Hành trình chịch dạo
Phương Hi Văn quả thật là một mỹ nữ, nhất là cặp đùi thon dài mềm mại, cùng với bàn chân nhỏ nhắn tinh tế đang đạp lên con cặc, càng làm hắn thèm muốn nàng. Mặc dù Phương Hi Văn mỹ mạo không bằng Mai Di Hương, dáng người không bằng Cổ Tư, quyến rũ không thể so với Tiêu Họa Thủy, ngây thơ lại càng không thể đánh đồng Lâm Phức Hương.
Nhưng cặp đùi nuột nà kia phần nào bù đắp thiếu hụt.
– Yên tâm đi, ta đối với ngươi không có hứng thú, nhưng nếu Phương huynh đã có lòng, ta cũng không tiên cự tuyệt.
Chu Hằng lạnh nhạt nói.
Hắn vẻ mặt lãnh đạm, thầm nghĩ nếu là Tiêu Họa Thủy không đi xe ngựa của Mai Di Hương ngủ, Phương Hi Văn ở trước mặt vưu vật chân chính tự nhiên là tự thấy xấu hổ, không nhiều lời như vậy.
Phương Hi Văn cười lạnh, bàn chân nhỏ nhắn co lại ngón chân tinh tế non mềm quặp lấy con cặc cương cứng trong quần Chu Hằng nói:
– Loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt như ngươi bổn tiểu thư gặp nhiều rồi, nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!
Nàng càng ngày càng cảm thấy Chu Hằng diện mạo đáng ghét, lại còn dùng loại chiêu thuật rác rưởi kém cỏi này!
Chu Hằng không khỏi buồn cười, nữ nhân này thật sự là cảm giác tự kỷ quá tốt!
Nhìn Chu Hằng vẻ mặt không đổi, Phương Hi Văn càng tức giận hơn, tên này giả bộ còn rất giống đây! Bàn chân mềm mại của nàng kéo quần Chu Hằng xuống, cặp mông ngồi trên hòn đá đối diện, hai bàn chân được tất chân màu đen bao bọc quặp lấy con cặc khổng lồ kia.
Cảm nhận hơi nóng từ cặc Chu Hằng truyền đến, để Phương Hi Văn biết được, thứ khủng bố kia là thật. Nàng không nhịn được nhìn nhiều vài lần, thầm nghĩ, tên này trừ thứ kia ra, không còn gì tốt!
– Ngươi tự cảm thấy may mắn đi, bổn tiểu thư đã hạ mình phục vụ ngươi, ngươi nên cảm tạ tổ tiên 8 đời của mình!
Phương Hi Văn vẻ mặt lạnh băng nói. Ngón chân nhỏ nhắn chạm vào đầu khấc to lớn, hơi nóng từ quy đầu khiến âm đạo nàng rỉ nước.
Chu Hằng thấy vậy, không khỏi buồn cười trong lòng. Nữ nhân này tự mình ảo tưởng, làm hắn càng muốn đè nàng ra chơi một trận!
Nghĩ là làm, Chu Hằng đột nhiên biến mất trước mặt Phương Hi Văn, hắn tiện tay phong bế đan điền của nàng. Trong tay Chu Hằng xuất hiện một quận dây thừng, hắn trói hai tay nàng treo lên trần nhà.
Đến khi Phương Hi Văn phản ứng lại, thân thể nàng đã bị treo thẳng lên, hai bàn chân thon nhỏ phải kiễng hết mức mới có thể đứng vững!
– Đồ khốn, ngươi mau thả bản tiểu thư ra! Ai cho ngươi làm vậy với ta?
Phương Hi Văn tức giận đỏ bừng mặt quát. Từ nhỏ đến giời, ngay cả cha mẹ còn chưa từng đánh nàng một cái, vậy mà hôm nay bị một nam nhân xa lạ trói lại.
Chu Hằng cười lạnh nhìn nàng giãy giụa là hét, hắn sớm đã phong bế toàn bộ lều này lại, cho dù Phương Hi Văn có gào rách cổ cũng không ai đến cứu.
– Ngươi gào đi, anh ngươi đã mất công đưa ngươi cho ta dùng, ta chỉ có thể miễn cưỡng chơi tạm.
Chu Hằng vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve cặp đùi mềm mại thon dài của nàng. Phương Hi Văn tức giận vung vẩy chân đá hắn.
