nó không có trên cõi đời này và mẹ nó không phải chịu khổ tâm, bị gia đình ruồng bỏ, khinh khi, coi như không có suốt hơn hai mươi năm nay… Nó lấy những lý do đó để biện minh cho hành động đã và sắp tới của mình…
Điều nó không nghĩ là tội lỗi khi vẫn nung nấu cái ước muốn được làm tình với chính mẹ ruột của nó là do chính mẹ nó và cậu Hai đã làm điều đó trước khi nó kịp có ý nghĩ loạn luân với mẹ ruột… Chỉ vì người lớn vạch ra một vết xe đi trước, nó chỉ là chiếc xe nhỏ đi theo đằng sau mà thôi… Muốn trách tội nó trước tiên hãy trách cứ chính những người lớn đi đã… Nó đã phải vất vả giải thích cho Thanh Huyền cái ngày mà cô bắt gặp những cử chỉ và lời nói loạn tình của mẹ nó và cậu Hai, nó đem hết tất cả những gì biết được về cuộc đời mẹ nó, về nguyên nhân nó được sinh ra, về sự cưu mang đùm bọc của cậu Hai với mẹ con nó, về sự đòi hỏi sinh lý của bản chất con người… để nói cho Thanh Huyền hiểu được… Và cuối cùng, để chứng minh cái mà nó kêu là bản năng của con người, nó đã khiêu khích, vuốt ve, hôn hít cô cho tới khi cơn hứng của cô như đốt cháy thân thể… Nó đè cô xuống và đút con cặc ngoại cỡ cứng như sắt nóng của nó vô âm đạo nhầy nhụa dâm thủy của Thanh Huyền… Buổi tối hôm đó, ba lần làm tình với cô, nó làm cho cô được cực khoái bốn lần… Cô không muốn cũng phải tin rằng, chuyện của mẹ nó và cậu Hai chỉ là do bản năng khao khát của con người chớ không phải tội lỗi… Cô mệt nhoài, thỏa mãn trong hạnh phúc và cô tin…
Miên man với bao nhiêu suy nghĩ nó chợt giật mình khi cái điện thoại có vỏ nhựa dẻo màu hồng chợt sáng lên và tiếng nhạc chuông… Số điện thoại gọi tới hiển thị là của Thục Mai, đương nhiên mấy số điện thoại này nó đã thu thập được từ chính mẹ của các cô, nàng đưa số của các cô cho nó với ý định khi cần, nàng sẽ nhờ nó liên lạc với các cô trong chuyện đón đưa đột xuất hay có công việc gì đó… Thậm chí cả số điện thoại của cô nàng nhân tình mà Đỗ Lộc đang dan díu thằng Hận còn có được nữa mà… Nó nhẹ nhàng mở điện thoại áp lên tai, đằng kia có tiếng thở dồn rồi một tiếng nói trong trẻo rõ ràng bật lên:
“Alô…”
“Alô, tôi nghe… xin lỗi là ai gọi vô máy này vậy?”
“A… ưm… Xin lỗi anh, em là chủ nhân của cái điện thoại mà anh đang cầm… Anh có thể nào làm ơn cho em xin lại được không ạ…”
“Làm sao chứng minh được em là chủ của cái điện thoại này… Trước tiên, em cho anh biết em làm rớt cái điện thoại này ở đâu?”
“Dạ không… Em không làm rớt mà là để quên ở một quán nước trên đường… lúc hơn năm giờ chiều nay…”
“Chính xác… Anh cầm được ở đó… Vì thấy em và các bạn ra về, sợ có người khác lấy mất nên anh mạo muội cất giùm em… Bây giờ em muốn nhận lại thì anh phải gặp em ở đâu?”
“Ô… a… em cảm ơn… cảm ơn anh nhiều lắm… Khoảng mười lăm phút nữa anh ra quán nước… Ưm… quán Mái Tranh ở đường… Được không, anh?”
“Được chớ, anh đang rảnh mà… A… nhưng mà anh không nhớ mặt em lắm… Làm sao anh nhận ra em?”
“A… Được rồi… Em sẽ mặc một cái áo khoác màu xanh da trời, màu nhẹ thôi… Em cột tóc cũng bằng một sợi dây cùng màu…”
“Ừm… mà nè… em tên gì?”
