Thằng nhà quê
Vài hôm sau, tầm gần trưa, nó bỏ dở buổi học chạy đến nhà cô Nhung. Nó đã vẽ ra một kế hoạch rất công phu và nó tin tưởng rằng nếu thực hiện được đầy đủ theo đúng kế hoạch thì cô Nhung không thể thoát khỏi tay nó được.
Chào đón nó một cách vồn vã, rồi cô gọi con bé giúp việc đi chợ. Nó vội vàng nói luôn: – Thôi thôi cô ơi… Không phải chợ búa gì đâu. Hôm nay cháu mời cô đi ăn ở chỗ này rất hay.
Cô cười tươi, hơi bất ngờ trước lời mời của nó: – Gớm, sinh viên lấy tiền đâu mà mời cô thế. Thôi ăn ở đâu thì chỉ chỗ, cô mời. – Không, cháu mời. Cứ đi với cháu. – Nó nói và dựng xe nhưng không đi vào nhà. – Thôi được, đi luôn hay sao mà đứng đấy. – Cô hỏi – Vâng, cũng hơn 11h giờ rồi còn gì. – Nó nói sau khi giơ tay xem đồng hồ. – Ừ, vậy chờ cô thay đồ đã nhé, ăn mặc thế này luộm thuộm quá, lại làm quê thằng cháu.
Hôm nay trời nắng ấm rất đẹp, thật lý tưởng cho kế hoạch của mình, nó thầm nghĩ. Mươi phút sau cô Nhung đi ra xúng xính trong bộ đầm rất đẹp cắt may thật khéo, ôm sát người làm nổi bật những đường cong quyến rũ. Nó nhìn không chớp mắt làm cô vừa ngượng vừa thích. – Khiếp… Làm như chưa thấy ai mặc đầm bao giờ ấy.
Cô vừa nói vừa lườm nó một cách đáng yêu làm nó ngây ngất. Cảm giác như đang được hẹn hò với cô vậy. Nó mỉm cười rồi ngồi lên xe nổ máy. Cô với lại dặn dò con bé giúp việc vài câu rồi leo lên sau xe nó ngồi, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên eo lưng nó để giữ thăng bằng. Sự đụng chạm nhẹ nhàng đó thôi cũng đủ làm nó sướng run lên rồi. Chưa gì con cu đã mấp máy trong quần. Nó dong xe đi chầm chậm đến một nhà hàng sang trọng, không gian rất đẹp. Vài lần bố mẹ đã đưa nó đến ăn ở đây. Cô Nhung hơi ngỡ ngàng, chắc có lẽ lần đầu đặt chân đến đây.
Bữa ăn diễn ra êm đềm trong tiếng nhạc du dương, hai cô cháu rất ngon miệng với những món ăn lạ mà lần đầu tiên cô được thưởng thức. Cũng phải thôi, suốt ngày cô may vá ở nhà, chồng thì đi vắng, có ai đưa đi đâu mà biết những chỗ này. Thật sự nó đã gây được ấn tượng với cô, làm cho cô thấy mình như trẻ ra, đáng được hưởng những tiện nghi thế này từ lâu rồi mới phải. Cô ngậm ngùi với hoàn cảnh một thân một mình và tự nhủ từ nay phải chịu khó ra khỏi nhà cho biết đó biết đây. Trong khi vui vẻ và phấn chấn như vậy, cô cũng không nỡ từ chối vài ngụm rượu vang tuyệt hảo mà nó nài ép. Chẳng mấy chốc cô uống hết một ly, rồi hai ly… ngà ngà say, thấy mọi thứ thật lung linh, thật tuyệt diệu. Ôi, cuộc sống còn những góc khuất mà ta chưa được biết. Nhìn cô uống từng ngụm, từng ngụm với vẻ thích thú, nó mở cờ trong bụng: “thế là thành công bước một rồi”.
