Trại cai nghiện
Hé cái mắt ra, thấy một cái bóng loắt choắt đang chắp tay sau đít, đi đi lại lại trong phòng. Học viên bình thường không có bệnh tật gì sức mấy được vô trỏng. Chỉ có lão quỷ già chứ không ai khác. Lão quỷ chép chép cái miệng, than:
– Thằng nhóc này coi bộ vậy mà yếu xìu. Đập có mỗi viên gạch vô cũng xỉu. Vô dụng thiệt!
Uất ức à nha. Thấy lão đi đi lại lại coi bộ sốt ruột, tôi còn tưởng lão có ý tốt quan tâm tới tôi chớ! Tính vùng dậy hét: “Ông thử cầm gạch đập vô đầu coi có xỉu không”, chợt nhớ lão này đâm lộn còn không gục, nói gì ba vụ gạch đá tầm bậy, đành ỉu xìu bỏ cuộc. Lại nghe bà bác sĩ nhẹ nhàng:
– Ngọc đừng nói vậy. Vết thương thằng nhỏ cũng lớn đó, mà còn đang sợ bị nhiễm trùng. Nãy giờ nó sốt cao quá trời!
Lão già dịch lại tặc lưỡi:
– Ba cái vết này ngang muỗi chích mà lớn nỗi gì? Sao thằng quỷ này nằm hoài vậy, liệu… có chết không bác sĩ?
Tôi nghe tức cành hông, la:
– Anh nói cái gì đó anh Ngọc!
Lão quỷ quay đầu lại, cười nhe, coi bộ chẳng mắc cỡ gì hết ráo:
– May quá, cuối cùng mày cũng dậy rồi. Tao mừng quá trời mừng luôn!
Cơn giận trong lòng tôi cũng nguội bớt đi chút xíu. Ít ra cũng phải nói được một câu như vậy chớ. Lão thấy nét mặt tôi dịu đi, tỉnh khô nói tiếp:
– 2 Con beo của mày làm phiền tao muốn bể cái đầu luôn, mày tỉnh lại thì đỡ cho tao quá!
Chẳng thèm để ý tới nét mặt chưng hửng của tôi, lão xoay lưng lại nghênh ngang đi thẳng ra ngoài cửa, la:
– Thằng quỷ đó tỉnh rồi đó, khóc lóc cái gì nữa! Nó đang tập thể hình ở trỏng đó!
2 gương mặt sũng nước lò dò thò vô buồng y tế. Cái giọng nhão nhoẹt của con nhỏ Mỹ Anh vang lên:
– Con vô một chút xíu được không cô?
Bả thấy cái mặt của nó tội nghiệp quá hay sao đó nên cũng đành gật đầu. Ưu đãi đặc biệt đó nha. Con nhỏ len lén đi vô cạnh tôi, cái mặt cúi gằm, mãi mới lí nhí được một câu:
– Anh có đau không?
Tính kêu con nhỏ thử cầm viên gạch táng vô đầu coi cái cảm giác nó thế nào, nhưng nhìn mặt nhỏ tội nghiệp quá tôi nói không nổi. Tôi hơi nhỏm dậy, nghe cái đầu đau muốn kêu trời luôn nhưng vẫn phải cố ráng nở một nụ cười:
– Không có đau bằng lúc em kêu bỏ anh đâu!
Mặt con nhỏ thoáng đỏ lên, cái tay nắm vô tay tôi:
– Em bực lên em nói vậy mà, bộ anh tin thiệt hả!
Tôi thở dài. Giờ này không đóng phim tình cảm lãng mạn cho nhỏ xem thì còn đợi lúc nào nữa. Tôi nhìn vô mắt nhỏ, ánh mắt chân thành tới tột đỉnh:
– Anh không biết thiệt hay không, nhưng anh chỉ biết bằng giá nào cũng không được để mất em!
Con nhỏ trúng đòn hiểm, quỵ liền. Nhỏ gục đầu vô ngực tôi thút thít khóc:
– Lần sau anh không có được làm vậy nghe anh. Làm vậy em cũng không chịu nổi đâu!
Tôi nở trong lòng một nụ cười khoái trá. Ít ra cái giá tôi trả đó cũng mua được một thứ đâu có tệ. Nhỏ Thư cũng đang đứng khép nép ở ngoài, đôi mắt nhìn vô trong, nửa lo lắng, nửa như ghen tị. Lại thở dài. Thiệt tình, có một con beo đã muốn bể đầu, có tới 2 con nữa, tôi cũng không biết cuộc sống của tôi mai mốt ra sao!