Chu Hằng không thèm quan tâm, nàng bị phong ấn đan điền, không khác gì thường nhân. Đánh lên người hắn không khác gì gãi ngứa sai chỗ.
Một tay Chu Hằng thò vào giữa hai đùi nàng, ngón tay chọc thủng quần tất, tiến vào bên trong, quần lót cũng không thoát được số phận thủng một lỗ. Ngón tay Chu Hằng đâm vào âm đạo Phương Hi Văn, cái lồn có chút ẩm ướt của nàng bị ngón tay hắn kích thích, bắt đầu co vào, dâm thủy theo đó chảy ra.
Tay kia Chu Hằng xé toang áo nàng, cặp vú trắng nõn bắn ra, hai đầu vú đỏ hồng thoát khỏi áo ngực kìm hãm, bung lên như hai viên ngọc. Chu Hằng há miệng ngậm lấy núm vũ của Phương Hi Văn, tay phải hắn tăng tốc nhấp vào lồn nàng, dâm thủy không ngừng tiết ra.
– Ư… ư… ưm… ư… A… ngươi… ngươi… A… a… a… ư… dâm… a… dâm… ưm… ư… ứ… ư… ư… tặc… biến thái! A… á… Ưm… ưm… ư…
Phương Hi Văn miệng thì rên rỉ chửi bới, nhưng trong lồn lại tiết nước như mưa. Chu Hằng thấy vậy cười lạnh không thôi.
Chỉ là một kỹ nữ vẻ ngoài ngạo lãnh, bên trong dâm tiện mà thôi! Lan Phi cùng Nam Cung Nguyệt Dung còn không khảo thế sao? Hắn nhịp tay nhanh hơn, hàm răng dùng lực cắn lên núm vú nàng, khiến Phương Hi Văn kêu rên càng lớn hơn.
– Á! Không…
Rốt cuộc, Phương Hi Văn không chịu nổi thét lên, âm đạo nàng co rút, tử cung phun ra âm tinh nóng bỏng. Ngón tay Chu Hằng lập tức bị một làn nước thơm ngọt bao phủ.
Chu Hằng rút tay ra khỏi lồn Phương Hi Văn, hắn đưa ngón tay dính đầy dâm thủy đến trước mặt nàng. Phương Hi Văn tức giận nhìn Chu Hằng, nếu không phải bị trói lại, nàng đã sớm dạy tên này một bài học.
Chu Hằng thấy nàng vẫn cứng đầu, liền kê con cặc khổng lồ vào giữa cặp đùi non mịn của nàng. Thân cặc chặn ngang trước cửa âm đạo, đầu khấc kẹp giữa cặp đùi thon dài mê người.
Chu Hằng nhịn không được bắt đầu nhấp. Cặp đùi Phương Hi Văn thật sự quá mê người.
– Biến… biến thái! Ưm… không… ưm… ưmm… ư… ngờ… a… ưmm… ngươi… là… là… một tên… ưm… mê… m đùi! Thấy… thấy sao? Đùi… đùi… bổn… Ưm… tiểu thư… rất… rất sướng… đúng… không!?
Phương Hi Văn vừa tức giận vừa kiêu ngạo hỏi. Nàng không phải tiểu cô nương chưa từng ngửi mùi đàn ông, vì vậy biết đùi mình có bao nhiêu hấp dẫn.
Chu Hằng nghe ra ngữ khí của nàng, liền biết Phương Hi Văn còn kiêu ngạo. Hắn cười lạnh, chẳng qua là nàng chưa thấy qua đùi Cố Lăng Phỉ mà thôi, nếu không đã sớm xấu hổ gần chết!
Con cặc Chu Hằng đột nhiên dừng lại, hắn chỉnh đầu khấc vào cửa lồn Phương Hi Văn. Hai tay hắn nâng cặp đùi Phương Hi Văn lên, hông Chu Hằng đẩy vào, con cặc lập tức đâm đến, quần lót nàng bị đâm rách một lỗ lớn!
– Á! Ưm… ư… ư… ngươi… ngươi… a… Ư… lớn… sao… sao… Ư… có… thể… Ư… Ư… ư… lớn… như… ưm… hư… Ưm… vậy!
Phương Hi Văn trợn trắng mắt rên rỉ. Con cặc Chu Hằng vừa vào lồn nàng liền phình lên, còn to hơn cả lúc bàn chân nàng chạm vào.