Kết thúc bữa ăn rất ngon miệng đó, cô đã thấy hơi say, nhưng không hề chóng mặt đau đầu, chỉ có cảm giác phấn khích lâng lâng rất lạ mà cô chưa trải qua bao giờ. Cả hai ra về trên chiếc xe lướt nhẹ êm ru trong ánh nắng vàng ấm áp cuối xuân. Khi đi ngang qua một con phố gần tới nhà cô, dưới những tòa nhà chung cư cao ngất. Nó giả bộ như sực nhớ, bèn nói: – Cháu ở đây này… Hay đang sớm, cô lên nhà cháu chơi cho biết nhà. Ngần ngừ một lát, cô gật đầu: – Ừ, lên cho biết, xem anh chị tôi đầu tư cho thằng cháu thế nào nào.
Nó mỉm cười sung sướng. Thế là xong bước hai rồi.
Hai cô cháu chui xuống tầng hầm rồi vào thang máy lên căn hộ của nó. Nó mở cửa nhường cô vào trước. Đặt chân vào nhà, cô thấy choáng ngợp trước những bài trí và tiện nghi trong căn phòng khách rộng rãi, cả khoảng trước mặt ánh sáng chan hòa nhưng dịu mát bởi những tấm rèm kéo từ trần nhà xuống sàn. Ghế da, bàn kính sáng bóng cùng những tiện nghi nghe nhìn đắt tiền mà cô chưa thấy bao giờ. Cô thả mình xuống chiếc ghế bành êm ái thốt lên thán phục: – Chà chà… Đi học mà được ở căn hộ đẹp thế này thì cô muốn học cả đời. – Của cháu đâu, nhà bố mẹ cho mượn đấy – Nó cười – Cô uống gì để cháu pha. – Gì cũng được… Khiếp nhà đẹp quá. – Cô vẫn chưa hết sự ngưỡng mộ với không gian sống của nó.
Nó lẳng lặng đi lại quầy bar nhỏ đằng sau bộ bàn ghế. Xé hai gói cà phê tan, pha với nước ấm, khoắng đều rồi bưng lại bên chỗ cô ngồi. Khi lại gần cô, nó làm như lỡ tay nghiêng cái tách bên phía gần cô xuống một tí, lập tức chén cà phê đặc sánh trượt ra khỏi tách đổ ập xuống người cô. Cô nhảy choàng dậy, cả một vạt bên trái của cái đầm đã hứng trọn tách cà phê. – Ôi thôi chết… Cháu xin lỗi, cháu vụng về quá. – Nó giả bộ hoảng hốt. – Chết cô rồi, làm sao với cái váy bẩn này bây giờ. – Cô nhăn nhó. – Cô thay ra đi, mặc tạm cái áo phông của cháu, để cháu cho vào giặt luôn kẻo ố hết bây giờ. Máy giặt của cháu có sấy, chỉ một loáng là lại khô như cũ ấy mà. – Nó nhanh nhảu. – Thôi được, áo đâu đưa cô. – Cô đành chấp thuận. – Đây, vào trong này. – Nó sốt sắng đi trước vào phòng ngủ của nó, cô đi theo sau.
Nó cười thầm, thế là thành công rồi đấy, đúng theo kịch bản. Phần còn lại thì tương đối dễ rồi, chỉ cần diễn sao cho khéo là xong thôi. Nó mở tủ chọn một cái áo phông trắng to rộng nhưng khá mỏng đưa ra cho cô. – Đây, cô mặc tạm, khá dài đấy, gần bằng cái váy của cô ấy chứ. – Ôi trời… không có cái nào dày dày một tí à, bộ thể thao chẳng hạn. – Cô ngần ngại nhìn cái áo trên tay nó. – Có, nhưng cháu giặt hết rồi. Thôi cô mặc tạm đi, xấu đẹp gì lúc này nữa. – Nó chìa ra phía cô vẻ cương quyết như thể còn mỗi một cái áo. – Ừ, thôi đành vậy… – Cô tặc lưỡi cầm lấy cái áo. Nó đóng tủ lại, vẫn loanh quanh trong phòng, cô Nhung nhìn nó cười: – Ơ hơ… thế không ra ngoài để cho cô thay đồ à. – À ừ nhỉ… Cháu vô duyên quá.
