Đời học sinh – Quyển 5
Lần này cũng vậy. Tuy không phải kế hoạch cao siêu gì, mà ngược lại tôi phải dùng chính tính mạng của mình vào kế hoạch. Thế nên, tôi quay sang Ngọc Lan thỏ thẻ:
– Lan, em chạy đi tìm người giúp đi! Anh sẽ ở lại đây!
Nàng thản thốt:
– Không được! Anh chuẩn bị ngấm…
– Không sao cả! Anh ra hiệu là phải chạy thật nhanh nghe rõ chưa?
– Nhưng…
– Đi… nhanh! – Nàng chưa kịp dứt lời, tôi đã đẩy nàng về sau cộng với tiếng hét lớn.
Tuy có một chút giật mình nhưng Ngọc Lan không làm tôi phải lo lắng. Chỉ trong thoáng chốc, nàng đã chạy mất hút sau những rặng chuối sâu hun hút phía trước.
Thằng bạn Thạch sanh tất nhiên không để yên chuyện đó xảy ra. Nó chựt chạy theo nhưng đã bị tôi sấn tới tọng một đấm vào bụng khiến nó phải thụt lùi về sau đỡ đòn.
Tôi thở phì phèo trong cơn mệt mỏi:
– Còn tao ở đây thì đừng hòng thằng nào bước qua!
Thằng đó bốp tay rôm rốp:
– À, muốn anh hùng cứu mỹ nhân 1 chọi 2 hả? Thích thì chìu!
Vừa nói, nó lao lên quơ cẳng tay vào mặt tôi như kiểu một thằng võ chợ như Huy đô thường dùng.
Tuy nhiên, lúc này cơ thể tôi đã mệt mỏi đi nhiều, không còn phản xạ nhanh như lúc nãy để thực hiện chiến thuật, né đòn chờ thời cơ nữa. Do vậy, tôi đưa tay lên đỡ lấy đòn đánh đó như những gì tôi đã tập luyện với Lam Ngọc trước đây. Tôi không bíiết độ chai lì của mình đến đâu. Nhưng chí ít là với thằng này, tôi vẫn có thể hạ gục nó được.
Trong một khắc, thằng đó đấm thẳng vào mặt, tôi dùng tay đỡ lấy rồi nhanh tay đáp lại nó một một quyền vào mặt. Đòn nó nếu là bình thường thì có lẽ nó đã gục ngay lập tức, hoặc cũng nằm đất lấy hơi lên nhưng do lúc này tôi không thể vận sức được nhiều nữa nên chỉ khiến nó loạng choạng bước lùi về sau.
Thằng Thạch sanh lúc nãy cũng đã tham chiến, nó lao tới với cùm tay chắc nịt của mình quơ vào mặt tôi. Nhưng trái lại với thằng bạn của nó, tôi không chống trả mà đã yên như thế cho nó đánh vào mặt mình.
Tôi không đùa, đó là những gì trong kế hoạch tối hậu của tôi. Chính xác hơn nó là khổ nhục kế. Đây chính là những gì tôi có thể làm vào lúc này, vì tôi cũng không còn một sự lựa chọn nào khác.
Tất nhiên là kế này chẳng dễ chịu chút nào. Bị trúng đòn của Thạch sanh, tôi choáng váng chống cả hai tay xuống đất để giữ thằng bằn. Đầu óc vốn đang quay cuồng, này lại càng quay cuồng thêm.
Vẫn nắm chặt nắm đấm trên tay, nó hét lớn:
– Sao mày không đỡ?
Cố gắng giữ sự tỉnh táo, tôi hạ giọng:
– Anh hãy về nhà ngay lúc này đi, lúc mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được!
– Mày muốn gì ở tao hả?
– Để tao xử nó cho!
Tôi chưa kịp trả lời thằng bạn của Thạch Sanh lại lao lên tấn công tôi. Lần này là với sợi dây nịt nó đeo ở thắt lưng. Đó là một sợi dẫy nịt bản to, thế nên nó đánh đến đâu tôi đau rát đến đây mặc dù đã cố gồng các bắp tay cứng hết có thể để đỡ lấy.
Tuy nhiên, càng đau tôi lại càng nổi máu điên. Bị nó tấn công liên hồi bằng dây nịt một lúc, tôi cũng bùng lên cơn phẫn nộ trong người. Ở lần quất dây kế tiếp, tôi căng người đỡ sợi dây nịt rồi, bắt lấy quấn mấy vòng vào tay mình. Thằng đó tất nhiên cũng bị kéo theo.
Đến khoảng cách tung đòn, tôi vận hết sức bình sinh đánh vào mặt nó một cú. Nhưng đó là đòn gió nhằm đánh lạc hướng toàn bộ tay của nó lên phía trên. Mục tiêu của tôi là phía dưới bụng đang cực kì sơ hở.
– Thụp…
Bằng hết sức của mình, tôi thôi vào bụng nó cùng với cái nghiến răng trút hết hơi sức vào đòn đánh.
Thằng bạn Thạch sanh dính đòn. Nó ôm bụng bước lui vài bước rồi ngã ngửa ra đất thở hồng hộc. Nhìn dáng vẻ của nó như muốn nói điều gì đó, hoặc là chửi một câu nào đó nhưng không được, mắt cứ mở trao tráo lên nhìn về phía tôi.