Đầu khấc phá tan tất cả vách thịt mềm mại chặn đường, đâm đến tử cung Phương Hi Văn. Một luồng cảm giác sung sướng như điên truyền đến đại não nàng.
Phương Hi Văn rên một tiếng dài, tử cung hút chặt quy đầu, âm tinh liền tuôn ra.
Chu Hằng tinh tế cảm nhận âm đạo Phương Hi Văn. Bên trong thít chặt vô cùng, thịt non mềm mại quấn quanh thân cặc, làm hắn cực kỳ dễ chịu.
Nhưng cũng chỉ thể mà thôi. Ngoài cặp đùi ra miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn ra, nàng không có chỗ nào có thể so sánh với những nữ nhân cực phẩm của hắn.
Chu Hằng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Con cặc mạnh mẽ nhấp vào lồn Phương Hi Văn, đầu khấc như mãnh thú hồng hoang, hung hãn nện vào lồn nàng.
Phương Hi Văn khóe miệng chảy nước, hai mắt đê mê phủ một lớp sương mù, miệng nhỏ không ngừng phát ra thanh âm rên rỉ.
Chu Hằng càng nhấp càng nhanh, con cặc hắn nhấp sâu vào lồn nàng, đầu khấc co giật, bắn đầy tinh trùng vào tử cung. Phương Hi Văn há miệng thật lớn, nước miếng rơi xuống cặp vú trắng nõn mịn màng của nàng.
Chu Hằng đột nhiên vác một chân Phương Hi Văn lên vai, con cặc vừa nghỉ ngơi lại tiếp tục nhấp vào âm đạo lênh láng dâm thủy và tinh trùng của nàng. Phương Hi Văn đê mê gần chết, chỉ còn biết lắc hông phối hợp với Chu Hằng.
– Dâm nữ! Ta chơi ngươi có sướng không?
Chu Hằng vỗ mông Phương Hi Văn hỏi. Trên bờ mông căng tròn mịn màng của nàng lập tức hiện lên dấu vết đỏ bừng. Phương Hi Văn bị địt đê mê không biết gì nữa, chỉ có thể há miệng trả lời theo bản năng:
– Sướng… a… á… chơi… chơi… Chết ta… ư… ư… a… sướng… Thật… Sướng… ư… ưm… ứ… sướng… hơn… ư… hơn ca ca… Ư… ứ… A… a… mạnh… a… ưmm…
Chu Hằng bất ngờ không thôi. Không nghĩ đến Phương Hà Thanh lại loạn luân với muội muội hắn.
– Kỹ nữ lẳng lơ, không ngờ ngươi lại câu dẫn ca ca mình! Ta phải thay Phương huynh dạy dỗ lại ngươi cho tốt mới được!
Chu Hằng hạ chân Phương Hi Văn xuống, con cặc mạnh mẽ từ phía sau thúc vào lồn nàng. Hai tay hắn không ngừng tét lên cặp mông mềm mại ừng hồng.
– Á! Ư! Ư! A… ưm! Ư!
Phương Hi Văn rên rỉ kêu. Trên mồm truyền đến từng trận đau rát, khiến nàng đầu óc mơ hồ.
Chu Hằng cảm nhận xúc cảm mềm mại từ mông Phương Hi Văn, càng đánh càng hăng. Con cặc trong lồn nàng bị âm đạo thít chặt cứng, đầu khấc dí vào tử cung, bắn ra từng đợt tinh dịch như thủy triều vỡ đê.
Phương Hi Văn còn không ý thức được chính mình vừa lỡ lời nói ra cái gì, vẫn sung sướng rên rỉ liên tục.
Chu Hằng tiếp tục nện vào lồn nàng, hắn thô bạo xé rách quần tất trên mông Phương Hi Văn, ngón tú hắn kéo mở lỗ đít hồng đỏ của nàng ra. Ngón trỏ từ từ đút vào cúc hoa như cánh hồng của nàng.
– Á! Đừng… ưm… ưm… ư… ứ… a…
Phương Hi Văn trợn trắng mắt, suýt nữa ngất đi. Cổ họng khàn khàn kêu ra tiếng.
Chu Hằng nắc một cú thật mạnh vào lồn nàng, quy đầu thúc vào tử cung, tinh dịch lần nữa lấp đầy âm đạo Phương Hi Văn.
