truyensex.asia > Chuyện XXX > Thằng nhà quê

Thằng nhà quê

Phần 57
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Chạy xe chầm chậm trong đêm hè gió mát, nó thấy tâm hồn bay bổng một niềm vui lạ thường. Chẳng mấy chốc về tới nhà, mở cửa vào nhà đã thấy bố nó đang ngồi giữa phòng khách.

– Đi đâu về muộn thế con. – Bố nó hỏi. – Chưa đến 10h mà bố. – Nó cười, tháo giày đi vào nhà.

– Mai con xin phép nghỉ học mấy hôm nhé, đi vào Nam cùng với bố. – Bố nó nói tiếp. – Con á… Đi cùng bố làm gì? – Nó ngạc nhiên.

– Cũng tìm hiểu dần việc kinh doanh đi, chẳng mấy nữa đâu con ạ. – Bố nó gật gù. – Con mới học năm thứ hai mà bố. Đã học được gì đâu mà bố bắt tìm hiểu. – Nó cự nự, trong lòng cũng chẳng muốn đi với bố chút nào.

– Con có nghe bà Minh Ngọc nói hồi chiều không? Học ở thực tế là chính chứ trường lớp thì dạy được cái gì. – Vâng, con có nghe, nhưng cũng phải từ từ chứ bố.

– Thôi không bàn lùi nữa. Trưa mai đi đấy, vé máy bay sẵn sàng rồi. – Bố nó chốt lại. – Vâng, vậy thì đi thôi. – Nó nhún vai tỏ vẻ không có lựa chọn.

– Tốt… giờ đi ngủ sớm đi, sáng mai dậy soạn đồ cũng được. – Bố nó đứng dậy. – Nhưng mà đi chuyến này là làm cái gì hả bố. Con cũng cần biết trước để chuẩn bị tinh thần tìm hiểu những nội dung gì chứ. – Nó thắc mắc.

– Thực ra là đi với bà Minh Ngọc, công ty nhà mình đang cần phải săn đón bà ấy trong vụ làm ăn này. Bà ấy nói với bố muốn con cùng đi luôn để tiện tìm hiểu dần cung cách kinh doanh trên thương trường. – Bố nó thổ lộ. – À ra vậy… Vâng, thế thì con là khách mời rồi. – Nó cười rồi cũng đứng lên đi về phòng.

Trưa hôm sau, hai bố con nó ra sân bay. Bà Minh Ngọc cùng đoàn tùy tùng 4,5 người đã có mặt ở đó. Họ đều ăn vận rất đẹp và sang trọng làm nó thấy hơi xấu hổ vì sự cẩu thả của hai bố con. Tuy nhiên bố nó thì chẳng để ý gì cả, ông vẫn chào hỏi vồn vã bắt tay loạn xạ và nhanh chóng lại bên bà Minh Ngọc trò chuyện. Bà ấy mang một cặp kính râm rất to màu hổ phách đậm khiến nó không biết bà ấy đang nhìn ai nữa, chỉ thấy miệng bà ấy thì luôn tươi cười.

Nó là người trẻ nhất, và lại không được giới thiệu nên chẳng ai biết nó là ai, có vai trò gì nên không ai bắt chuyện với nó cả. Nó cũng chẳng thèm quan tâm, trong lòng đang buồn vì phải xa cô Nhung mà không kịp lại chào. Ngồi một mình một ghế nó lơ đãng ngó nhìn sự nhộn nhịp ở xung quanh. Tiếng loa vang lên thông báo hành khách chuẩn bị ra cửa để lên máy bay, mọi người lục tục đứng dậy, nó cũng uể oải đứng lên. Khi bố nó và bà Minh Ngọc đi ngang qua thấy bà ấy có cười với nó một cái và nghe thoáng qua bà ấy hỏi bố nó: “có mang hộ chiếu đấy chứ?”, bố nó gật gật. Ồ, thế hóa ra là ra nước ngoài à? Vậy thì hay đấy, mình chưa đi ra nước ngoài lần nào cả.

