truyensex.asia > Chuyện XXX > Đời học sinh – Quyển 5

Đời học sinh – Quyển 5

Phần 98
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Trong đầu tôi chợt bật lên hình ảnh đó khi vừa suy nghĩ vừa nhìn về căn bếp nhà nàng với chai rượu vang được đặt ngay ngắn ở tủ bếp.

Đúng thật là như vậy, thói quen của Ngọc Lan là luôn cho một ít rượu vang vào những món về thịt của mình để làm cho món ăn trở nên đậm đà và dậy mùi hơn. Đó dần trở nên là một đặc trưng của Ngọc Lan trong đầu tôi mỗi khi nghĩ đến những món mà nàng nấu.

Do vậy, dù là món ăn kiểu Tây của nàng nhưng tôi vẫn quyết định chốt hạ:

– Dạ, đây không phải là món của Ngọc Lan nấu!

– Vì sao? – Ba nàng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm.

– Dạ là vì khi nấu bạn Lan sẽ cho vào một ít rượu vang để dậy mùi nhưng món này thì con không cảm nhận được như vậy!

– Thế có đúng không Mi?

– Dạ đúng hoàn toàn ạ! Con không có thói quen dùng rượu vang trong món của mình.

– Phìu…

Lại một lần nữa tôi ngã lưng ra ghế thầm cảm tạ sự nhanh nhạy của bản thân. Tâm trạng của tôi cảm thấy thoải mái hơn phần nào khi nhìn thấy nét mặt vui mừng và có phần xúc động của Ngọc Lan khi tôi lại đoán đúng món ăn trên bàn, điều đó làm tôi cảm thấy phấn chấn hơn mà tiếp tục thưởng thức hay món còn lại trên bàn mà không phải để cho ba của nàng nhắc.

Tuy nhiên đến món thứ 3 là súp cua, tôi cảm thấy bối rối khi không cảm nhận được sự khác biệt gì trong món ăn cả. Tôi khẩn trương nhón món cuối cùng bên phía mẹ nàng là một món bánh có vẻ như là một món tráng miệng nhưng cũng như món súp cua, tôi chẳng cảm nhận được một nét khác biệt nào cả, nó cứ như hòa quyện giữa phong cách của cả hai chị em vậy.

Thấy được nét bối rối của tôi, ba nàng nhíu mày:

– Sao rồi Phong? Có đoán được không?

– Dạ con…

Lúc này đây tôi cảm thấy rối rắm cực kì vậy không thể xác định được là Lan hay Mi làm cả. Nếu tôi đoán sai đời tôi coi như đi tong chỉ vì cái tật hấp tấp của mình lúc nãy và từ nay thậm chí tôi còn không được đến ngôi nhà này nữa và có thể là còn không được rướt Ngọc Lan đi học cùng với bao hệ lụy khác. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy tay chân bủn rủn rồi.

Nhưng ba Ngọc Lan thì đâu có cảm nhận được điều đó, ông tiếp tục giục:

– Sao vậy? Không đoán được à?

Đến nước này bịa chuyện càng chết với tôi hơn nên không còn cách nào khác tôi đành thừa nhận:

– Dạ con không xác định được hai món này, khó quá!

Cứ tưởng ông sẽ mỉa mai rằng tôi là một đứa khoác lác hoặc thậm chí là nặng lời đuổi tôi ra khỏi nhà khi tôi thất bại ở hai món cuối cùng này. Ấy thế mà ông vẫn giữ nét nghiêm nghị, chỉ gật gù nhìn sang mẹ của Ngọc Lan:

– Phải em làm không?

– Oh, đúng rồi! Hai món này là em làm mà! Thằng bé nó đoán không được là phải!

– Vậy được rồi, coi như con không nói dối! Thôi cứ thoải mái ăn đi!

Ông chẹp miệng gật gù nhướng mắt về tôi lúc này vẫn đang chết trân chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra sất. Mãi cho đến khi Ngọc Lan thúc cùi chỏ vào tay mình thì tôi mới từ từ hiểu ra rằng mình vừa vượt qua cửa ải chết chóc của ba nàng trong gang tất bằng một sự may mắn đến khó tin. Khó tin đến nổi khi Ngọc Lan đã thút tay tôi nhắc rồi tôi vẫn còn đang lâng lâng ở chốn nào:

– Ơ, bây giờ ăn hả Lan?

– Ừa, ăn y! Ăn tùy thích đi, hì hì!

Nàng cười tít mắt gắp đầy đồ ăn vào chén tôi với nét mặt rạn rỡ, xinh xắn như một thiên thần như ngày nào. Hình ảnh đó góp phần xoa dịu cảm giác hồi hộp trong lòng tôi. Lúc này tôi mới mạnh dạn quơ đũa thưởng thức những món ăn theo đúng nghĩa là thưởng thức chứ không phải gắp đũa từng món trong thấp thỏm như lúc nãy.