Chu Hằng rút cặc ra khỏi lồn Phương Hi Văn, con cặc thu nhỏ một chút, từ từ nhấn vào lỗ đít nàng. Phương Hi Văn lúc này không khác gì người thường, nếu không thu nhỏ cặc lại, Chu Hằng nghi ngờ nàng sẽ nát cúc hoa mất.
Phương Hi Văn trợn trắng, sắp ngất đi. Lỗ đít nàng nâng niu như ngọc để dành cho ca ca lại bị Chu Hằng cướp mất!
– Ngươi! Á!
Chu Hằng thúc một cú vào cúc hoa nàng, con cặc cứng rắn như thép đâm vào đít Phương Hi Văn, đầu khấc gần như xé đôi lỗ đít nàng, chạm sâu trong lỗ đít, trực tràng co thắt, siết chặt cặc hắn.
Phương Hi Văn chảy nước mắt rên rỉ, thanh âm nức nở như ma âm kích thích Chu Hằng, hắn phất tay, lấy một con cặc giả ra từ Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.
Đây là của Tiêu Họa Thủy, chẳng qua nàng bị Chu Hằng nện chết đi sống lại, nào còn thèm đi dùng thứ này? Chu Hằng đút con cặc giả vào lồn Phương Hi Văn.
– A… a… a… ư… hư… hức… hức… ư… a… a… Ưm… ư… hức… hư… ư… a…
Phương Hi Văn nhìn con cặc giả to lớn tiến vào âm đạo đầy tinh trùng và dâm thủy của nàng.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt Phương Hi Văn không khỏi ánh mắt sáng ngời, Chu Hằng lại có pháp khí không gian! Pháp khí không gian nhưng là thứ cực kỳ quý báu, cho dù ca ca của nàng cũng bởi vì không lâu đạt được sự ưu ái của một thế lực mạnh mẽ mới có được một món pháp khí không gian!
Mà không gian bên trong món pháp khí không gian đó cũng chỉ là một trượng vuông, được Phương Hà Thanh coi như bảo bối vô cùng.
Vậy mà Chu Hằng không ngờ dùng pháp khí không gian để chứa cặc giả và dây thừng!
Điều này khiến cho Phương Hi Văn trong cơn giật mình đều bắt đầu phẫn nộ. Nào có chà đạp bảo vật như vậy! Nàng hận không thể đem món pháp khí không gian đó cướp lấy, sau đó giao cho ca ca. Chỉ có ở trong tay Phương Hà Thanh mới có thể chân chính phát huy ra tác dụng nên có!
Đúng, nhất định phải cướp lấy, không thể để tiểu tử này lãng phí!
Phương Hi Văn đột nhiên “Hiểu được” dụng ý của huynh trưởng. Hóa ra là vì món pháp khí không gian trên người Chu Hằng này! Hừ, tên phá của này ỷ là con rể của cường giả Khai Thiên Cảnh, không ngờ không coi bảo vật ra gì như thế!
Ừm, trước gạt lấy bảo vật, lại vạch trần tội ác của tiểu tử này. Để cho An Nhược Trần nhìn rõ diện mạo sẵn có của con rể dê xồm hoa tâm này, một cước đá hắn văng thật xa!
Trong lúc nhất thời, Phương Hi Văn đột nhiên ý chí sục sôi sục, cảm thấy đổi trinh tiết lỗ đít lấy một pháp khí không gian rất lời. Dù sao ca ca cũng chơi nàng nhiều lần, không được phá trinh cúc hoa cũng không sao.
Chu Hằng không nghĩ tới hắn chỉ vì muốn kích thích một chút, từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp lấy ra một con cặc giả nhét vào lồn Phương Hi Văn, có thể dẫn phát liên tưởng phong phú như thế của nàng. Hắn thong thả địt vào đít nàng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến mạch khoáng dưới chân.
Hắc kiếm mơ hồ có chút động tĩnh, nhưng khả năng cách quá xa, phản ứng không phải rất mãnh liệt. Nhưng hắn có thể khẳng định, nơi này có bảo vật có thể khiến hắc kiếm có phản ứng!
Khẩu vị của vị kiếm đại gia này hiện tại là càng ngày càng điêu, đã rất ít có đồ vật có thể khiến hắc kiếm có phản ứng. Lần trước còn là Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, cái này hoàn toàn xứng đáng. Mà lúc này rốt cuộc lại có phản ứng.
Trong mạch khoáng linh thạch có cái gì có thể khiến cho hắc kiếm có phản ứng? Nghĩ tới nghĩ lui Chu Hằng chỉ có một đáp án, đó chính là linh hạch.
