truyensex.asia > Chuyện XXX > Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1

Phần 10
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Đêm tối, một nhóm bốn người ở trong một trấn nhỏ tìm một tửu điếm nghỉ ngơi, sau khi dung xong cơm tối, hai nữ đệ tử trở về phòng của mình nghỉ ngơi, Chu Chỉ Nhược đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, đi theo Tống Thanh Thư tiến vào gian phòng của mình, thấy bên trong phòng chỉ có một cái giường, sắc mặt nàng có chút khó xem.

Tống Thanh Thư đọc theo ánh mắt của nàng, rất nhanh hắn hiểu là sắp xảy ra chuyện gì, liền cười nói:

– Chỉ Nhược, đêm nay muội ngủ trên giường.

– Vậy còn huynh?

Chu Chỉ Nhược nhìn thấy Tống Thanh Thư cũng hiểu chuyện, trong lòng hơi ấm áp, nhớ tới Tống Thanh Thư trước giờ vẫn đối với mình nho nhã lễ độ, dù cho đã bái đường thành thân qua đi, nhưng hắn cũng không có hành động nào vượt qua khuôn phép, nàng lại liên tưởng đến mình sau lưng hắn thì lén lút cõng Trương Vô Kỵ, cho nên trên mặt thoáng cái ửng đỏ vì xấu hổ.

– Ta nằm trên sàn nhà nghỉ ngơi cũng được rồi.

Tống Thanh Thư thấy hai gò má của nàng ửng đỏ nên thấy là lạ nhìn qua.

– Như vậy sao được? Huynh bị tổn thương gân cốt, trên đất hàn khí rất nặng, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.

Nghe Chu Chỉ Nhược nói vậy, trong long Tống Thanh Thư cũng thấy ấm áp, xem ra nàng cũng không phải hoàn toàn chẳng có lương tâm.

– Nếu không như vậy thì làm sao bây giờ?

Tống Thanh Thư liếc nhìn qua chỉ có một cái giường, ý tứ rất rõ ràng:

“Nếu không thì chúng ta cùng ngủ chung đi”

Trong tim Chu Chỉ Nhược lập tức đánh loạn như trống chầu, nếu như trong thời gian vừa rồi nàng không có cùng với Trương Vô Kỵ gần gủi đụng chạm da thịt, có thể Chu Chỉ Nhược nể tình phu thê mà sẽ đồng ý ngủ chung giường với hắn, vì chính nàng có võ công cao hơn hắn nhiều, nên cũng không có sợ hắn có ý đồ xấu với nàng.

Tống Thanh Thư cười khổ:

– Muội không cần lo lắng, ta đi tìm chủ quán mượn cái đệm giường trải trên mặt đất là được rồi.

Chu Chỉ Nhược nghĩ đến cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày mình vứt bỏ Tống Thanh Thư, chắc có lẽ hắn sẽ hận nàng nhất trên đời này, Chu Chỉ Nhược có chút áy náy, nghe hắn nói như vậy, liền vội vàng đứng lên:

– Huynh cứ ngồi nghỉ ngơi đi, để ta đi lấy.

Nói xong nàng vội vàng đi ra khỏi cửa phòng.

Chủ quán thấy là một cô nương xinh như là tiên nữ đến mượn đệm giường, trong long vui vẽ, rất nhiệt tình đưa cho nàng tấm đêm giường, lúc Chu Chỉ Nhược vừa quay lưng đi, còn hỏi với theo:

– Tiên tử, có còn muốn lấy chăn không?

Chu Chỉ Nhược trở lại bên trong phòng trong lòng có chút cao hứng, nữ nhân nào không thích được nam nhân tán thưởng khuôn mặt đẹp, tâm tình vui vẻ đi ra ngoài giúp Tống Thanh Thư lấy nước dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, vì giấu không muốn cho đệ tử biết phu thê chỉ là hữu danh vô thực, nên nàng phải tự tay mình làm tất cả mọi việc…

Thu xếp xong, Chu Chỉ Nhược giơ tay xoa xoa mồ hôi trên trán, Tống Thanh Thư rót một chén nước trà xanh đưa tới:

– Chỉ Nhược, uống ngụm nước trà đi…

Chu Chỉ Nhược vừa vặn có chút khát nước, bưng lên uống một hơi cạn sạch, hai người nói chuyện phiếm vài câu, thì lại trở nên tẻ ngắt vì không biết nói gì, Chu Chỉ Nhược không thể làm gì khác hơn là nói:

– Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi để ngày mai còn lên đường.