Quả thật bây giờ bình tĩnh lại tôi có thể cảm nhận rõ hương vị của món ăn hơn. Đây đúng là nhưng món mang phong cách của Ngọc Mi khi hương vị của nó thiên về vị ngọt và dịu trong khi phong cách của Ngọc Lan lại thiên về sự đậm đà, cầu kì và sang trọng hơn. Phong cách của ai cũng đều tạo cho món ăn một nét riêng và hấp dẫn cả. Đúng thật con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim đàn ông là qua dạ dày mà, hề hề!

Sau bữa ăn tối, có lẽ cũng không còn gì để thử thách thêm nên ba mẹ của Ngọc Lan cùng bà nội đều đi lên lầu để nghỉ ngơi. Điều kì lạ là Ngọc Lan cũng đi theo ba mẹ nàng lên làm tôi có phần cảm thấy hụt hẫng và trống trãi cứ như chiến tranh đã qua đi mà sao chưa thấy hiền thê trở về vậy.

May sao trước khi đi Ngọc Lan có để lại cho tôi một nụ cười kèm với cái nháy mắt tinh ý như muốn nói rằng nàng sẽ trở về nhanh thôi. Tôi đoán là nàng lên để nói chuyện gì đó với với ba mẹ có thể là liên quan đến tôi chẳng hạn.

Dĩ nhiên với những gì tôi thể hiện từ nãy đến giờ tôi không cảm thấy lo lắng lắm. Chí ít là vẫn còn một người ở đây, đó chính là Ngọc Mi. Có lẽ vì không liên quan đến chuyện này nên bé Mi vẫn ở lại bếp tranh thủ rửa chén.

Nhận thấy mình cũng có phần ăn trong buổi tối mà để con bé rửa hết đống chén đó thì còn gì là đàn ông đàn an nữa nên tôi quyết định đến rửa phụ bé Mi. Hơn thế nữa đây cũng là thời cơ tốt để tôi hỏi chuyện con bé về những gì xảy ra hôm nay.

Ngọc Mi có phần bất ngờ khi thấy tôi cũng sắn tay áo rửa chén phụ, con bé tròn mắt:

– Không sao đâu anh! Chén dĩa cũng ít mà, anh cứ ra sô pha nghỉ đi!

– Hề hề, đây đâu phải lần đầu anh rửa phụ em đâu mà!

Đột nhiên con bé im bặt, gương mặt nó trầm xuống hẳn cứ như có một áng mây đen nào đó kéo xuống. Có lẽ tôi đã lỡ lời nhắc đến những chuyện trước đây tôi và Ngọc Mi đã từng trãi qua, đều đó vô tình làm con bé gợi lại những kí ức buồn mà nó đã từng chôn giấu đi. Ngay cả tôi còn nghĩ ra được điều này thì làm sao một cô bé thông minh như Ngọc Mi lại không nghĩ ra được.

Tôi thật tệ, đã không giúp được gì cho Ngọc Mi lại còn làm con bé buồn trong ngày vui như thế này. Tôi có thể cảm nhận được không khí trầm đi hẳn bên cạnh con bé. Nhưng nhanh cũng như lúc đến, những áng mây đen bỗng chốc biến mất trả lại cho con bé gương mặt điềm tĩnh, dịu dàng như mọi thường.

Ngọc Mi cười mỉm mở lời như nhìn thấu vào tim tôi:

– Anh đừng lo, ba mẹ chỉ gọi chị Lan lên nói chuyện một xíu thôi!

– Anh có một câu hỏi từ nãy đến giờ muốn hỏi em…

– Anh cứ hỏi đi!

– Có phải em cố tình giúp anh không?

Có hơi khựng lại bởi câu hỏi của tôi, Ngọc Mi vẫn tiếp tục đều tay rửa chén với giọng có phần trầm hơn:

– Sao anh lại hỏi vậy?

– Chỉ là anh cảm giác vậy thôi! Xưa nay em nấu món ăn điều kĩ càng trong từng nguyên liệu mà!

– Em đã nói với anh rồi, em không thích dùng rượu vang nấu ăn! Và em cũng không biết chị hai kị đùi và cánh!

– Ừ, chắc là do anh nghĩ nhiều!

Ngọc Mi rửa chiếc dĩa cuối cùng úp lên kệ chén rồi quay sang tôi cười nhẹ:

– Mà cho dù em có giúp anh thì cũng phải nhờ vào bản thân anh mới có thể qua được chứ? Phải không?

– À ừ, cũng phải!