Nó cười gỡ gạc rồi lừng khừng quay ra, trong đầu rối bời bởi ý nghĩ có nên xông vào cô lúc này hay không. Nhưng cuối cùng nó quyết định thôi, chờ dịp sau, bây giờ mà xông vào thì hơi thô, cô sẽ phản đối kịch liệt ngay.
Lát sau cô đi ra, với cái áo phông rộng thùng thình, dài trùm mông đến tận nửa bắp đùi, bộ dạng lóng ngóng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Trông rất buồn cười nhưng cũng thật hấp dẫn. Nó cười trêu đùa: – Đẹp đấy cô, có khi lăng xê thành mốt. – Thôi đi đồ khỉ… Ăn mặc thế này ghê chết đi được – Cô cười xấu hổ
Cô đưa cho nó cái đầm dây bẩn, nó đem vào phòng giặt, cố tình để chế độ giặt và sấy lâu nhất. Sau đó nó quay lại phòng khách, cô đang ngồi co ro trên đi văng, hai bắp đùi lộ ra trắng hồng trong ánh nắng mới chiếu vào phòng. Nó đứng sau lưng cô nhìn qua vai cô như dán mắt vào đôi chân thon nhỏ của cô, đẹp quá, da trắng hồng nõn nà như ngọc. Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của nó cô xấu hổ bối rối cố kéo cái vạt áo xuống che đùi nhưng cách đó lại làm lộ khuôn ngực căng đầy của cô sau lớp áo mỏng, nhìn rõ cả hoa văn của cái áo lót.
Nó ngồi xuống bên cạnh cô. Nhẹ nhàng, ân cần, nó nhìn sâu vào đôi mắt trên gương mặt đang bối rối cuống quít như thể gà con tìm chỗ nấp trước diều hâu. – Cô rất đẹp… Cháu chưa thấy ai đẹp như cô… Vậy mà cô cứ vò võ với đống vải vóc như thế mà chẳng biết ngoài kia cuộc đời đang rất tươi đẹp, đang chờ đón cô… Chỉ cần cô bước ra.
Nó thì thầm vừa đủ nghe, những điều nó nói đánh trúng tâm trạng của cô, nói đúng suy nghĩ của cô khi trước, lúc đang ăn. Cô đờ người ra nhìn gương mặt nó đang từ từ tiến sát lại, cô ngả người ra sau tựa vào thành ghế. Đầu óc trống rỗng như một khoảng không mênh mông vô tận. – Cuộc đời thật ngắn ngủi… Chỉ vài năm nữa thôi cô sẽ mãi mãi gắn mình vào cái bàn may nếu như bây giờ cô không chịu thỉnh thoảng rời nó một lúc.
Bàn tay nó rê rê dần lên đùi cô, vuốt ve nhẹ nhẹ. Cô sợ hãi ngồi dịch sang bên, nó bèn áp sát lại, bàn tay len vào giữa hai đùi cô từ từ tiến sâu vào trong dưới vạt áo che ngang đùi. Cô chụp vội hai bàn tay giữ chặt chỗ ấy, giọng nói gần như nghẹ lại: – Đừng làm thế, Bách… – Nếu cháu không làm thế, cô sẽ chẳng biết cuộc đời này còn những điều thú vị như thế nào…
Nó thì thầm, bàn tay tiến sâu hơn vào trong, chạm tới cái chỗ mềm mềm âm ấm giữa hai đùi cô, ngay bên dưới tay cô đang đè giữ. Bàn tay nó chậm nhưng cương quyết đẩy hai bàn tay đang chắn giữ của cô lên trên, chiếm gọn lấy phần giữa hai đùi đùi cô. Thật mềm mại và nóng, nó cảm nhận được những sợi lông đang lạo xạo trong quần lót. Cô vừa cố đẩy tay nó ra khỏi chỗ đó vừa dịch ra xa hơn, dịch ra bao nhiêu nó sạp lại bấy nhiều, và cuối cũng cô bị đẩy vào tận góc đi-văng, bị kẹt cứng giữa thành ghế và nó. Cô dợm mình định đứng dậy thì nó đã quàng tay qua vai cô kéo xuống. – Không Bách ơi… Cháu làm gì thế này…
