Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
– Tốt… đó là do ngươi nói.
Không biết vì sao, thấy Tống Thanh Thư bộ dạng bại hoại, Mộc Uyển Thanh cảm thấy nghẹn tức, nàng vốn là người cao ngạo, không chút suy nghĩ liền một mũi tên bắn xuyên qua.
– Ai ui…
Tống Thanh Thư rên lên một, lấy tay che vết thương trước ngực, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể lung lay sắp, nhưng vẫn còn cũ cười nói.
– Nhìn đi… ta không có lừa gạt ngươi chứ.
Nhìn vết máu dần dần từ tứa ra từ giữa những ngón tay hắn, Mộc Uyển Thanh hốt hoảng, vội vàng chạy tới đỡ hắn ngồi xuống khóc nức nở nói:
– Ngươi làm sao lại không né tránh vậy…
– Ta vừa đáp ứng ngươi sẽ không né tránh, nếu như né tránh, thì làm sao có thể tiêu được lửa giận trong lòng ngươi đây.
Tống Thanh Thư cười gượng nói.
– Ngươi sao lại ngu ngốc như vậy chứ!
Mộc Uyển Thanh một vừa tra xét vết thương của hắn, một bên vội la lên.
– Ngươi mau vận công đem độc bức ra đi, ám tiễn này độc dược rất lợi hại.
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Ta nói rồi, nếu quả thật bị độc chết, cũng là đáng tội ta bị trừng phạt.
Thấy hắn trước sau vẫn không chịu vận công bức độc, Mộc Uyển Thanh buồn bực lại lo lắng, dưới tình thế cấp bách cũng không kịp nghĩ nhiều, liền xé mở y phục chỗ vết thương của hắn, đem miệng nhỏ đưa tới.
Tống Thanh Thư nhất thời cả kinh nói:
– Ngươi điên! À Như vậy ngươi cũng sẽ không toàn mạng, mau tránh ra.
Mộc Uyển Thanh quật cường lắc đầu:
– Là do ta thương tổn ngươi, cứ để ta chữa thương cho ngươi, chứ nếu như ngươi chết trong tay ta, thì ta… thì ta… như thế nào gặp mặt được nha đầu Chung Linh kia chứ.
Nghe mái tóc nàng truyền tới mùi thơm ngát, Tống Thanh Thư trong lòng một cái xúc động, nhịn không được nắm chặt hai tay của Mộc Uyển Thanh.
Mộc Uyển Thanh thân thể run, hơi giãy giụa một chút thì thấy hai tay mình không có cách nào nhúc nhích từ trong tay hắn, cũng liền tùy hắn, nàng bây giờ chỉ chú ý đến trên vết thương của Tống Thanh Thư bị trúng độc.
Đến khi nhổ ra máu màu đỏ đã khôi phục bình thường, Mộc Uyển Thanh vui mừng:
– Cũng được rồi, ngươi đem chai thuốc này thoa lên trên vết thương…
Còn chưa nói hết, nàng đã… ngã quỵ trong lòng Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư thất kinh, nâng dậy khuôn mặt của nàng, vừa nhìn thì thấy trên đôi môi nàng hiện lên một vết máu đỏ bầm, hiển nhiên là do dư độc đi qua huyết dịch nhập vào trong cơ thể nàng, đến lúc này, hắn đâu còn quản nói cái gì, vội dìu nàng ngồi thẳng người, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt, nội lực hùng hậu liên tục không ngừng đưa vào trong cơ thể nàng, nỗ lực bức ra.
– Um…
Khoảng chừng thời gian một nén nhang qua đi, Mộc Uyển Thanh ọc ra mở ra máu độc đỏ bầm, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
– Ngươi làm như vậy thật sự là quá nguy hiểm, chút độc này thật ra là không thể làm chết ta, nhưng với ngươi thì khác, nếu lại là làm hại ngươi, thì ta…
Thấy nàng tỉnh lại, Tống Thanh Thư vừa trách cứ, vừa thương yêu không dứt.
