Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2
Trương Siêu Quần rời khỏi Hoa Tuyết Vi đi đến phủ đô đốc.
Lúc gặp được Phương Anh Sơn, Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Trước tiên nô tài xin chúc mừng ngài vinh tọa chức vị đô đốc.
– Không biết ngươi là…?
Phương Anh Sơn chưa biết thân phận của Trương Siêu Quần, cũng không dám làm càn, giơ tay lên hỏi.
– Nô tai ở trong cung chỉ là một thái giám.
Trương Siêu Quần một bộ gian xảo nói:
– Lần này tới nơi này chính là muốn chúc mừng Phương đô đốc đấy.
– Cũng sẽ không đơn giản tự nhiên đến chúc mừng ta như vậy, có lời gì công công cứ việc nói thẳng đi.
Phương Anh Sơn cười nhạt.
– À… thật ra thì cũng có một chút việc.
Trương Siêu Quần đi tới bên cạnh Phương Anh Sơn, sau đó nhìn xung quanh quan sát, Phương Anh Sơn hiểu là Trương Siêu Quần nhìn bốn phía, đó là không muốn có mặt người khác, nhưng Phương Anh Sơn lại thật không ngờ Trương Siêu Quần chính là đang xem trong phủ của Phương Anh Sơn, có nữ nhân nào xinh đẹp hay không, cuối cùng thì vẫn thấy được một người, đó là nữ nhi của Phương Anh Sơn.
Đang cùng Phương Anh Sơn nói chuyện, ánh mắt của Trương Siêu Quần thoáng nhìn con gái của Phương Anh Sơn đang ở ngoài cửa, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, ăn mặc quần áo vô cùng khéo, dáng vẻ mềm mại uyển chuyển, mặc một chiếc áo gấm lụa màu tím, một chiếc váy màu xanh nước, cũng không nhiều trang sức lắm, mái tóc đen tuyền, mắt tựa thu thủy, môi đỏ thẫm, mắt hạnh mũi quỳnh, tựa như một đóa tịnh liên mềm mại trồi lên mặt nước, thanh thuần xinh đẹp tuyệt trần, khiến người trìu mến.
Trương Siêu Quần ánh mắt vẫn nhìn phía trước, chằm chằm nhìn cái mông no tròn dưới eo nàng, bộ pháp có một chút xíu chuyển động, nhẹ nhàng duyên dáng vặn vẹo, cái mông tươi tốt kia đong đưa trái phải, lay động sinh hoa, trong đầu tiểu tử này liền nghĩ tới bên trong lớp váy là cái âm hộ non mềm co dãn, trong mắt hắn hiện ra thần sắc cực kỳ cổ quái.
– Công công, ngươi đến phủ đô đốc ta đến tột cùng là có chuyện gì đây này?
Phương Anh Sơn vừa thấy ánh mắt của Trương Siêu Quần trực câu câu nhìn nữ nhi mình chằm chằm, vội vàng hỏi.
– Ưm… suýt chút nữa đem chuyện đại sự quên, nô tài nghĩ ngài mới tiếp nhận chức vị đô đốc thì cũng nên biết, vị trí vẫn chưa có vững chắc, rõ ràng, hiện tại là có bao nhiêu người đối với vị trí của đô đốc thèm nhỏ nước dãi..
Trương Siêu Quần nói tới đây, nhìn thẳng Phương Anh Sơn.
– Ta đang lắng nghe lời của công công…
Phương Anh Sơn làm sao lại không biết tình cảnh của mình, nghe Trương Siêu Quần vừa nói, trong lòng hắn hơi có chút sở động.
– Nô tài tin rằng Phương đô đốc nhất định là hiểu, bây giờ có thể bảo trụ vị trí của ngài thì cũng chỉ có hoàng thượng, nếu hoàng thượng che chở cho ngài, ai cũng đều không dám nói một lời gì rồi, mà có thể ra mặt nói tốt ngài với hoàng thượng bây giờ cũng chỉ là có một người…
Trương Siêu Quần mỉm cười ngừng lại.
– Người mà công công nói có phải là là Cao tổng quản?