“Dạ… Em tên Thục Miên… Em cảm ơn anh… Giờ em đi sửa soạn đây, chút xíu nữa mình gặp nhe… Ui, cảm ơn anh gì gì nhiều lắm…”
“Ừ… anh cúp máy đây…”
Thằng Hận nói vậy nhưng vẫn để cái điện thoại trên lỗ tai, loáng thoáng nó nghe được tiếng cười mừng rỡ trong trẻo và tiếng cô nói với ai đó: “May quá… em tìm được điện thoại rồi… Giờ em ra chỗ hẹn người ta cho lại… Chết á… Trong cái điện thoại đó tùm lum tùm la của em…”
Thằng Hận đoán ngay cô đang nói chuyện với Thục Mai… Nó bỏ điện thoại xuống, cười đắc ý…
Mặc đồ xong, nó dặn mẹ nó cứ đi ngủ trước và khóa cửa, khóa cổng đi… Nó sẽ mang chìa khóa theo và lúc về nó sẽ tự mở để không làm mẹ thức giấc… Ngọc Nhàn gật đầu, không biết tối rồi mà nó còn đi đâu. Từ ngày lên ở với nó, đây là lần đầu tiên nó ra ngoài buổi tối…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Hận tại nguồn: https://truyensex.asia
Khi thằng Hận tới quán nước, nó đã nhìn thấy Thục Miên ngồi ở một cái bàn sát khung cửa kính rộng đang nhìn ngó từng người khách đi qua cửa… Cô liên tục nhìn đồng hồ tỏ vẻ rất sốt ruột… Chỉ trong một khoảng thời gian thật ngắn, lúc cô cúi xuống bưng ly nước trái cây uống một ngụm, vừa ngẩng lên đã thấy hình bóng một người con trai ngồi xuống cái ghế đối diện. Anh chàng vừa nhìn cô bằng đôi mắt đen to thẳng thắn, ánh lên trong mắt anh chàng là nét cười với nụ cười mỉm trên môi… Tự nhiên, trong bụng cô run lên… Cô mở to mắt chưa kịp nói thì anh chàng đã cất giọng trầm ấm:
– Em là Thục Miên…
Hai má cô nóng lên, cô gật nhẹ đầu:
– Dạ, là em… anh là…
Tiếng cười giòn nhưng ấm áp của thằng Hận vang lên:
– Anh là người đã cầm cái điện thoại của em… – A… Em cảm ơn anh… Em mời anh uống nước…
“Ừ, cô gái này cũng có ý tứ, không vồ vập đòi cầm cái điện thoại của mình liền, dễ thương… Mà không dễ thương thì cũng khó mà rời khỏi tay thằng Hận này…”
Thằng Hận ra hiệu cho một cô phục vụ nhỏ nhắn tới gọi một ly cacao đường. Nó quay lại bắt đầu hỏi chuyện Thục Miên như chưa hề biết gì về cô. Bị lôi cuốn bởi khuôn mặt ưa nhìn, ánh mắt sáng chân thành và nụ cười như tỏa sáng, Thục Miên cũng như rút ruột nói hết mọi điều cho nó nghe… Buổi tối nên cô không nhận ra đã từng thấy anh chàng này thời gian trước đây, lúc anh chàng chở Thục Mai về nhà, nhưng bây giờ thì chính thằng Hận lại nói ra điều đó, nó muốn thêm một bước nữa để tạo lòng tin nơi cô… Khi nghe thằng Hận xưng tên và nói đã từng tới nhà cô vì đã từng chở Hai Mai về nhà, cô mới giật mình nhớ ra:
– A… Em nhớ rồi, hôm đó em đứng trên lầu nhìn thấy anh nhưng xa quá không rõ mặt, té ra…
Cô chợt nhớ tới mấy câu chọc ghẹo chị mình, tính khí tinh nghịch trỗi lên, cô cười cười:
– Vậy là lâu nay anh Hận có còn hẹn hò… á không… em lộn… anh còn đưa đón chị Hai em nữa không?
Thằng Hận lắc đầu:
– Không. Hôm đó chỉ đột xuất là cô Thục Vy bận tiếp khách nên mới nhờ anh… Ừ, mà anh cũng sợ làm mất lòng chị em lắm… Cổ hăm he đuổi việc anh mà…
Thục Miên cười lớn:
– Không có đâu… Chị Hai em hiền khô à… Chắc tại bữa đó chỉ sợ bị trễ giờ hẹn với bạn nên thiếu bình tĩnh… Ở nhà, em ăn hiếp chỉ thì có…
Tự nhiên, cô nheo mắt, chồm người lên bàn, hất cái cằm nhỏ hỏi nó:
– Anh Hận không dám đón chỉ nữa, nhưng mai mốt em cần anh có dám đón đưa em không…
Bầu ngực cô áp sát cạnh bàn căng phồng trước mặt thằng Hận làm nó thầm nuốt nước miếng, nếu úp bàn tay lên đó thì cảm giác nhận được là gì… Nó cười:
– Anh luôn sẵn sàng, chỉ sợ làm em mất lòng lại đòi đuổi anh thôi…
Tiếng cười của cả hai hòa nhau như thân thiết lâu ngày… Làm như sực nhớ ra, thằng Hận thò tay rờ khắp túi quần áo rồi nó ra vẻ sững sờ:
– Thôi chết… Sợ em chờ anh lật đật chạy đi, quên mất cái điện thoại của em ở nhà… Giờ sao ta…
Thấy nó gãi đầu gãi tai rất tội nghiệp, trong bụng Thục Miên đã nhen lên ngọn lửa bực bội nhưng rồi như trời xui đất khiến, cô mỉm cười dễ chịu:
– Không sao đâu… Em nghĩ là… Nếu được, anh chở em về nhà anh lấy rồi em đón taxi về cũng được, lúc nãy em không chạy xe vì trời tối đông xe… Chút em về taxi…
Thằng Hận giả bộ ân hận:
– Anh xin lỗi… Ờ… theo ý em đi… Anh chở Thục Miên về lấy điện thoại rồi anh chở em về cũng được…
Nó kêu phục vụ tới tính tiền chớ không cho cô trả tiền rồi đứng dậy dẫn cô đi theo…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex dài tập, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 12-01-2024 11:49:57 |