Trùng
Bình Địa Sơn tinh anh đệ tử lần này đi ra cũng phải hơn 10 người, Viên Thành Lực thực lực đứng đầu, hắn được Ngũ Trưởng Lão phong làm dẫn đội không kẻ nào dám phản đối.
– Viên sư huynh, chúng ta tại sao không cùng sư huynh đệ đi tìm Ma Phong Sơn người trả thù? Bình Địa Sơn ta tổn thất cũng không nhỏ. – Sư đệ có ý trách ta sao?
Viên Thành Lực ngoái lại lại nhìn trầm giọng.
– Đệ… đệ không dám, chỉ là… – Ngươi lo sợ Ma Kiếm Sơn người sau khi giải quyết Phong Ma Sơn sẽ tìm tới chúng ta?
Ma Kiếm Sơn vạn năm qua tồn tại dưới sự cai trị của tông chủ, từ lâu đã hình thành bá đạo thói quen, bọn chúng vốn có tiếng càn quấy. Chỉ cần đệ tử khác bất tuân bọn chúng mệnh lệnh đều có nguy cơ bị trả thù.
– Hừ ta không tin bọn chúng có cơ hội ra tay, sau Bách Niên Chi Chiến lần này Ma Kiếm Tông chính là một lần thay máu, Ma Kiếm Sơn người đã ngông nghênh quá lâu rồi. Đi thôi.
Dẫn theo Bình Địa Sơn sư huynh đệ, Thành Lực quyết không muốn như bọn người kia tiếp tục bị dắt mũi tham gia những cuộc tiêu hao chiến dài hơi kia. Điều tiên quyết lúc này chính là tìm diệt yêu thú, hắn đã tốn công vô ích một lần, không thể lại một lần nữa bước chân vào vết xe đổ.
– Là Phong Ma Sơn người, bọn chúng ở đây. Ngươi mau chóng báo động để các sư huynh đệ vây công bọn hắn.
Hàng trăm Trúc Cơ tu sĩ phóng thích thần thức quả không đơn giản, cùng lúc đó Trần Duyên cũng không hề cố ý ẩn thân nên chỉ sau vài ngày đã bị bọn chúng phát hiện, pháo sáng bắn lên ngợp trời.
– Đại sư huynh, bọn chúng đã phát hiện ra… – Cái này sư đệ phải là người rõ hơn ta a.
Hắn cười như không cười nhìn qua Như Phong.
– Không thể nào, đệ đã vô cùng thận trọng không để lại một chút sơ hở nào. – Ha ha ha nếu đã như vậy thì cũng chỉ là khẩu thuyết vô bằng, chúng ta quyết không nhận tội a.
Trần Duyên vô sỉ đã lên tới cực điểm, thà chết không khai ra chính là hắn chủ ý.
– Các ngươi lúc này còn có thể nhàn nhã như vậy a.
Vạn Vân Phi cùng Lôi Lâm dẫn đầu Ma Kiếm Sơn đệ tử hùng hổ đáp xuống, sát khí ầm ầm như muốn xé xác bọn hắn.
– Khà khà chư vị huynh đệ Ma Kiếm Sơn cũng nhàn nhã không kém, hạn định chỉ còn phân nữa thời gian không đi săn giết yêu thú mà lại tìm đến chúng ta hàn huyên đây. – Lôi sư huynh lời nói sao một kẻ thấp hèn như ngươi dám tiếp chứ.
Trong hàng ngũ một tên tu sĩ tâm tư nhanh nhạy, xuất đầu hòng trước Lôi Lâm để lại một cái ấn tượng tốt. Phong Ma Sơn người vạn lần lại không nghĩ vậy, tên tu sĩ kia chưa vội đắc ý Như Phong đại kiếm đã ra khỏi vỏ, sắc bén một đường vào không khí.
Lôi Lâm ngưng trọng, trường kiếm chống đỡ. Ngoài ý muốn kiếm quang nhanh như chảo chớp lại không nhắm vào hắn mà bổ lấy tên tu sĩ xấu số kia khiến hắn trọng thương, hộc máu.
– Như Phong ngươi dám… – Có gì mà không dám, phạm chúng ta đại sư huynh chính là phạm Phong Ma Sơn trên dưới ngàn đệ tử. Hắn không chết là do ta đã nương tay.
Như Phong không hổ danh là kiếm tu, hắn lời nói, hành động đều thập phần sát phạt, như một lưỡi kiếm thẳng tắp một đường chém xuống không mảy may rung động.
– Các ngươi muốn nói tới tên Lôi Lâm kia a, trước đây ngươi trước mắt ta chỉ là con sâu cái kiến tiện tay liền giết, không ngờ giờ đây đã có thể đi tới được bước đường này. – Thì sao chứ ngươi cảm thấy nuối tiếc vì khi xưa không thể ra tay, trơ mắt nhìn ta được người khác cứu đi. Lúc này trong tâm cam ắt hẵn là ngươi thập phần hối hận đi.