Phương Anh Sơn sau khi suy nghĩ thì thấy sự thật đúng chính là như vậy, nếu Cao tổng quản tại trước mặt của hoàng thượng dèm pha mình thì coi như là mình có làm gì đi nữa thì cũng là uổng công, tuy rằng lão ta từng hãm hại nhà của mình, nhưng là hiện tại quyền thế của mình vẫn chưa ổn định, thì lúc này Cao tổng quản là trợ thủ tốt nhất của mình:
– Vấn đề là trước đây ta và Cao tổng quản có tồn tại một ít khúc mắc, không biết công công có nguyện ý giúp ta chuyện này.
– Được rồi.
Trương Siêu Quần làm ra vẻ bất đắc dĩ nói:
– Nô tài cùng với Cao tổng quản rất quen thuộc, có thể nói giúp giùm cho đô đốc ít chuyện đấy.
– Vậy là tốt rồi, hy vọng ngươi có thể chuyển cáo đến Cao tổng quản, ta rất có thành ý muốn cùng Cao tổng quản hợp tác.
Nói xong, Phương Anh Sơn liền gọi quản gia của mình đến gần, ở bên tai của quản gia nhẹ giọng nói vài câu, lão quản gia liền vội đi ra ngoài, không lâu sau trở về đem một cái túi đưa cho Phương Anh Sơn:
– Công công, đây là một chút tâm ý của ta đối với Cao tổng quản, hy vọng Cao tổng quản có thể ở trước mặt của hoàng thượng nói tốt vài câu giùm cho ta..
Trương Siêu Quần tiếp nhận cái túi, nâng nhẹ cánh tay ước lượng một chút, không cần đoán ra cũng biết bên trong là vàng bạc trân bảo.
Lúc đi ra, Trương Siêu Quần vẫn không quên, hỏi thăm Phương Anh Sơn về nữ nhân vừa rồi ở trước cửa kia là ai, vì nghĩ rằng hắn chỉ là một thái giám, nên cũng không thể đối với mình làm thế nào, Phương Anh Sơn không có giấu diếm, liền nói về nữ nhi của mình cho Trương Siêu Quần biết.
Trương Siêu Quần sau khi hồi cung, cũng không có vội tới phủ của Cao tổng quản, mà là quay về gian phòng của mình, lấy ra số ngân phiếu còn dư lại mà Cao tổng quản đưa cho mình cùng với cái túi Phương Anh Sơn bảo mình mang về đưa cho Cao tổng quản, những thứ này đều là giữ lại, về sau biết đâu có lúc cần sử dụng, hắn hiện tại phải tích lũy tài phú, làm xong mọi chuyện thì mới đi gặp Cao tổng quản, vừa nhìn thấy Cao tổng quản, Trương Siêu Quần liền trầm mặt xuống.
– Như thế nào rồi? Đô đốc Phương Anh Sơn không đáp ứng?
Nhìn thấy nét mặt của Trương Siêu Quần, trong lòng Cao tổng quản liền chìm hết một nửa.
– Cũng không phải là không được, chỉ là trong lòng của hắn rất là tham ngân lượng..
Trương Siêu Quần ra vẻ khó khăn nói:
– Đô đốc Phương Anh Sơn này dạ dày không có nhỏ đâu.
– Cái gì? Hắn chẳng những đã không đưa cho bản tổng quản tiền bạc, mà ngược lại còn muốn ta đưa cho hắn vàng bạc? Hắn có phải là điên rồi hay không vậy.
Vừa nghe lời này, Cao tổng quản lập tức nổi trận lôi đình.
– Cao tổng quản, cũng không thể nói như vậy, dù sao hiện tại Phương Anh Sơn là đô đốc đương triều, hắn trông coi đại sự thiên hạ, trước mắt chúng ta chịu thiệt một chút, tương lai về sau hắn sẽ chiếu cố giúp chúng ta rất lớn đấy, hơn nữa bây giờ các đại thần trong triều đều không có cùng phe cánh với Cao tổng quản, vị trí về sau của ngài thật sự cũng không tốt lắm, nếu các đại thần liên hợp tấu lên hoàng thượng muốn buộc tội ngài, không phải tất cả cố gắng chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc sao? Cho dù hoàng thượng sủng ái tổng quản, nhưng cũng sẽ không vì một mình tổng quản mà ra mặt xích mích cùng tất cả cả văn võ triều đình…
Trương Siêu Quần mỉm cười thản nhiên nói.