Thời gian ngồi trên máy bay rất ngắn, chỉ vừa mới kịp ăn xong suất lót dạ buổi trưa trên máy bay thì đã thấy thông báo sắp hạ cánh. Phi trường Tân Sơn Nhất ngổn ngang bừa bộn, trong đầu nó vẫn băn khoăn dấu hỏi về hộ chiếu, thầm nghĩ có lẽ hạ cánh xuống đây để chuyển máy bay bay đi tiếp đấy. Nhưng không, mọi người trong đoàn đang ùn ùn kéo nhau ra cổng, có một chiếc xe to đang chờ sẵn chở tất cả vào thành phố. Thôi chẳng quan tâm, đi đâu cũng được. Nó dựa đầu vào thành ghế nhắm mắt thiu thiu ngủ, sáng nay bố nó kêu dậy hơi sớm nên giờ thấy buồn ngủ rũ mắt. Chốc lát chiếc xe đã dừng lại trước một tòa nhà lớn. Mọi người lại lục tục kéo nhau xuống đi vào. Bấy giờ mới thấy bà Minh Ngọc vượt lên đi song song với nó và nói: – Đây là trụ sở chính của công ty, các nhà máy và chi nhánh thì ở dưới tỉnh. Bây giờ vào đây chờ mọi người họp một lát rồi ta đi ăn. Có mệt không? – Dạ không. – Nó cười thật tươi tỉnh đáp lễ. – Tốt, vậy cứ lại căng tin ở kia kìa, ngồi nghỉ ngơi một lát. – Bà ấy cũng cười vẫy tay chào nó rồi cùng mọi người, trong đó có cả bố nó, chui vào thang máy.

Nó lại chỗ căng tin, một gian hàng nhỏ với vài bàn và một cái quầy bar. Nó gọi một chai nước, gói thuốc lá và ngồi xuống. Buổi trưa thật vắng vẻ, chỉ có nó và hai ông khách đang ngồi uống café ở góc phòng. Nó châm thuốc và ngửa cổ nhả khói, thật thư giãn, không biết những ngày tiếp theo phải làm gì nữa, cũng thấy hơi lo lắng. Chừng nửa giờ sau lại thấy mấy người tháp tùng bà Minh Ngọc đó lũ lượt đi ra cửa, bố nó ngó vào căng tin ngoắc tay ra hiệu cho nó đi theo. Nó lật đật đứng lên chạy theo đoàn, mọi người lại lên xe đi ăn. Lúc ấy đã là 2h chiều.

Trong bữa ăn, nó mới được biết rằng ăn xong bố nó sẽ xuống nhà máy dưới tỉnh, còn nó sẽ có người bố trí khách sạn nghỉ lại thành phố. Cũng tốt, xuống dưới tỉnh thì có cái gì, nhà máy nhà móc thì nó biết cái quái gì đâu. Nghĩ đi nghĩ lại hóa ra mình đi chơi chứ đâu phải đi tìm hiểu kinh doanh gì. Nó cười thầm và cắm cúi ăn cho xong bữa.

Ăn xong mọi người ra cửa, không còn cái xe to tướng chở tất cả đến đây lúc trước nữa mà thay vào đó là mấy cái xe con. Một tốp lâu nhâu lên chiếc xe đầu. Bố nó chạy lại đưa hộ chiếu giấy tờ cho nó, dặn dò vài câu rồi chui vào chiếc thứ hai. Bà Minh Ngọc đi riêng một xe thứ ba. Nó được một anh tài xế dẫn lên chiếc xe cuối cùng, chỉ có mỗi mình nó. Xe chạy, nó cứ đinh ninh là về khách sạn nhưng thế quái nào một lúc sau lại thấy xe chở ra sân bay. Nó ngạc nhiên quá hỏi anh lái xe: – Ơ em tưởng về khách sạn chứ, đi đâu vậy anh? – Chịu, tôi chỉ biết chở cậu ra đây thôi. Chắc có người đón ở trong đấy, cứ vào đi… – Anh lái xe cười hiền lành.

Nó hoang mang kéo chiếc vali nhỏ đựng vài bộ quần áo ngơ ngác đi vào trong sảnh chờ chính. Chợt nó đứng sững lại khi nhận ra một bóng dáng quen thuộc đang đứng đằng xa chờ nó tiến lại. Đó là bà Minh Ngọc. Bà ấy bỏ cặp kính to đùng xuống, cười rất tươi: – Ngạc nhiên hả? Mọi người xuống nhà máy, còn chúng ta thì đi Singapore. – Singapore ạ? Làm gì bên đấy hả cô? – Nó sửng sốt, bây giờ mới hiểu vì sao cần có hộ chiếu. – Chuyện làm ăn. Cứ đi khắc biết. Nào ta vào làm thủ tục thôi. – Bà ấy cười và khoan thai bước đi trước.