Nói xong nàng đến đến bên giường ngồi xuống, nhưng ngạc nhiên khi phát hiện Tống Thanh Thư cũng đi theo sau lưng mình, sắc mặt có chút không vui hỏi:

– Huynh theo ta tới đây làm gì mà không ở dưới kia ngủ đi?

Tống Thanh Thư trên mặt mỉm cười có chút quỷ dị, ở một bên cạnh giường ngồi xuống:

– Ta nghĩ lại rồi, bây giờ ta ngủ trên giường.

Chu Chỉ Nhược giận tái mặt, có điều thấy hắn cũng đã đủ đáng thương, nên nàng đứng thẳng người lên:

– Vậy ta sẽ ngủ trên sàn nhà.

– Không cần… không cần, cứ cùng ngủ với ta.

Tống Thanh Thư cười vui vẻ hơn.

– Ngươi…

Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm hắn ăn trúng cái gì nên điên rồi, nàng đưa tay lên muốn đánh hắn một cái tát, đột nhiên hoa mắt tối sầm lại, cả người vô lực ngã vào trên giường.

Tống Thanh Thư cười cười nhìn nàng nói:

– Phu nhân… mùi vị của Thập hương nhuyễn cân tán ra sao hả?

Chu Chỉ Nhược chợt nhớ tới vừa rồi hắn đưa cho mình chén trà, trong lòng cả kinh, thấp giọng quát lớn nói:

– Tống Thanh Thư, ngươi điên rồi sao, dám lục trong tay nãi của ta lấy Thập hương nhuyễn cân tán.

– Ta điên rồi?

Tống Thanh Thư nở nụ cười kỳ quái:

– Ta xác thực là điên rồi, nên mới trơ mắt mà nhìn ngươi cùng Trương Vô Kỵ ở trước mặt ta điên loan đảo phượng, ngươi tưởng ta không biết sao?

– Cái gì điên loan đảo phượng?

Chu Chỉ Nhược kinh hãi biến sắc, chột dạ nói:

– Ngươi biết rồi? Không thể… không phải là ngươi…

– Ta không phải… là bị điểm huyệt rồi sao… haha…

Tống Thanh Thư vuốt trên hao gò má trơn bóng của nàng, không vội vã mà nói:

– May là trời cao có mắt, nhờ số trời run rủi khiến ta tỉnh lại, sau đó mới đề phòng, Thập hương nhuyễn cân tán tất cả ta đều phun ra ngoài, nhờ thế mới biết đôi cẩu nam nữ các ngươi giở trò…

Nếu hai người bọn họ không giả bộ trị thương cho hắn, mà chỉ lén lút hẹn hò thì có thể Tống Thanh Thư cũng không đến nỗi tức giận như thế, vì thế bây giờ trước khi rời đi, hắn quyết định phải trả thù…

– Tống Thanh Thư! Ngươi đến cùng muốn thế nào?

Trên mặt bị bàn tay hắn sờ qua, Chu Chỉ Nhược sợ hãi cảm thấy da đầu tê dại một hồi.

– Hôm nay là một ngày tốt, ngươi và ta ngủ ở trên một cái giường, lại là phu thê, ngươi nói ta muốn thế nào đây?

Tống Thanh Thư nói xong bắt đầu mở ra nút buột nơi cổ áo nàng, từng nút buộc một cỡi ra rất chậm… rất chậm.

– Tống Thanh Thư… ngươi dám!

Mắt nhìn y phục của mình dần dần mở ra, đã lộ ra bên trong cái yếm, Chu Chỉ Nhược đỏ mặt, lông mày nhíu lại, quát lớn…

– Ta là phu quân của ngươi, ngươi là thê tử thì phải có trách nhiệm thì có cái gì sai?

Tống Thanh Thư rốt đã cỡi ra cái áo bên ngoài của nàng, thưởng thức bên trong cái yếm màu hồng nhạt:

– À… còn thêu uyên ương nữa chứ.

– Tống Thanh Thư, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!

Trước ngực mát lạnh, Chu Chỉ Nhược lập tức nghĩ đến sẽ đến cơn ác mộng, tức giận cả người run rẩy.

– Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, có thể cùng một đại mỹ nhân nổi tiếng trong chốn giang hồ có một buổi vui sướng, cũng coi như đáng giá.

Tống Thanh Thư gỡ cây trâm cài đầu ở trên búi tóc, xỏa mái tóc dài nàng ra, cả mái tóc đen tung bay ở bả vai trắng như tuyết của nàng, phân ra vẻ đẹp trắng đen hai màu, nhìn thấy hô hấp Tống Thanh Thư không khỏi ngưng trệ lại.