Cô thảng thốt, run rẩy như người hết hơi. Nó không nói gì nữa, áp mặt vào cổ cô hôn nhè nhẹ. Nhung rùng mình vì làn môi nó lướt trên da cổ cô, lưỡi nó đang liếm nhẹ vào dái tai cô kèm theo hơi thở nóng hổi phả bên tai. Tự bao giờ không rõ, bàn tay nó đã vượt lên trên cạp quần lót của cô và đang từ từ luồn vào trong, đi sâu xuống… Cô chỉ còn biết kẹp cứng hai đùi lại nhưng chẳng ăn thua gì, cô đã cảm nhận được ngón tay nó đang miết vào trong khe…
Ôi, chỗ ấy của cô đã ướt từ khi nào mà cô chẳng hay, ngón tay nó đang nhay nhay trên cái chỗ rất nhạy cảm của cô khiến cô cứ ríu cả người lại. Nó vừa tấn công phía dưới, vừa tiếp tục kích thích khắp vùng cổ và gáy cô bằng môi và lưỡi. Sự dịu dàng nhưng không kém phần mạnh mẽ trong những động tác cảu nó khiến cô không sao cưỡng lại được những ham muốn vô thức đang cuộn dâng trong lòng. Và đến khi môi nó gắn vào môi cô một nụ hôn ngọt lịm thì cô nhũn người ra, phó mặc thân mình cho đôi tay của nó.
Nó nút lấy lưỡi cô mà mút rất sâu, lưỡi nó quyện lấy lưỡi cô xoắn xuýt. Cô chưa từng được hôn một cách mãnh liệt như thế bao giờ. Cô mê mẩn thả mình theo cơn lũ ái tình đang ào ào sôi réo trong lòng, đến lúc nhận thấy quần lót đã bị đẩy xuống gần đầu gối còn chỗ ấy thì đang ướt nhoét trong bàn tay của nó cô mới sực tỉnh vội với tay kéo quần lót đã bị vặn xoắn như cái dây thừng lên. Nó ngừng hôn cô, nhìn sâu vào mắt cô với vẻ giễu cợt: – Cô đừng cố chống lại cảm xúc của mình… Chẳng phải cô đang rất muốn khám phá điều đó hay sao. – Nó nhìn cô mỉm cười khích lệ.
Cô thấy xấu hổ quá, đúng là nó rất hiểu cảm xúc của cô. Sao nó ít tuổi mà từng trải quá vậy, đâu có như chồng mình cứ chỉ biết mỗi bản thân. Ánh mắt nó làm cô như bị thôi miên, lại buông tay ra thôi không cố kéo quần lên nữa, và lại chìm đắm vào trong nụ hôn của nó. Cô chợt nhận ra cái áo đang bị kéo lên và bàn tay nó đang xoa xoa trên bụng và lần lần lên ngực cô. Rồi áo lót bị đẩy lên trên, hai vú cô trật ra, núng nính thây nẩy dưới bàn tay của nó. Rất nhột, rất sướng nhưng cũng rất xấu hổ, cô kéo áo xuống che như một phản xạ tự nhiên rồi chợt nhận ra rằng nó đâu có nhìn mà chỉ đang sờ mó nắn bóp thôi, nó còn đang mải hôn cô kia mà.
Rồi nó cũng ngừng hôn, nhanh chóng nắm lấy gấu áo lột ngược lên qua đầu cô. Rất bất ngờ, cô co rúm người lại cố che chắn da thịt đang trần trụi trước mắt nó. Nó chỉ cười ngả vào ôm lấy cô lần tay ra sau lưng mở móc khóa áo lót. Cả khuôn ngực đầy đặn chắc nịch của cô lộ ra trắng muốt với vẻ đẹp khôn tả. Cô vòng tay khoanh trước ngực che đậy một cách yếu ớt trước ánh mắt đang sáng lên của nó. Nó cúi xuống bế bổng cô lên rời khỏi cái đi-văng. – Ô kìa… Làm gì thế Bách… Bỏ cô xuống. – Cô hoảng hốt. – Cháu đưa cô vào trong kia… Trong đó thoải mái hơn. – Nó vừa bế cô đi vừa nói. – Ôi, không, không… Bỏ cô xuống. – Cô nhận thấy nó đang bế mình vào phòng ngủ.