Nơi này, thật sự có linh hạch!
Chu Hằng không khỏi tim đập thình thịch. Hiện tại nơi này cao thủ tụ tập, hắn cũng không tiện lén rời đi, nếu không mục tiêu quá mức rõ ràng. Lều trại trống rỗng chỉ cần bị thần thức cao thủ đảo qua là không gì giấu được!
Tuy nhiên người khác ngay cả nơi này có linh hạch hay không đều không thể khẳng định. Dựa theo quy luật bình thường, nơi này là không có khả năng sinh ra linh hạch. Bởi vậy đám người Nam Cung Trường Không mặc dù có chút chờ mong, nhưng cũng sẽ không đem toàn bộ hy vọng đánh cuộc ở mặt này, ở trong mắt bọn họ vẫn là từng khối linh thạch càng thêm thật sự.
Bởi vậy, đợi sau khi quyết định ra sở hữu của sáu phần mạch khoáng còn lại, những cao thủ này tự nhiên đều sẽ ai về nhà nấy. Mạch khoáng này lớn như vậy, ít nhất có thể đào khoảng 10 năm, ai biết nên từ nơi nào xuống tay tìm linh hạch?
Nào có nhiều thời gian rảnh như vậy!
Nếu là thật sự có linh hạch xuất thế, vậy tự nhiên không tránh khỏi một phen huyết chiến. Nhưng hiện tại tuyệt đối sẽ không có cao thủ Khai Thiên Cảnh lại đi phí công sức suông đó.
Chu Hằng cong người thúc một cú vào đít Phương Hi Văn, con cặc bắn hết tinh trùng vào cúc hoa bị nong rộng của nàng. Chu Hằng để một lúc mới rút cặc ra, tinh trùng chảy từ lỗ đít xuống cặp đùi bao phủ trong quần tất màu đen.
Lỗ đít dính đầy tinh trùng của Phương Hi Văn còn chưa khép lại được, vẫn nhịp nhàng đóng mở.
Chu Hằng lại lấy ra một cái ghế ngồi xuống, hắn thuận tay cởi trói cho Phương Hi Văn, sau đó ấn đầu nàng vào con cặc vừa chơi lỗ đít nàng xong. Mặc dù Phương Hi Văn ghê tởm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn biết điều há miệng bú liếm con cặc Chu Hằng.
Chu Hằng nhắm mắt hưởng thụ Phương Hi Văn rửa sạch con cặc mình. Đợi sau này kể với đám người Tiêu Họa Thủy, Lâm Phức Hương biết, để mọi người cười một cái.
Phương Hi Văn vừa bú cặc Chu Hằng, vừa cao ngạo ngẩng đầu lên nói:
– Ngươi nghe đây, nếu ca ca coi trọng ngươi như vậy, cho nên bổn tiểu thư cũng quyết định cho ngươi một cơ hội! – Tuy nhiên, nếu ngươi muốn đánh động bổn tiểu thư phải hao phí tâm tư, bổn tiểu thư tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị cảm động! – Thứ nhất, ngươi phải nghe mênh lệnh của bổn tiểu thư, kêu ngươi hướng đông không thể hướng tây, chỉ ngươi đứng ngươi không thể ngồi! – Thứ hai, không được bổn tiểu thư cho phép, ngươi ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ bổn tiểu thư. Những ý niệm bẩn thỉu trong đầu kia nghĩ một chút đều là một loại làm bẩn đối với bổn tiểu thư. – Thứ ba…
Nàng dương dương đắc vừa bú liếm cặc Chu Hằng, vừa liệt ra cho hắn hơn mười quy định, tóm lại mọi thứ Chu Hằng có được đều là của nàng, nhất cử nhất động cũng đều phải nghe theo nàng. Mà làm xong hết thảy cũng mới là đạt được quyền lợi theo đuổi nàng.
Chu Hằng không khỏi nở nụ cười, vỗ vỗ lên gò má ửng đỏ kiểu diễm của nàng nói:
– Ngươi đây là tìm nam nhân hay tìm sủng vật? – Người khác muốn làm, bổn tiểu thư còn không cho hắn cơ hội đấy!