– Thanh Thư, ngươi buông tha ta có được không? Trước đây ngươi đã từng đối với ta tốt như vậy, đừng làm như thế…

Chu Chỉ Nhược thấy không thể uy hiếp được Tống Thanh Thư, trong long nàng càng hoảng loạn, đành nhỏ nhẹ cầu xin hắn.

– Khi ngươi nằm ở dưới thân của Trương Vô Kỵ, thì Tống Thanh Thư thương yêu ngươi trước kia đã chết rồi.

Tống Thanh Thư nói một cách lạnh lùng, giật lấy dây thắt cái yếm mở ra, miếng vải tơ màu hồng phấn không tiếng động lướt xuống đến bên hông nàng.

Biết tất cả giải thích đều là phí công, Chu Chỉ Nhược thống khổ nhắm hai mắt lại, hai hàng lệ khóe mắt chảy ra…

Tống Thanh Thư từ trước ngực nàng ngẩng đầu lên, cảm thấy thời cơ đủ rồi, mở ra đai lưng nàng, thoát ra cả cái váy quần của Chu Chỉ Nhược.

Trong nháy mắt, một thân thể màu ánh sáng trắng như tuyết hoàn toàn bại lộ ở trước mắt Tống Thanh Thư, nhìn thân thể trần truồng của Chu Chỉ Nhược, lòng dạ Tống Thanh Thư chấn động mạnh, một đôi bầu vú như hai quả cầu thịt, quầng vú ửng đỏ hiện ra trước mắt của hắn, so với ngày bái đường thành thân càng thêm trắng nuột tươi mới, các vị trí nhạy cảm đều nẩy nở mẩy hơn trước, đôi chân ngượng ngùng quấn quýt lấy nhau, tư thái chọc người, mông trắng tròn trịa đẫy đà đường cong trôi chảy ưu mỹ động nhân, cái âm hộ dụ người phạm tội, đáng yêu với thảm cỏ non đen mịn với cái khe nứt kẹp lại quá chặt chẽ, khiến người không thể tra tìm bên trong đến tột cùng tinh tế như thế nào…

Tống Thanh Thư nằm phục lên người nàng, cảm giác mình đè lên một đôi bầu thịt đầy đặn mềm mại, đôi tay hắn để lên nắm chặt hai bầu vú no đủ của nàng, theo động tác nắm bóp của Tống Thanh Thư, khuôn mặt Chu Chỉ Nhược càng ngày càng ửng hồng, biểu hiện cực kỳ động nhân, hai tay nàng nắm chặt tấm vải giường, bờ eo giãy dụa cố tránh né, nhưng lại vô tình làm cho cái âm hộ của mình cùng với nhục côn cứng ngắt của Tống Thanh Thư ma sát…

Tống Thanh Thư vẫn chưa thỏa mãn như vậy, sau khi nắn bóp hai vú một hồi, một tay hắn theo bụng dưới của nàng trượt xuống, sau đó chui vào cái khe nứt nhỏ của âm hộ, Chu Chỉ Nhược như giống như điện giật, mở ra cặp mắt vô hồn nhìn Tống Thanh Thư.

Bàn tay hắn từ trong cái khe âm hộ nàng vuốt ve, Chu Chỉ Nhược giống nhau một cây độc huyền cầm bị đùa bỡn, chẳng bao lâu dịch nhờn theo phản ứng bản năng nguyên thủy đã tiết ra…

– Chỉ Nhược, ngươi tuy rằng ngoài miệng từ chối ta, nhưng thân thể của ngươi lại nói ngược lại đấy.

Tống Thanh Thư giơ lên đầu ngón tay dính đầy sáng lấp lánh dịch nhờn từ miệng âm đạo tiết ra ở trước mặt Chu Chỉ Nhược quơ quơ.

– Vô liêm sỉ!

Chu Chỉ Nhược lúc này cảm thấy phi thường lúng túng, nàng đau hận thân thể của mình lại nỗi lên phản ứng.

– Ngươi có thể gọi ta là vô liêm sĩ, nhưng chuyện của người và Trương Vô Kỵ thì gọi như thế nào đây?

Nghe được hắn nhắc đến Trương Vô Kỵ, trong lòng Chu Chỉ Nhược vô cùng đau xót.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Phân loại Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 01-02-2024 00:21:09
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Em đã có chồng chưa? (Update phần 71)
Mèo con miệt vườn (Update phần 50)
Dì Hương (Update phần 36)
Địt nhau trên tàu hỏa (Update phần 32)
Đụ bà chủ đa tình (Update phần 30)