Nói thế chả nhẽ nó chịu bỏ cô xuống… Hiển nhiên là không đời nào, nó đã đặt cô lên giường, tấm nệm rung lên êm ái dưới lưng cô. Nó thả người đè xuống cô trong đầu hân hoan với ý nghĩ: thế là xong, mọi việc đã diễn ra đúng như dự kiến không sai một li nào. Mình sắp được biết thế nào là phụ nữ vắng chồng lâu ngày rồi đây. Ôi, hẳn là cái lồn này sẽ rất khít, rất nóng. Xuất tinh vào cái lồn này mới sung sướng làm sao.
Nó vươn tay xuống tụt nốt cái quần lót ra khỏi đôi chân cô trong khi cô giãy dụa quằn quại một cách yếu ớt dưới thân mình nó. Xong nó ôm lấy cô, vùi mặt vào giữa hai vú cô mà cọ xát hai bên má vào hai bờ vú mềm núng nính, môi ghé tìm đầu vú cô mút mát. Nhung co rúm hai khuỷu tay ép vào che lấy ngực vì nhột quá, chồng cô cũng thỉnh thoảng làm thế này nhưng cô không thấy cảm xúc gì mấy. Cô phải cố kìm nén để khỏi bật cười vì cảm giác buồn nhột đang râm ran khắp người. Hai đùi cô kẹp lại vặn xoắn, cảm thấy nước ở trong chỗ ấy bị ép trào ra ngoài dính ướt giữa hai mé trong đùi. Nó nhận thấy sự vặn vẹo của nửa người phía dưới của cô, lập tức bàn tay nó mò xuống dưới ấy chẽ hai đùi cô ra luồn vào trong ép vào khe lồn, nhay miết cái mồng đóc đã sưng tấy lên trơn nhẫy vì nước lồn của cô.
Nó vày vò hết trên xuống dưới khắp cả người cô, đến mức cô cảm tưởng như người mình sắp nẫu ra tới nơi, và sự thèm muốn đã dâng lên tột bậc. Lúc này đây thì cô chẳng còn nhớ nổi tại sao mình lại ra nông nỗi này, quay cuồng điên đảo trong vòng tay của nó với những ham muốn nhục dục cháy bỏng đến mức cô chỉ muốn thò tay xuống nắm lấy cái khúc thịt đang cộm lên đè trên đùi mình, nhưng không dám.
Dường như hiểu được tâm can cô, nó rời cô ra ngồi dậy và bằng những động tác mau lẹ hết sức nó lột phăng mọi thứ trên người nó một cách nhanh chóng. Nó quỳ bằng hai đầu gối ưỡn thẳng người ra, cô ghé mắt trông sang thấy cái vật mà cô thèm khát nó lừng lững như một khúc cây, to và dài, đang chĩa lên đầy kiêu hãnh. Cô thảng thốt đến mức suýt kêu lên. Chao ơi sao mà ghê gớm thế, không biết có chui lọt được vào trong mình không, thế kia thì nó xé đôi mình ra mất… Cô nhỏm lên nhìn nó một cách ái ngại. – Eo ôi Bách ơi… Thế kia thì cô chết mất, ở đâu ra mà gớm thế… Cô bụm miệng nửa cười nửa mếu. Thằng Bách cười phá lên: – Cô làm như chết đến nơi không bằng ấy… Thôi, nằm xuống cháu làm cho. Nhẹ nhàng thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng nhà quê |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ tập thể, Đụ với hàng xóm, Làm tình tay ba, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 18-02-2024 09:46:57 |