Mặc dù đối với phương một mực trách cứ mình, nhưng nghe trong giọng nói nghe ra ấm áp thân tình, trong lòng Mộc Uyển Thanh lại hiện lên một cảm giác ngọt ngào.
– Ai nha, miệng vết thương của ngươi còn chảy máu kia…
Khóe mắt liếc đảo qua, Mộc Uyển Thanh thấy vết thương trước ngực của Tống Thanh Thư vẫn còn rướm máu, máu tươi đã thẩm thấu y phục, lo lắng nói.
– Ngươi nhanh dùng Kim Sang dược đắp lên đi.
Tống Thanh Thư tiện tay điểm huyệt đạo gần bên miệng vết thương:
– Không có việc gì, ngươi xem đã cầm máu lại rồi…
– Điểm huyệt cầm máu chỉ là ngộ biến tùng quyền, ngươi phải dùng Kim Sang dược đắp lên đi…
Mộc Uyển Thanh thúc giục.
Tống Thanh Thư cười khổ, vẻ mặt làm khó:
– Bằng vào võ công của ta, trong thiên hạ sợ rằng không có mấy người có thể làm thương tổn được, nên trên thân đâu có mang theo Kim Sang dược loại thuốc này…
– Chỉ biết nói khoác, vậy ngươi vì sao lại khinh địch để thương tổn trong tay ta nhu vậy?
Mộc Uyển Thanh sắc mặt trở nên hồng hồng, ngoài miệng tuy oán giận, nhưng trong lòng thì cảm động không gì sánh được.
– Trên người của ta có Kim Sang dược, ai da…
Mộc Uyển Thanh đang muốn từ bên trong dây đai quần lấy ra lọ thuốc, thì cả người tê dại vô lực, có thể là di chứng trúng độc vừa rồi.
– Ta hiện tại không động đậy được, chính ngươi cầm lấy đi.
Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn phía bụng của nàng, có chút ngượng ngùng cười nói:
– Sợ rằng có chút không tiện đi, không cần… chờ ngươi khôi phục lại rồi lấy cho ta đắp cũng được.
– Ta cho ngươi lấy thì cứ lấy, nào nói nhảm nhiều như vậy làm gì chứ?
Mộc Uyển Thanh hạnh nhãn trợn tròn, nói xong lời cuối cùng thì nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
– Ngươi đối với Chung Linh nha đầu kia có thủ lễ đâu, ở trước mặt ta lại tỏ ra như là quân tử.
Tống Thanh Thư đổ mồ hôi:
– Được… được… ta lấy là được rồi…
Lúc bàn tay của Tống Thanh Thư tay vươn vào vạt áo Mộc Uyển Thanh, khi bàn tay hắn chạm vào lỗ rốn bụng nàng, hai người cùng lúc run lên.
– Sai lầm… sai lầm, ta thật không phải cố ý.
Tống Thanh Thư vội vàng giải thích.
– Hừm.
Mộc Uyển Thanh gương mặt đỏ như máu vậy, nghiêng đầu sang chỗ khác không dám nhìn hắn.
– Ngươi nhanh lên một chút cầm ra đi, đừng… đừng có sờ bậy làm loạn.
Tống Thanh Thư quả thực khóc không ra nước mắt, hắn thật vất vả định làm ra là một người chính nhân quân tử, nào biết mới đầu tiên đã để cho nàng hiểu lầm, nhìn Mộc Uyển Thanh bộ dáng như vậy, hiển nhiên là nàng không tin vừa rồi là hắn không cẩn thận nên ngón tay chạm vào lỗ rốn của nàng.
Lấy ra lọ thuốc, Tống Thanh Thư liền đem Kim Sang dược bôi lên trên vết thương, thấy Mộc Uyển Thanh thần sắc nhất động:
– Ngươi cũng không kiểm tra, không sợ bên trong lọ thuốc nếu là độc dược Kiến Huyết Phong Hầu thì sao?
Tống Thanh Thư âm thầm buồn cười, Mộc Uyển Thanh quả nhiên là một bộ ngạo kiều, rõ ràng trong lòng nàng đối với hắn vô cùng tốt, nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.