Nó đi sau lưng bà Minh Ngọc, tự nhiên thấy nể sợ bà ấy một cách lạ thường. Xưa nay hầu như nó không thấy sợ một ai cả, vì cứ ỷ thế có tiền vung ra và mọi người phải phục vụ. Bây giờ cun cút đi theo người đàn bà sang trọng này nó mới thấy trên đời này còn nhiều người ghê gớm hơn bố nó nhiều. Trả trách ông ấy từ lúc gặp mặt ở sân bay ngoài Hà Nội đã cứ xun xoe săn đón, quên bẵng luôn thằng con cưng. Chắc hẳn bà này phải giữ vai trò quan trong trong vụ làm ăn của bố mình nên ông ấy mới như thế, khác hẳn phong thái thường ngày của ông.

Thủ tục hải quan rất nhanh chóng vì bây giờ người ta đi Singapore như đi chợ. Thậm chí cán bộ hải quan còn chẳng thèm hỏi nó đi bao lâu, mục đích gì. Cứ thấy hộ chiếu phổ thông là hỏi “du lịch hả”, nó gật và dấu đóng cộp cộp. Vào đến trong phòng chờ cách li, lúc bấy giờ đã là 3h chiều, bà Minh Ngọc ngồi trầm ngâm xem một mớ giấy tờ gì đó. Nó ngồi xuống băng ghế nhưng ngồi cách một ghế chứ không dám ngồi sát bên, lặng yên không nói gì. Bà Minh Ngọc xem xét đống giấy tờ một lúc rồi cất vào vali, đoạn quay sang hỏi nó: – Cậu đã sang Sing lần nào chưa? – Dạ chưa ạ. Cháu còn chưa ra nước ngoài lần nào. – Nó đáp.

– Thế à? Nước ngoài cũng không có gì ghê gớm lắm đâu. – Bà ta cười. – Lần này đi sang đấy cháu phải làm gì hả cô? – Nó lo lắng hỏi.

– Thế này nhé. – Bà ấy quay sang vẻ mặt nghiêm trọng. – Thứ nhất là từ bây giờ trở đi không được cô cô cháu cháu nữa, phải gọi bằng bà và xưng tôi. Thứ hai, trong chuyến đi này cậu là thư ký của tôi. Cậu có biết tiếng Anh không? – Dạ cũng ít ít thôi ạ. Cháu cũng đang học. – Nó sợ sệt.

– Lại cháu… – Bà ấy nhăn mặt. – Hãy xưng hô cho nó ra dáng đàn ông một tí, cậu cũng hơn 20 rồi còn gì. – Vâng. – Nó đáp, thấy hơi căng thẳng.

– Còn tiếng Anh thì không cần nhiều đâu, có gì cần tôi sẽ nói lại với cậu. – Vâng… tôi… có phải ghi chép hay sắp xếp lịch làm việc gì cho bà không? – Nó hỏi tiếp.

– Không. – Bà ta cười. – Tôi tự làm được hết, cậu chỉ cần đi theo thôi. – Vâng, bởi vì tôi chẳng biết gì về công việc của một thư ký cả. – Nó mỉm cười đáp lại. – Thì cậu sẽ tìm hiểu mà, rồi cậu sẽ thấy thư ký là một công việc hết sức thú vị. – Bà ta mỉm cười bí hiểm và đeo đôi kính to bự lên.

Nó liếc nhìn bà ta, thấy trong lòng hồi hộp lo âu. Không biết công việc sẽ thế nào, liệu có làm hỏng việc của người ta không, sao đang yên đang lành mình lại bị lôi vào cái chuyện ngớ ngẩn này. Thôi thì kệ, đến đâu hay đến đó. Người ta kéo mình đi chứ có phải mình muốn đâu, xét cho cùng mình cũng đâu phải là nhân viên của bà ấy. Cứ coi như đang đi thực tập tốt nghiệp vậy.