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://truyensex.asia
Phòng y tế của trại chỉ có 2 cái giường bệnh, nhưng chẳng mấy khi có người nằm. Trường hợp nặng thì chuyển viện, nhẹ hơn thì tụi nó uống thuốc xong xin ra ngoài liền chớ nằm ở đó làm gì, buồn thúi ruột. Tôi là trường hợp đặc biệt: Nhẹ không ra nhẹ, nặng cũng không ra nặng. Chuyển viện không cho, về phòng cũng không cho nốt. Bởi vậy đành nghiến răng nằm thêm ở cái phòng y tế buồn tới nhức đầu đó vài bữa.
Cái phòng đó có duy nhất 1 cái tivi, tối ngày mở mấy cái chương trình cải lương ca nhạc tầm bậy tầm bạ theo sở thích của từng bác sĩ trực một. Mà cái trại này bác sĩ nào cũng già như quả cà, khó đăm đăm, nói chuyện nửa câu muốn hết chuyện. Duy nhất có một bà hôm tôi vô đầu tiên tương đối dễ chịu. Con nhỏ Mỹ Anh tối ngày căn đúng ca trực của bả, mon men tới xin vô thăm. Lần nào bả cũng gật đầu cái rụp.
Ngoài cái vụ xin thăm nuôi bất chợt đó, còn có một đường khác dễ hơn: Mang cơm tới cho tôi ăn. Bác sĩ không đời nào đi ra căng tin bưng bo về cho tôi hết, nên toàn nhỏ Mỹ Anh làm. Con nhỏ bữa nào cũng lóc chóc đi lấy cơm thiệt sớm, ngồi coi tôi ăn trong y tế tới khi ăn xong mới chịu cầm cái bo không về. Kêu nhỏ đi ăn, lát qua dọn nhưng con nhỏ nhất định không có chịu. Đám bác sĩ mà đồng ý, dám nhỏ cầm 2 bo cơm vô ngồi ăn với tôi ở trỏng lắm.
Ngày thứ 3, tôi nghe trong người đỡ nhiều, chỉ còn sốt nhẹ, tính kêu xin về phòng nhưng lão bác sĩ già khọm già nhất định không chịu, kêu theo dõi nốt một ngày. Đang bực bội tính cầm cổ lão vặn ra thì nghe tiếng cửa mở. Chắc lại con nhỏ Mỹ Anh mang cơm tới – tôi đoán vậy. Nhưng lần này, người đang lúi húi bưng cơm vô lại là… con nhỏ Thư.
Thấy con nhỏ bữa nay mặt mũi coi bộ tươi tỉnh hơn hôm đòi ra mâm nhiều. Nhỏ make up nhẹ nhàng, mái tóc kiểu tomboy còn hơi ướt, bưng bo cơm đầy tú hụ, nhẹ nhàng lách vô. Lão bác sĩ càm ràm:
– Mỗi hôm một con nhỏ bưng cơm, mày đòi ra ngoài làm chi nữa!
Thiệt tình, lão hỏi một câu làm tôi buồn không để đâu cho hết. Bác sĩ trước hết phải có IQ cao chứ! Ra ngoài chơi với 2 con nhỏ không sướng hơn nằm một chỗ đợi tới giờ cơm mới được gặp sao! Thiệt tình, suy nghĩ chẳng có sâu xa chút nào hết, hèn chi có bằng bác sĩ mà phải vô cái trại nhỏ xíu này làm. Đang còn nghe bực bội, con nhỏ đã bước tới trước mặt tôi, kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng kêu:
– Anh ăn cơm đi nè, chắc chiều là về thôi mà!
Mắt con nhỏ nhìn tôi chăm chú, đầy một vẻ dịu dàng. Tôi cũng hơi bất ngờ với ánh mắt lúc đó của con nhỏ, nhưng chỉ cười trừ, lấy cái muỗng xúc cơm ăn. Thấy nhỏ vẫn ngồi im, tôi kêu:
– Em về ăn cơm đi Thư, lát qua lấy bo cũng được mà!
Nhỏ hơi ấp úng, rồi đỏ mặt:
– Em ăn cơm rồi mà!
Con nhỏ này lại xạo. Mới tới giờ cơm, đám học viên còn lục tục kêu nhau đi ăn mà sao nó ăn lúc nào lẹ dữ vậy trời. Nhưng thôi kệ, có nhỏ ngồi kế ăn cơm cũng thấy vô hơn. Nghĩ cái cảnh ăn cơm cùng lão bác sĩ già khọm kia muốn ói tại chỗ luôn chứ ăn gì nổi! Nghĩ vậy, tôi hăm hở xúc cơm ăn tiếp.