– Thật ra thì người trong cả thiên hạ nếu đều muốn giết ta, thì chỉ có một Uyển Thanh cũng sẽ không bao giờ hại ta.
Tống Thanh Thư ôn nhu nói.
Mộc Uyển Thanh trong lòng cực kỳ hưởng thụ, bất quá lại vô thức hừ lên một tiếng:
– Chỉ sợ rằng ngươi sẽ cùng lúc nói thêm tên vài người nữa, Cửu công chúa, Chu chưởng môn, Tằng cô nương… còn có Chung Linh nha đầu kia, ai cũng là người tuyệt đối lo lắng đến thương tổn của ngươi…
Tống Thanh Thư bị nàng một phen trách móc, khiến cho ngượng ngùng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Mộc Uyển Thanh lời vừa thốt ra khỏi miệng thì lại hối hận, nàng vừa lại tức giận, vừa lại ủy khuất:
– Tức chết ta… ta xem ngươi sau này sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay nữ nhân mà thôi.
– Ha ha… chết từ trong tay nữ nhân thì so với chết ở trong tay những nam nhân xấu kia thì còn hạnh phúc hơn cỡ nào…
Tống Thanh Thư đồng thời nói thêm, hay nhất là để cho ta mệt chết ở trên người nữ nhân thì hay hơn…
Thấy Mộc Uyển Thanh liễu mi muốn dựng thẳng, Tống Thanh Thư nhanh vòng tay ôm nàng:
– Bây giờ sắc trời đã tối, hơn nữa nhìn bầu trời âm u, sợ rằng có thể là mưa, hay là chúng ta trước tìm một cái tửu điếm nghỉ chân đi.
– Ừ…
Chẳng biết nghĩ đến cái gì, Mộc Uyển Thanh sắc mặt lại đỏ lên, dịu ngoan gật đầu.
– Nhưng đừng có quay về cái tửu lâu vừa rồi, như vậy thì kỳ lắm…
– Yên tâm đi, cách nơi này hơn mười dặm còn có một cái thôn trấn, chúng ta đi đến đó đi.
Tống Thanh Thư đột nhiên cười rộ lên.
– Uyển Thanh, thân thể của ngươi thật là nhẹ nhàng…
– Hừ… ngươi cũng không phải là chưa từng có ôm qua…
Mộc Uyển Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm nói, ngượng ngùng đầu tựa vào trong ngực hắn, không có nữa phần phản ứng…
Tống Thanh Thư ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới ban đầu ở Hoa Sơn, hắn cũng đã ôm qua nàng, không khỏi mỉm cười, cũng không nói thêm nữa, ôm nàng liền hướng phụ cận chạy đi.
Nhìn hai người thân hình dần dần biến mất ở phía xa, Lý Mạc Sầu từ phía sau đại thụ lắc mình ra ngoài, trong lòng cực kỳ do dự, đến tột cùng có nên theo hay không? Nếu không theo hắn thì sẽ vô pháp biết hắn và Cổ Mộ phái đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, thế nhưng cứ như vậy theo sau, lẽ nào cứ ở một bên nhìn hắn cùng những nữ nhân khác âu yếm với nhau?
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: https://truyensex.asia
Mộc Uyển Thanh không biết phía sau còn có một nữ nhân khác đang xoắn xuýt theo dõi, đầu nàng chôn ở trong ngực Tống Thanh Thư không dám ngẩng đầu lên, trên người hắn có một khí tức làm cho thân thể thoải mái, Mộc Uyển Thanh cũng không biết hình dung như thế nào loại khí tức kỳ lạ này.
Ngửi thấy cái khí tức tựa như dương quang này làm cho người có cảm giác an tâm, Mộc Uyển Thanh bất tri bất giác liền ngủ mê, đến lúc nàng tỉnh lại, thì nghe bên tai truyền đến một ít âm thanh tạp nhạp.
Nàng ngẩng đầu lên vừa nhìn, thì thấy hai người bọn họ đang đi trên đường cái quan của một trấn, dọc theo đường không ít người đứng ở một bên chỉ trỏ về phía hai người, Mộc Uyển Thanh quýnh lên, vội vàng nhỏ giọng oán giận nói:
– Ngươi sao không khỏi gọi ta để đứng lên đi vậy?