Máy bay cất cánh và hai giờ sau đã đáp xuống sân bay Changi, một sân bay nhộn nhịp vào bậc nhất thế giới. Nó ngẩn người nhìn những chiếc máy bay khổng lồ đậu trên đường băng, và trên không trung nhiều chiếc khác đang lên xuống liên tục. Thật là kỳ diệu, khác hẳn với cảnh đìu hiu ở Nội Bài và Tân Sơn Nhất mà nó từng thấy. Taxi đưa hai người về khách sạn, tất nhiên là một khách sạn rất sang trọng. Nó chỉ việc đi bên cạnh bà Minh Ngọc, hành lý đã có người mang, giao tiếp nhận phòng đã có bà ấy lo. Nó thậm chí còn không nghe nổi bà ấy nói gì với lễ tân khách sạn, tiếng Anh của nó tồi quá.

Người bồi phòng đẩy chiếc xe đẩy dẫn đường, mở cửa phòng và chuyển đồ đạc vào. Nó ngạc nhiên là anh ta chuyển luôn cả hành lý của nó vào phòng. Như vậy có nghĩa là chỉ có một phòng, nó với bà Minh Ngọc sẽ ở chung. Nó hồi hộp tim đập loạn nhịp, trong lòng hoang mang vừa thích lại vừa sợ. Nhận phòng xong, anh bồi đi khỏi, chỉ còn lại hai người trong phòng. Nó nhận ra chính bà Minh Ngọc cũng đang bối rối, bà ấy cứ loay hoay đi lại trong phòng tìm cách mở lời mà chưa được. Cuối cùng thì nó đành phải lên tiếng: – Vậy là chúng ta sẽ ở chung phòng. – Hừm… Đúng vậy… Cậu thấy sao? – Bà ấy quay lại, nét mặt lộ vẻ bối rối.

– Cũng được thôi, cũng là một cách tiết kiệm chi phí. – Nó nhún vai trả lời. – Ha… ha… Không phải vấn đề tiết kiệm. – Bà ấy cười lớn. – Cậu có hiểu điều này không?

– Hiểu… Nhưng thực tế là… tôi không dám nghĩ đến. – Nó đan hai tay vào nhau lúng túng ngồi xuống chiếc ghế bành. – Vậy hả… Thế cậu đang nghĩ đến điều gì? – Bà ấy cười tủm tỉm.

– Nghĩ rằng… tối nay… chúng ta sẽ ngủ như thế nào đây. – Nó cũng cười bẽn lẽn. – Lại đây nào… đừng sợ… tôi cũng chỉ là một người đàn bà thôi. – Bà ấy đứng giữa phòng dang rộng hai tay chờ đón.

Nó hồi hộp đứng lên tiến lại gần đối diện với bà, chân tay lóng ngóng không biết phải làm sao. Bà Minh Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của nó kéo lại gần, bà ngước lên nhìn khuôn mặt đang ngây thộn của nó, hỏi: – Cậu thấy tôi… thế nào. Có gợi chút cảm hứng nào không? – Phải nói rằng bà là một người đàn bà đẹp. Nếu bà không phải là một bà chủ thì… tốt hơn. – Nó trả lời thành thực.

– Thật vậy hả… – Bà ấy cười rất tươi. – Vậy đừng nghĩ tôi là bà chủ. Và thực sự tôi cũng không phải là bà chủ của cậu. – Đúng… Nhưng ở bà toát lên quyền lực. Điều đó làm giảm sự hấp dẫn.

– Ôi trời… thật thế sao. Vậy hãy làm giảm cái quyền lực ở tôi đi. – Bà ấy chùng người xuống, nét mặt biểu lộ sự thèm muốn. – Ngay bây giờ à… – Nó rụt dè hỏi. – Ngay bây giờ…

Thông tin truyện
Tên truyện Thằng nhà quê
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ tập thể, Đụ với hàng xóm, Làm tình tay ba, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex dài tập, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Ngày cập nhật 18-02-2024 09:46:57
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Tứ đại danh bổ (Update phần 110)
Lần đầu của em Linh (Update phần 35)
Đụ chị cùng công ty (Update phần 34)
Con trai và mẹ (Update phần 34)
Sextour chịch tập thể (Update phần 21)
Địt gái lồn sâu (Update phần 33)
Được chị gái giúp (Update phần 31)
Sơn Tinh Thủy Tinh (Update phần 32)
Loạn luân cô và cháu (Update phần 33)