– Giờ em lên lầu xem tình hình một tí, anh cứ ngồi sô pha đi, chị hai chắc sẽ xuống nhanh thôi.

– Ừ, anh biết rồi!

Nói xong Ngọc Mi cũng đi lên lầu nốt để lại mình tôi với căn phòng khách trống trải.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi ngồi mòn mỏi ở phòng khách như thế này, những lần ghé thăm nhà Ngọc Lan trước đây tôi cũng phải ngồi đợi trongg lúc nàng trang điểm hoặc làm gì đó trên phòng, Mỗi lần như vậy, việc duy nhất mà tôi có thể làm là… nằm ngủ.

Thật vậy, nếu so với nhà tôi, nhà của Ngọc Lan khá mát mẻ với chiếc máy điều hòa ở phòng khách lúc nào cũng giữ nhiệt độ dưới 30, tuy không lạnh bằng trong phòng Ngọc Lan nhưng nhiêu đó cũng đủ làm tôi cảm thấy khoan khoái mỗi khi bước vào phòng khách nhà nàng rồi, lại thêm chiếc sô pha êm ái như thế thì không muốn ngủ mới lạ.

Lần này cũng vậy, căng da bụng thì chùn da mắt, chờ hoài không thấy ai xuống, tôi đâm mệt liền ngã người ra ghế số pha định bụng chợp mắt một tí, ai ngờ trong lúc đang thiu thiu giấc nồng thì từ đâu một thứ gì đó sà vào người tôi kèm theo tiếng hù lớn làm tôi giật mình tỉnh cả ngủ.

Tôi lòm còm ngồi dậy dụi mắt thì Ngọc Lan đã ở trước mặt tôi với nét mặt không thể tươi tắn hơn. Nàng cười đùa:

– Mới ăn đã nằm khò ra ngủ rồi, mai mốt như con heo cho coi!

– Hề hề, có đâu tại đợi em lâu quá ngã lưng một xíu thôi! Mà mọi người đâu hết rồi!

– Ba mẹ em lên phòng xem TV rồi anh, còn bé Mi thì vô phòng nói chuyện với nội rồi! Vậy…

– Vậy sao em?

– Anh có muốn vô phòng em làm gì hông?

– Ực…

Câu nói của Ngọc Lan sẵn đã sốc óc nay xuất phát từ giọng nói lẫn vẻ mặt quyến rũ, huyễn hoặc của nàng lại trở nên khủng khiếp hơn cả chục lần. Bằng chứng là vừa nghe câu nói đó của nàng, tay chân tôi đã bủn rủn cả lên, tim cứ đập thình thịch mà tôi đồ rằng chả cần phải áp tai sát vào cũng có thể nghe rõ.

Bồi hồi và xốn xang, tôi thở ra từng hơi:

– Em nói sao? Vào phòng em hả?

– Ừa, sau khi nói chuyện với ba mẹ xong, em có vài chuyện muốn nói với anh ngoài này không tiện lắm!

Tự nhiên Ngọc Lan thay đổi từ giọng lạc quan tươi tắn sang một chất giọng khác nghiêm nghị và trầm lắng hơn làm không khí chùn xuống hẳn.

Biết có chuyện gì đó không lành nên tôi không hỏi gì thêm mà chủ động năm chặt tay dẫn nàng lên phòng mặc dù đây lại chính là nhà nàng. Trong lúc đó tôi cảm thấy đây là việc mình có thể làm được để củng cố tinh thần ở nàng. Có lẽ tôi đã có lời nói hay hành động gì không phải khiến cho ba mẹ Ngọc Lan buồn lòng mà chê trách tôi trước mặt nàng mới ra nông nỗi như thế này. Do vậy tôi phải có trách nhiệm với việc đó.

Ngọc Lan có lẽ cảm nhận được điều đó nên không nói gì, chỉ lẳng lặng theo sau tôi như một chú mèo ngoan ngoãn. Thỉnh thoảng tay nàng run run lên từng nhịp mà tôi đoán chắc là nàng đang khóc hay đại loại như vậy. Tuy nhiên tôi không có can đảm quay lại, tôi sợ khi tôi làm vậy nàng sẽ bật khóc bù lu bù loa trước cả khi tôi dẫn nàng vào phòng, lúc đó cả nhà đều biết thì khó xử phải biết.

Cho đến khi cửa phòng đã đóng lại tôi vẫn chưa dám quay sang Ngọc Lan, vẫn hướng mặt vào cửa phòng mà lòng nặng trĩu. Chắc chuyện quan trọng lắm nên không khí mới nặng nề như vậy. Có khi hôm nay là ngày cuối cùng tôi được đến ngôi nhà này, thậm chí là được ở bên nàng cũng nên.