– Ngươi tỉnh lại rồi a.
Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, mỉm cười nói.
– Ngươi mới vừa giải độc, ngủ nhiều một chút thì mới trợ giúp thân thể nhanh khôi phục.
– Nhiều người nhìn như vậy…
Thấy hắn không chút nào buông mình ra, Mộc Uyển Thanh hờn dỗi.
– Bọn họ muốn nhìn xem thì cứ nhìn xem đi, kim đồng ngọc nữ tới chỗ nào thì cũng được người ái mộ mà.
Tống Thanh cười ha hả nói.
– Sao ngươi không biết xấu hổ là gì hết vậy.
Mộc Uyển Thanh mắc cỡ đỏ, trong nội tâm của nàng lại có chút bỏ không được sự ôm ấp ấm áp này, nên lấy ra cái khe tơ mỏng che mặt lại, lại một lần nữa lại đem đầu chôn trong lòng Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư bị động tác yểu điệu ngượng ngùng của nàng làm cho tâm tính vui vẻ:
– Ngươi che cái gì mà che a, chúng ta như thế này, ai mà nhận không ra quan hệ chứ…
– Ta bất kể… ta cũng không muốn bị người thấy bộ dáng của ta bây giờ như thế này.
Mộc Uyển Thanh ậm ừ đáp.
– Vậy được rồi, ngươi đã không muốn bị người thấy dung mạo, ta đây cũng sẽ giống như ngươi vậy.
Tống Thanh Thư mỉm cười liền xuất ra cái mặt nạ ngân sắc đeo lại trên mặt, suy cho cùng hành tung của hắn vẫn còn cần che giấu.
Tống Thanh Thư tìm được một tử điếm, mới vừa đi vào còn chưa kịp mở miệng, thì thấy bên trong lão bản cười ha hả chào đón:
– Vị này nhất định có phải là Tống công tử không vậy?
Mộc Uyển Thanh không khỏi nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, Tống Thanh Thư cũng là ngẩn ra:
– Lão bản biết biết tại hạ sao?
Lão bản cười không nói, liền quay đầu nói với tên tiểu nhị:
– Tống công tử, gian phòng tốt nhất đã chuẩn bị từ trước cho công tử cùng vị… phu nhân của ngài rồi, cứ đi lên trước rửa mặt nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chúng ta sẽ mang rượu và thức ăn đưa đến gian phòng của hai vị.
Mộc Uyển Thanh nghe được trước ngực bình bịch nhảy, nghĩ thầm hắn đúng thật là xấu đến tận trong xương, rõ ràng thừa dịp lúc nàng ngủ, đã chạy trước đến nơi này đặt trước gian phòng, rồi lại giả vờ mang mình đi ra ngoài đi một vòng tròn rồi quay lại đây…
Tống Thanh Thư lại không biết tới trong lòng mỹ nhân tình tự biến ảo, nghi ngờ hỏi lão bản:
– Có thể là lão bản đã lầm người, mấy thứ này tại hạ đâu có đặt sẵn đâu a.
Lão bản cũng là ngẩn người ra, bất quá sau khi quan sát kỹ lưỡng một phen, tối hậu khẳng định nói:
– Không sai a, trước có vị công tử cực kỳ xa xỉ xuất thủ, bảo chúng ta phải dùng chi lễ nghênh tiếp một vị công tử trẻ tuổi mang mặt nạ ngân sắc, không phải là công tử thì là ai đây?
Tống Thanh Thư cực kỳ khiếp sợ, hắn chuyến này bắc thượng hành tung cực kỳ bí ẩn, ngay cả bên trong doanh bộ Kim Xà Doanh cũng không mấy người biết, tại sao có thể lại có người biết hành tung mình? Liền trầm giọng hỏi:
– Vị công tử kia dáng người như thế nào?
– Chuyện này…
Lão bản vẻ mặt làm khó.