Lôi Lâm bị đào bới nỗi nhục nhã năm xưa, hắn chính là thiên tài vạn năm có một. Kẻ có cực lớn khả năng kế thừa tông chủ vị trí mối nhục do Trần Duyên ban tặng chính là vết ô uế cả đời.
– Ha ha ha… tiểu tử ngươi dám ngôn cuồng trước mặt ta. – Khô Mộc Đại Pháp. Nhất Chỉ Xuyên Tâm.
Trong nháy mắt, Trần Duyên liền biến mất.
– Không hay! Lôi Thần Bộ.
Lôi Lâm thực lực không thấp, dù ánh mắt không thể theo kịp tốc độ kinh hồn kia nhưng đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết hắn bản năng mãnh liệt trỗi dậy. Bộ pháp vô thức được kích hoạt, cả người chuyển biến thành lôi điện trong sát na bay ra trăm bước đồng thời cứu lấy hắn một mạng.
Vạn Vân Phi cùng Ma Kiếm Sơn đệ tử lại không thể may mắn được như hắn, chỉ trong một khắc trước đó Trần Duyên còn cách bọn hắn khoảng cách không ngắn lúc này lại hiện diện tại giữa vòng vây không kẻ nào kịp thời nhận ra.
Một chiêu thất bại Trần Duyên tung quyền hướng Vạn Vân Phi vốn lúc nãy còn kề vai sát cánh cùng hắn Lôi sư đệ. Hắn không phải là đèn cạn dầu, khoảnh khắc quyền phong áp tới không thể tránh né, song thủ đành che chắn ý đồ muốn ngạnh kháng cùng Trần Duyên.
– Ầm… Ah… Ah… Ah…
Xương cốt liền bị phế bỏ, Vạn Vân Phi tuy nhanh tay giữ lại một mạng nhưng lại thụ không nhỏ trọng thương, bị quyền kình hất văng ra ngoài. Không vội truy sát, Trần Duyên nhục thể đã tôi rèn đến mức cực điểm, hắn không cần phải động thân, uy áp từ nhục thể đã đè ép khiến hơn mười tên tu sĩ bao quanh không thể động đậy. Bọn chúng không phải nhục thể cầm cố mà vì khí thế từ Trần Duyên dường như đã đánh gục bọn hắn ý chí chống trả, chỉ có thể đứng yên như trời trồng.
– “Một đầu thiềm thừ sẽ chết lặng khi bị đại xà nhìn chằm chằm”, tình cảnh của các ngươi lúc này cũng không khác gì a.
Gần đó không ít kẻ ôm tâm tư muốn góp vui lúc này khó khăn lắm mới có thể nuốt xuống ngụm nước bọt, sau lưng y phục đã ướt đẵm từ lúc nào không hay.
– Sư huynh, chúng ta thật sự sẽ đối đầu với hắn sao? – Đệ kiến nghị hay là thôi, tin rằng không ai trong chúng ta muốn chọc vào kẻ điên kia.
Những thế lực gần đó không ngừng nhìn nhau gật đầu, tất cả đều vô cùng thuần thục yên tĩnh không dám cử động. Tấm gương của Ma Kiếm Sơn còn đó, không kẻ nào nguyện ý đưa đầu làm vật tế thần. Chỉ cần không chọc vào hắn thì Bách Niên Chi Chiến lần này ắt hẵn sẽ lấy được một vị trí không tệ.
Lôi Lâm liều mạng thi triển công pháp khiến nhục thân phải chịu cực nặng phản phệ. Hắn vô cùng chật vật, y phục gần như nát tan, cả người loan lỗ vết máu. Nhưng điều đó không hề đáng kể, hắn lại một lần nữa bị khuất phục trước kẻ tử thù. Càng thống hận hơn là trận chiến giữa hắn cùng Trần Duyên chưa kịp diễn ra bản thân đã thụ lấy trọng thương.
– Tại sao? Lão thiên lại bất công với ta tới mức này, cho ta thiên tư tuyệt đỉnh, ban xuống cự đại cơ duyên tại sao lão lại cho hắn xuất hiện chứ?
Lôi Lâm kinh mạch đã thụ phải tổn thương nghiêm trọng, hắn lúc này không khác gì phế nhân song mục rướm huyết lệ nhìn chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Duyên.
– Hắn đối với ta sát khí đã lên tới đỉnh điểm không thể thay đổi, giữ lại chính là gây họa về sau. Dù đắc tội với tông chủ mối họa này không thể tiếp tục tồn tại.
Trần Duyên trời sinh đối với sát khí thập phần mẫn cảm, hắn cả đời chưa từng thấy kẻ nào lại có mối thâm thù sâu nặng như Lôi Lâm. Tên kia đã biến hắn trở thành kẻ thù không đội trời chung, chỉ có giết đi Trần Duyên… không giết đi tất cả những kẻ thân thuộc của Trần Duyên mới có thể khiến hắn giải đi mối hận trong lòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trùng |
Tác giả | Hùng Sơn |
Phân loại | Chuyện XXX, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 09-05-2024 16:19:21 |