Nhưng dẫu sao thì tôi cũng không đứng như thế này mãi được. Hít một hơi thật sâu, tôi chầm chậm quay lại, chuẩn bị tinh thần cho những điều xấu nhất:

– Được rồi em nói…

Tôi chưa nói tròn câu, Ngọc Lan đã bước đến ôm chằm lấy cổ tôi và trao vào môi tôi một nụ hôn thật mãnh liệt.

Khoảnh khắc đầu, trái tim tôi như muốn nổ tung bởi những luồn điện được truyền từ đôi môi ngọt ngào, ấm áp của Ngọc Lan. Nó khiến mọi thứ xung quanh tôi như cô đọng lại, toàn bộ nhưng gì tôi có thể cảm nhận được lúc này là cánh môi ngọt ngào, nóng bỏng của nàng, nó mềm mại đến nổi tưởng như chỉ cần chạm vào là có thể tan ra như viên kẹo ngọt trên môi tôi.

Giờ này tôi không còn cảm nhận được không khí lạnh từ chiếc điều hòa trong phòng Ngọc Lan nữa, cả người tôi lúc này cứ nóng bừng bừng theo từng nhịp thở của nàng. Cả cơ thể thon gọn, mềm mại của nàng cũng vậy, nó hâm nóng tôi bằng những đường cong nóng bỏng. Ôm thật chặt nàng vào lòng mà tôi cứ ngỡ như đang ôm cả cả thế giới. Một thế giới nóng bỏng, quyến rũ và đầy ngọt ngào.

Khoảnh khắc đó dần trôi qua, Ngọc Lan lùi về mỉm cười rạn rỡ:

– Coi như phần thưởng của anh ngày hôm nay đó!

– Phần thưởng? Không phải có chuyện không hay với ba mẹ em hả?

Ngay lập tức sau phần thưởng, Ngọc Lan cau mày cốc đầu tôi một cú:

– Ai nói với anh là chuyện không hay đó!

– Lúc nãy…

– Chéri ơi! Lúc nãy em chỉ nói là có chuyện muốn nói với anh thôi chứ có phải chuyện không hay gì đâu!

Đến lúc này tôi mới thả lỏng người ra ngồi bệt xuống giường nàng:

– Trời, vậy mà làm anh lo nãy giờ!

– Xì, ai biểu, hì hì!

– Vậy ba mẹ em đã nói những gì?

Nàng đủng đỉnh ngồi xuống cạnh tôi:

– Hì, cũng không có gì nhiều! Nhưng quan trọng là ba cũng không còn cấm đoán gì việc em thân với anh!

– Ớ, bộ lúc trước ba em phản đối anh sao?

– Cũng không hẳn là phản đối tại ông vẫn chưa tin tưởng vào anh nhưng sau hôm nay thì tạm chấp nhận được rồi!

– Phù, vậy thì anh đỡ lo rồi!

– Nhưng Phong nè! Anh biết lúc nãy khi anh đoán món ăn em đã vui đến suýt reo lên không?

– Sao vậy em?

– Em bất ngờ vì anh đã nhớ đến từng chi tiết nhỏ đến vậy! Cả em cũng chứ không thể nghĩ đến được, cứ tưởng anh sẽ không đoán được cơ!

– Hề hề, anh mà, vậy mới nhận thưởng được chứ! Mà ba em cũng nguy hiểm thật, không có món nào là của em nấu hết!

– Hì, đây là do ý của em đó! Đáng lẽ món bò hầm là do em làm nhưng đã để bé Mi làm thay!

– Sặc! Em cũng muốn thử anh hả?

– Hì Em muốn tăng độ khó xíu thôi mà, hông phải em đã gợi ý cho anh lúc đầu còn gì!

– Trời, khổ gì đâu!

– Gì mà khổ! Như vậy mới xứng đang nhận được phần thưởng chứ chéri ạ!

– Rồi rồi, biết rồi cô nương, lanh hết phần người ta!

– Hì hì, lanh vậy mới trị được anh chớ!

Vậy là buổi ăn tối tại nhà Ngọc Lan coi như đã thành công mỹ mãn, thậm chí là tôi có phần bội thu khi nhận được phần thưởng ngọt ngào từ Ngọc Lan, một ngày không thể thành công hơn.

Thông tin truyện
Tên truyện Đời học sinh – Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 03-02-2024 21:29:37
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Chuyện ba người (Update phần 46) - Nobita
Lạnh (Update phần 36) - Morphin
Không khép nổi chân (Update phần 195)
Chồng và vợ (Update phần 44) - Nobita
Loạn luân với chị Ba (Update phần 52)
Đụ nhau thời ở trọ (Update phần 34)
Bạn ngồi cũng bàn (Update phần 32)