– Ngươi nói cũng đúng, xem ra buộc phải lôi kéo Phương Anh Sơn về cùng, chỗ này còn có một chút ngân phiếu, ngươi cầm lấy, khi nào xuất cung, đưa qua cho hắn.
Cao tổng quản cắn răng xót ruột, theo từ tay áo của mình móc ra một xấp ngân phiếu thật dày, suy nghĩ một chút rồi đều đưa hết cho Trương Siêu Quần.
– Bẩm Cao tổng quản yên tâm, chuyện này nô tài nhất định sẽ làm tốt đấy.
Trương Siêu Quần sau đó đem xấp ngân phiếu bỏ vào trong ngực của mình, lại kiếm thêm được một khoản, không thể tưởng được kiếm tiền thời cổ xưa so với thời hiện đại dễ dàng hơn nhiều.
Về tới trong phòng của mình nằm một hồi, Trương Siêu Quần lại ngồi dậy, hắn nhớ lại chuyện Tuyết Băng công chúa cùng với tên thái giám kia, hiện tại Tuyết Băng công chúa còn ở trong cung, nếu bỗng nhiên muốn bắt tên tiểu thái giám nghiêm hình khảo tra thì là không thể nào được, cho nên Trương Siêu Quần quyết định đi gặp Hoàng hậu, cùng bàn với nàng như thế nào, đến lãnh cung, thì thấy bên cạnh Hoàng hậu còn có hai cung nữ sai sử, trong đó có Tiểu Hồng, nghiêng mắt thấy Tiểu Hồng đang liếc nhìn hắn, khoát tay Trương Siêu Quần chính đạo:
– Hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta có việc muốn cùng Hoàng hậu nương nương nói chuyện.
Lúc hai cung nữ vừa rời khỏi, Trương Siêu Quần liền vội vàng liền nhào đến hoàng hậu, không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy Hoàng hậu hắn đều là hứng thú chịu không nổi, mỗi lần làm lại là rất nhanh chóng xuất tinh ra, lúc này đây đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn ôm nàng cợi sạch xiêm y, Hoàng hậu vẫn là không có giãy dụa, Trương Siêu Quần túm mảnh vải lụa mỏng che lấy âm hộ lột xuống dưới, sau đó bắt lấy Hoàng hậu khom người theo tư thế nằm quì, không chút nào khách sao hướng hai bên chân nàng tách ra, đem cái âm hộ trần trụi toàn bộ lộ ra, khi bàn tay của hắn sờ soạng trên cái âm hộ, Hoàng hậu hơi thở dốc một chút, sau đó cắn môi, hai tay bấu lấy trên sàn nhà không nói một lời, ánh mắt nhắm lại, nhíu chặt lấy đôi lông mày…
Trương Siêu Quần hai tay giữ chặt cái mông của nàng, đem thân thể nàng cố định, ánh mắt chuyển qua hạ thể Hoàng hậu, chính giữa hai cái hai đùi tuyết trắng, một cái âm hộ diễm lệ lộ rõ lấy, tại dưới ánh đuốc mập mờ trên tường lộ ra sinh động, cái mu âm hộ gồ cao nhô lên, thảm cỏ lông đen âm hộ không giống như là nữ nhân tầm thường thường thì uốn lượn hơi xoăn, của nàng tinh tế vừa thẳng lại đen bóng, lộ ra sự mềm mại trơn trượt, hai bên mép lớn âm hộ đỏ tươi vòng quanh cái khe hẹp đường vòng cung, tựa như đào diệp, khảm tại chính giữa cặp đùi, trung gian là mật thịt phấn hồng, mé trên cái khe thịt, âm hạch nho nhỏ như đài hoa có chút nổi lên.
Hoàng hậu đôi má tuyết trắng nổi lên hai mảnh màu đỏ kỳ dị, hàm răng cắn chặt, cái mông cong lên, Trương Siêu Quần một tay cầm lấy cây dương vật, đem quy đầu để tại trên chính giữa hai mép nhỏ âm hộ Hoàng hậu, hắn mặc kệ Hoàng hậu có thừa nhận hay không, ma sát một chốc rồi dùng sức nhét vào trong cơ thể nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 10-02-2024 00:36:29 |