Phương Hi Văn cảm giác tự kỷ rất cao, quả thật nàng là đại tiểu thư Phương gia, Phương Hà Thanh lại càng xuất sắc, nhân cách mị lực cường đại, bên cạnh tụ họp đống lớn võ giả cam tâm tình nguyện cho hắn sử dụng. Cũng khiến cho Phương Hi Văn cảm thấy thân phận cao quý, không kém so với những công chúa phu nhân ở đế đô, tự nhiên không coi Chu Hằng cùng là “Sơ Phân Cảnh” để vào trong mắt.
Chu Hằng lắc lắc đầu, một tay nhấn mạnh con cặc vào cổ họng Phương Hi Văn. Đầu khấc chui vào tận cổ họng nàng, bắn đầy tinh dịch xuống dạ dày nàng:
– Tốt, ta sẽ chậm rãi lĩnh hội!
Hắn chỉ cảm thấy từng cơn buồn cười.
– Khục… khục… vậy còn tạm tạm!
Phương Hi Văn ngẩng cái cổ thon dài, nuốt từng ngụm tinh dịch xuống. Tinh trùng màu trắng chảy ra khóe miệng nàng xuống bộ ngực thanh xuân trắng hồng.
Nàng xé một mảnh vải lều quấn hông, che đi cái lồn vẫn còn cắm một con cặc giả và lỗ đít không ngừng chảy tinh trùng, sau đó kiêu ngạo đi ra lều trại, đi về phía doanh địa của Thủy Nguyên Quốc. Khi sắp ra khỏi doanh địa Hàn Thương Quốc, nàng nhìn thấy một nữ nhân kiều mỵ đến không thể hình dung hướng về phía nàng dịu dàng đi tới, dường như làm từ nước. Mềm mại non tươi, ngay cả nàng cùng là nữ nhân đều nhìn mà thấy thương yêu.
Đây thật là vưu vật trời sinh, một gương mặt đẹp như mừng như giận, tươi đẹp ở trên mặt, hấp dẫn ở tận xương!
Phương Hi Văn đều có loại tiếc nuối hận không phải thân là nam nhân, đưa mắt nhìn nữ nhân như mầm tai họa kia đi xa, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác tự thấy xấu hổ. Hồi lâu mới bình tĩnh một chút, quay về doanh địa Thủy Nguyên Quốc.
Vưu vật khiến nàng ta bị đả kích nhiều này tự nhiên chính là Tiêu Họa Thủy. Đáng tiếc Phương Hi Văn không nhìn thấy nàng đi vào lều trại của Chu Hằng, nếu không lòng tự tin của nàng ta khẳng định trong nháy mắt sụp đổ. Biết Chu Hằng cũng không phải đang lạt mềm buộc chặt, mà là thật sự đối với nàng không thèm quan tâm.
Một ngày sau, cao thủ của hai nước còn lại cũng tới nơi, theo thứ tự là Bạch Điện Quốc Hoa Anh Tông và Thổ Lạc Quốc Tam Nguyên Tông.
Người đến đông đủ, mọi người lại đều là người bận rộn, nào có thời gian để lãng phí, lập tức quyết định ngày hôm sau liền bắt đầu tỉ đấu.
Quy tắc rất đơn giản – rút thăm. Trên thăm phân biệt viết bốn chữ Giáp Ất Bính Đinh. Rút được Giáp đánh với Ất, Bính đánh với Đinh. Sau đó người thắng của hai cặp lại đánh một trận. Hai vòng toàn thắng liền có thể thắng được một phần mỏ linh thạch.
Thăm không thể rút thay, ai rút người đó đánh. Bốn nước lớn giám sát lẫn nhau, người vi phạm xem như là trực tiếp thất bại vòng đó.
Điều này liền tồn tại mẹo nhỏ, khiến cho người xuất chiến có phần thắng nhất của nước mình tránh đi cường địch. Bởi vì bốn nước lớn đều không gom đủ 6 Khai Thiên Cảnh, nếu là Khai Thiên Cảnh gặp ba Ích Địa Cảnh, đó chính là nghiền ép tuyệt đối, ổn thỏa giành một thắng!
Đương nhiên, tỷ lệ như vậy quá nhỏ quá nhỏ, nhưng cho dù là chỉ gặp phải một người đều có thể tiết kiệm lực lượng, trong trận chiến tiếp chiếm hết ưu thế.
Bởi vậy, cái này chẳng những yêu cầu thực lực, càng phải xem vận khí.