Con nhỏ chống tay vô cằm, nhìn tôi chăm chú như kiểu người ta đi sở thú nhìn con khỉ vậy. Hơi nhột à nha. Tính kêu nhỏ bộ em chưa thấy ai đẹp trai cỡ anh hay sao mà nhòm dữ vậy, con nhỏ đã lanh chanh hỏi trước:
– Sao bữa hôm đó anh liều quá vậy! Em với nhỏ Mỹ Anh sợ hết hồn luôn, may anh Ngọc ảnh xuống kịp đó!
Tôi nghe cũng hơi quê, lại cười trừ. Nhỏ lại hạ giọng, âm điệu có vẻ hơi ghen tị:
– Anh đối với nhỏ Mỹ Anh hết lòng ghê luôn, thiệt tình em không có dám nghĩ tới luôn!
Con lạy bà, bà nào cũng đòi nhiệt tình như vậy chắc tôi trốn trại luôn quá! Tính nói với nhỏ như vậy, nhưng nhìn cái gương mặt nhỏ lúc đó vừa thoáng ngượng ngùng, vừa thoáng một thứ ghen tị rất đàn bà, nhìn dễ thương lạ lùng. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi chống cái muỗng xuống bo cơm, làm bộ trầm ngâm một lúc, kêu nhỏ:
– Em mà bỏ mâm, dám anh cũng làm như vậy luôn đó!
Thiệt tình giờ tôi đã hiểu tại sao cái đám đàn bà con gái lại mê phim Hàn Quốc như điếu đổ. Tại vì cái đám đó chuyên nói những câu trên trời dưới biển nghe lãng mạn một cây, mà ác một cái tụi đàn bà tin hết trơn hết trọi. Con nhỏ này cũng vậy. Nhỏ sững người hồi lâu, gương mặt đỏ lên, lí nhí:
– Em không có để anh làm như vậy!
Ngó cái bộ dạng mắc cỡ của nhỏ, tôi vừa vui vui vừa thấy… lo lo. Tự dưng buột miệng ra một câu lãng nhách nhưng nhỏ tin mới sợ! Nhưng lỡ rồi, có hối hận cũng là quá muộn màng. Thở dài một cái, tính cúi xuống ăn tiếp, lại nghe lão bác sĩ già làu bàu:
– Ăn lẹ lên đi, tán chuyện hoài!
Bực à nha. Tôi ăn mắc mớ gì tới lão, không muốn nhìn tôi ăn thì ký giấy cho tôi ra ngoài, tôi đâu muốn ở trong cái phòng y tế này làm gì cơ chứ! Đang tính ăn cho lẹ, nghe lão nói vậy tôi rà rà từng hạt một bỏ vô mồm. Lão bác sĩ cáu sườn, la:
– Càng nói càng chống đối, phải không?
Tôi nhún nhún vai:
– Người bệnh làm sao ăn nhanh được chú ơi!
Con nhỏ Thư cười khúc khích. Rồi không để ông bác sĩ già nổi nóng thêm, nhỏ dịu dàng kêu:
– Thôi được rồi, để em đút cho anh nha!
Mặc kệ gương mặt sững sờ vì sung sướng của tôi, nhỏ cầm lấy cái muỗng, xúc cơm đút cho tôi từng muỗng một. Lão bác sĩ già lại la chói lói:
– Làm cái gì đó, thằng đó khỏe như trâu sao phải đút!
Tôi nuốt lẹ miếng cơm, đá mắt về phía lão, thủng thẳng:
– Khỏe như trâu sao không cho tui về, bắt nằm đây làm chi!
Lão bác sĩ già á khẩu, im re. Tôi khoái trá ngó lão, ăn cơm con nhỏ đút. Cơm trại mà sao bữa nay ngon kỳ lạ!
Cái vụ để ghệ đút cơm, lại còn ghệ xinh đút hẳn hoi trong phòng y tế coi bộ có tác dụng trông thấy. Ngay chiều, lão bác sĩ ký rẹt rẹt lên cuốn sổ, tống tôi ra khỏi phòng. Hên ghê. Hít một hơi không khí trong lành vô buồng phổi, tôi lon ton xuống căng tin uống cà phê. Nằm riết trong cái không khí toàn mùi thuốc sát trùng, không bệnh cũng thành bệnh luôn đó!
Quỷ già đang ngồi co giò chơi cờ tướng, cái mặt tập trung thấy ghét. 3 hôm tôi nằm trại, lão lượn lờ quanh được 2 lần, 1 lần hỏi còn thuốc lá không, lần thứ 2 hỏi… còn sống không? Thiệt tình thứ du đãng gì đâu! Có điều, ra ngoài nhìn thấy lão vẫn vui vẻ như vậy, tôi cũng thấy mừng. Tưởng không có tôi lão buồn tới treo cổ tự sát chớ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trại cai nghiện |
Tác giả | FrogMan |
Phân loại | Chuyện XXX, Đụ công khai, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 26-01-2024 11:24:20 |