Đến lúc này thuốc gần như đã ngầm hoàn toàn vào tôi. Tay chân rệu rã, mắt lừ đừ không thể nào mở to lên nổi nữa. Tuy nhiên, tôi đã đi được đến bước nãy, nếu phải gục tại đây thì kế hoạch coi như công cóc.
Thế nên, bằng một chút sức tàn còn lại, tôi lê bước đến chỗ thằng Thạch sanh cố gắng túm lấy cổ áo nó:
– Về nhà đi… nhanh! Về mà lo cho bé Linh…
Chỉ cố đến đó, tôi lịm đi với hình ảnh thằng Thạch sanh mờ dần theo đôi mắt trĩu nặng của tôi. Dù vẫn cố đứng lên nhưng đôi chân tôi đã mất sức. Dù vẫn cố tùm lấy cổ áo nó, nhưng đôi tay tôi rã rời. Tất cả đều như muốn chống đối lại tôi mà quy thuận theo cơn mê đang dần đến. Rất nhanh…
Trong cơn mê mang, tôi thấy mình đứng giữa một con đường tối tăm chỉ lát đát vài ánh đèn đường rọi xuống. Tôi nhìn sang bên phải và giật mình khi thấy Ngọc Lan đang đứng thẩn thờ nhìn về nơi đâu xa xăm trước mắt.
Nhưng thật là lạ, tôi gọi cỡ nào nàng cũng không nghe thấy. Không chỉ dừng lại ở đó, khi+ có ý định bước đến chỗ nàng, tôi cảm giác như có thứ gì đó giữ tôi lại. Tôi cứ bước nhưng chẳng thể tiến lên được một chút nào về phía nàng.
Sự việc lên đến đỉnh điểm khi Ngọc Lan đột nhiên quay bước đi với khuôn mặt thật buồn bã. Tôi muốn chạy đến ôm nàng vào lòng để an ủi nhưng không được. Dù cho tôi có cố sức chạy đến đâu vẫn ở nguyên tại chỗ không thể tiến thêm một chút nào. Hết cách, tôi chỉ biết gọi nàng trong vô vọng mặc dù nàng vẫn cứ bước đi về phía ánh đèn mờ ảo xa xăm.
– Lan… ơi… Lan…
Tôi giật mình thức giấc trong căn phòng thường ngày của mình. Nhưng những điều đó không khiến tôi phân tâm khỏi hình bóng người con gái thân thương đang hình tôi lúc này. Đó là Ngọc Lan, nàng đang ngồi cạnh tôi với đôi mắt xanh biếc trìu mền.
Mừng rỡ, xúc động, tôi định nhổm dậy ôm nàng nhưng đã bị cản lại:
– Anh mới tỉnh dậy, nghỉ ngơi một chút đi!
Nhìn quần áo bây giờ đã được thay mới, tôi hỏi nàng:
– Sao anh về được đây vậy em? Anh nhớ mình vẫn còn ở rừng chuối mà!
Ngọc Lan cũng tròn mắt lắc đầu:
– Lúc em chạy đến cùng tụi bạn trong xóm thì anh đã nằm ngất ở đó rồi! Lúc đó em lo gần chết luôn!
Chợt nhớ ra chuyện con bé Linh, tôi ngồi dậy nắm chặt vai nàng:
– Vậy bé Linh sao rồi em, có cứu được không?
Nàng cười nhẹ xoa mái đầu của tôi:
– Anh yên tâm đi, bé Linh được cứu rồi! Mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa!
Nghe đến đây, tôi thở phào nằm lại xuống giường. Ngọc Lan lại một lần nữa nở nụ cười tươi tắn với tôi, kèm theo đó nàng dịu dàng dịch đầu tôi đặt lên chiếc đùi mềm mại của nàng:
– Cho anh mượn xíu coi như phần thưởng đó! Trong người anh thấy sao rồi?
Tôi lắc đầu trấn an nàng:
– Hề hề, không sao hết! Mà bé Linh được cứu như thế nào vậy, kể anh nghe đi!
Nàng miết tóc tôi vừa nói:
– Thì cũng nhờ kế hoạch của tụi mình đó. Chắc chú tư Chúc và cả bé Linh đều đọc những tờ giấy tụi mình viết để trong mấy món quà rồi. Họ gọi công an cải trang theo dõi tụi bạn anh Thạch từ hôm đó cho đến nay. Khi bé Linh bị tụi nó dụ vào xe hơi của tên cầm đầu là họ theo liền. Cho tới lúc con bé bị chụp thuốc mê trên xe là cả đám bị túm gọn ở thị trấn luôn. Hay ghê!
Tôi thở phào xoa nhẹ tay nàng:
– Phù, cuối cùng mọi chuyện cũng xong rồi! Anh lại được ở bên em, hề hề!
– Coi kìa, người ngợm bầm tím hết trơn mà con nịnh nọt! – Nàng xụ mặt nhìn vào những vết bầm tím trên mặt và khắp người tôi.
Nhìn bộ quần áo mới thay trên người, tôi bỗng ngượng ngùng:
– Mà ai thay đồ cho anh vậy?
Nàng nheo mắt tinh nghịch:
– Anh đoán xem!
– Phải nội không?
– Hông phải!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh – Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 03-02-2024 21:29:37 |