Tỷ như hai người nguyên bản thực lực tương đương, nhưng một người vừa mới trải qua một trận đại chiến, hao phí nhiều tinh lực, một người khác lại nhặt được một trái hồng mềm Ích Địa Cảnh qua cửa, như vậy cán cân thắng bại liền không thể thăng bằng.
Vòng thứ nhất rút thăm đã bắt đầu, An Nhược Trần đầu tiên ra sân, hắn rút được đối thủ Bạch Điện Quốc, đối phương cũng là Khai Thiên Cảnh. Tuy nhiên không tính thiệt, bởi vì bốn nước lớn đều muốn thắng khởi đầu tốt đẹp, toàn bộ là cường giả Khai Thiên Cảnh ra trận, cũng liền không có cái gọi là trái hồng mềm.
Hai trận chiến đấu đồng thời bắt đầu, mà sau khi chiến đấu của hai bên đều kết thúc, người thắng cũng sẽ lập tức bắt đầu. Bởi vậy, càng sớm giải quyết đối thủ của mình lại có càng nhiều thời gian để nghỉ ngơi, khôi phục trạng thái.
Hai trận quyết đấu, bốn đại cường giả Khai Thiên Cảnh đồng thời tế ra chiến lực mạnh nhất. Thời gian này kéo dài càng lâu tự nhiên là càng bất lợi, ai cũng muốn mau chóng giải quyết đối thủ, vì mình tranh thủ thời gian nghỉ ngơi hồi phục.
An Nhược Trần thắng trận thứ nhất, nhưng thua trận thứ hai. Cũng không phải đối thủ mạnh hơn hắn, mà là trận chiến trước hắn tiêu hao quá nhiều lực lượng, sau khi khổ chiến cuối cùng không thể không nhận thua.
Đây dù sao không phải sinh tử chiến, không cần thiết dùng ra thủ đoạn ngọc đá cùng tan.
Trận thứ hai do Lưu Thanh Huyền xuất chiến, xui xẻo gặp phải Khai Thiên Cảnh mạnh nhất của Thổ Lạc Quốc, trận đầu tiên liền thua, vô duyên với trận dành cho người thắng. Trận thứ ba Nam Cung Trường Không, trận thứ bốn Tiêu Vũ Ngân, trận thứ năm Thiên Quân Tử.
Vận khí của Hàn Thương Quốc kém tới cực điểm. Năm đại cường giả Khai Thiên Cảnh rồi lại không một người lấy được hai trận toàn thắng như Nam Cung Trường Không mạnh nhất vốn là có cơ hội, nhưng hắn gặp phải cao thủ mạnh nhất của Hoa Anh Tông, sau khi khổ chiến vẫn là bại trận với tình thế bất lợi kém hơn chút xíu.
Chu Hằng bởi vì trận thứ sáu phải ra sân, liền không cùng Tiêu Họa Thủy, Mai Di Hương đứng chung một chỗ. Hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, lại thấy Phương Hà Thanh chen qua.
– Chu huynh, xem ra Hàn Thương Quốc các ngươi chỉ có thể lấy được một phần mỏ linh thạch khai thác!
Hắn đè thanh âm xuống rất thấp, tránh cho chọc giận đám người Nam Cung Trường Không:
– Chu huynh, không bằng tới Thủy Nguyên Quốc, chúng ta liên thủ tung hoành thiên hạ. Thế nào?
Chu Hằng biết Phương Hà Thanh có ý mời chào, nhưng không nghĩ tới hắn ta lại nói ra vào lúc này. Hắn cười cười nói:
– Phương huynh, hiện tại không phải lúc, ta còn phải ra sân đánh một trận! – Cái gì?
Phương Hà Thanh sau khi sửng sốt lại nở nụ cười, nghĩ rằng Chu Hằng đang dùng loại phương pháp này uyển chuyển từ chối. Hắn cũng chưa từng nghĩ Chu Hằng sẽ dễ dàng tiếp nhận lời mời của mình, bởi vậy không thấy vọng gì.
Chỉ là Chu Hằng lại đột nhiên đứng dậy, đi nhanh hướng giữa thung lũng, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng một bước bước ra ít nhất xa trăm trượng, trong nháy mắt liền đi tới giữa thung lũng làm chiến trường.
Với tâm trí của Phương Hà Thanh đều có chút ngây ra, Chu Hằng này thật đúng là ra sân hả?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hành trình chịch dạo |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Truyện bóp vú, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm cặc, Truyện móc lồn, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 17-04-2024 21:03:44 |