– Công tử… đây không phải là làm khó ta sao, quy tắc làm ăn của chúng ta là không được tiết lộ tin tức cố chủ.
Tống Thanh Thư cười nhạt, ngươi nếu quả thật chính trực như vậy, thì cũng sẽ không nói lời như thế này.
Từ trong lòng móc ra một thỏi bạc đưa tới trong tay lão bản, Tống Thanh Thư nói:
– Giờ tại hạ cũng là cố chủ, hiện tại lão bản nói cho tại hạ biết chắc không thành vấn đề chứ?
Lão bản cười ha ha hai tiếng, nhanh nhẹn đem thỏi bạc thu vào trong tay áo, nhỏ giọng nói:
– Vị công tử kia hẳn không phải là người thổ địa ở đây, tửu điếm của ta đã ở nơi này vài chục năm, nếu hắn là người thổ địa ở đây thì ta sẽ nhận thức được.
Nhìn thấy Tống Thanh Thư tựa hồ không còn kiên nhẫn, lão bản vội vàng nói tiếp:
– Bất quá vị công tử kia hiển nhiên không phải là người bình thường, y phục trên người cực kỳ tinh tế xa hoa, giơ tay nhấc chân đều toát ra một thân quý khí, chỉ là quá mức anh tuấn, môi hồng răng trắng, có lẽ là phú gia công tử, nhà có nhiều nha hoàn nên bị nhiễm không ít thần sắc son phấn…
Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ gật đầu:
– Được rồi, chúng ta lên gian phòng trước, chuẩn bị cho tốt nước nóng tắm rửa mang đến.
Nói xong liền ôm Mộc Uyển Thanh đi đến gian phòng tốt nhất của tửu điếm.
Lúc vào trong phóng chỉ có hai người bọn họ, Mộc Uyển Thanh giùng giằng từ trong ngực hắn nhảy xuống, nhìn gian phòng bày biện tinh tế, không khỏi cảm thán nói:
– Không nghĩ tới một nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, lại cũng có một gian phòng tao nhã như vậy.
Tống Thanh Thư đem tấm rèm cửa sổ vén lên một khe hở nhỏ, nhìn quét tình hình dưới lầu, nghe vậy không khỏi mỉm cười:
– Trong phòng có mùi thơm thượng hạng Long Tiên Hương, chăn màn là loại Tô Cẩm nhất danh, đồ vật dùng để uống trà cũng là thượng phẩm thời Cảnh Đức Trấn Quan, ngay cả lá trà là Vũ Tiền Long Tỉnh, ngươi nghĩ một tửu điểm từ hẻo lánh như cái trấn này lại có tài lực như thế này sao?
Mộc Uyển Thanh thoáng cái giật mình:
– Tất cả không phải là do ngươi bố trí sao?
– Ta lần này bắc thượng là có chuyện quan trọng trong người, làm gì mà có công phu rỗi rãnh như thế chứ?
Tống Thanh Thư bực tức đáp.
Mộc Uyển Thanh đến giờ mới hiểu được là do mình miên man suy nghĩ, vừa thẹn lại quẫn, cũng may là đối phương không biết những ý nghĩ kia của nàng vừa rồi.
– Lẽ nào đây là hắc điếm?
Mộc Uyển Thanh bình phục tâm tình, lo âu hỏi.
– Cũng không không đến mức như vậy, chẳng có cái hắc điếm nào tiêu tốn tiền vốn như thế.
Tống Thanh Thư hạ rèm cửa sổ, khẽ nói.
– Ngươi cũng không cần lo lắng, đã đến nơi này thì cứ an tâm, chờ kẻ thần bí kia nhịn không được thì sẽ tự lộ ra đuôi tới.
Mộc Uyển Thanh tín nhiệm hắn gật đầu, nếu nàng lẻ loi một mình, thì đã sớm liền rời khỏi cái nơi quỷ dị này, bất quá có Tống Thanh Thư bên người, nàng lại an lòng…
– Tống công tử… nước nóng đã chuẩn bị xong…
– Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
– Vào đi.
Tống Thanh Thư đáp.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 24-01-2024 03:26:03 |