Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
– Vi huynh đệ kết nghĩa với vãn bối hiện giờ là người tin tưởng nhất của hoàng đế Khang Hi Mãn Thanh…
Tống Thanh Thư kéo Vi Tiểu Bảo qua nói thêm:
– Mãn Thanh quốc là nước duy nhất cùng Mông Cổ đối kháng, đã vậy còn chiếm thượng phong, bây giờ hoàng đế Khang Hi chính đang rộng rãi chiêu dụng cao thủ trong chốn giang hồ, Pháp Luân Minh vương hau là theo cùng chúng ta cùng về Yến kinh, có Vi Tiểu Bảo dẫn tiến, hoàng đế đương nhiên dùng chi lễ đối xử với Pháp Luân Minh vương, có Mãn Thanh cường viện, thì Pháp Luân Minh vương đâu cần phải lo lắng ba tông môn còn lại?
Cưu Ma Trí trong lòng bị xao động, lão cũng muốn là có thể cùng với Mãn Thanh kết làm minh hữu, đồng thanh ứng phó, chuyện đối kháng với Mông Cổ thì có thể năm chắc thêm được vài phần, sau khi đến Yến kinh rồi quay trở lại nước Tống gặp hoàng đế thương lượng qua, đến thời điểm thích hợp thò tam quốc liên minh…
– Đã nói như vậy, bần tăng sẽ dựa vào hai vị, ở trước mặt hoàng thượng nói tốt giùm vài câu.
Quyết định chủ ý, Cưu Ma Trí chấp tay hành lễ, cung kính thi lễ.
– Đại hòa thượng, nếu lão muốn vội đi lo chuyện quốc gia đại sự, còn cầm giữ lấy ta cùng Vương cô nương để làm gì?
Đoàn Dự vẫn đang cố dùng nội lực để tự giải huyệt, chỉ tiếc y căn cơ nông cạn, chỉ có nội lực cường hãn nhưng không cách nào tận dụng được, cuối cùng trái lại còn làm cho toàn thân tê dại.
– Nghe nói vị công tử này cũng biết đến đệ nhất thiên hạ kiếm pháp Lục Mạch Thần Kiếm, còn Vương cô nương cũng biết rõ võ học thiên hạ, nói vậy có lẽ hoàng thượng cũng sẽ vô cùng hoan nghênh hai người đến đấy.
Vi Tiểu Bảo thì không nỡ để cho Vương Ngữ Yên rời đi, trong lòng âm thầm bất chấp tính toán.
“Mặc kệ ngươi là cái gì Thế tử của Đại Lý, khi quay trở về kinh thành, đó là địa bàn của lão tử, thì đâu còn sợ ai nữa đây? “
Cưu Ma Trí vốn cũng không có ý định thả bọn họ ra, gặp Vi Tiểu Bảo gãi đúng chỗ ngứa.
– Tống công tử thấy thế nào?
– Vãn bối không có ý kiến.
Tống Thanh Thư quay đầu lại nhìn Vương Ngữ Yên một chút rồi khẽ nói:
– Vương cô nương cứ yên tâm đi, ngày trước đã cho tại hạ một đại ân, chắc chắn tại hạ sẽ bảo hộ Vương cô nương chu toàn.
Vương Ngữ Yên nở nụ cười miễn cưỡng, nàng cũng biết đối phương cùng Vi Tiểu Bảo là bằng hữu, nhưng võ công lại không bì kịp với Cưu Ma Trí, có thể muốn hắn làm gì hơn bây giờ?
– Bần tăng ngày trước nghe nói Vi đại nhân đã cùng nước Tống đàm luận về việc kết minh, tính toán theo thời gian, bây giờ thì phải là trên đường đang về Yến kinh, tại sao lại xuất hiện ở phụ cận Cô Tô đây?
Vi Tiểu Bảo lúng túng, Tống Thanh Thư liền đem việc gặp phải Huyết Đao lão tổ đến truy sát, cùng với việc Viên Thừa Chí ở Sơn Đông đang cũng tìm cách đối phó với Vi Tiểu Bảo cho lão nghe.
Cưu Ma Trí sau khi nghe xong thì tự tin mỉm cười:
– Bây giờ có bần tăng cùng Tống công tử hai bên tả hữu của Vi đại nhân, đầm rồng hang hổ cũng không ngần ngại, Vi đại nhân cứ yên tâm.
Tống Thanh Thư cũng có cảm nghĩ như vậy, trừ phi Vô Danh thần tăng tự mình ra tay ám sát Vi Tiểu Bảo thì không ai cản nỗi, chứ nếu có Cưu Ma Trí thêm vào với mình, đúng là không cần sợ bất cứ người nào.
Lúc này Vi Tiểu Bảo tinh thần lập tức phấn chấn, trong lòng đắc ý:
“Ta Tiểu Bảo tuy rằng võ công chó má gì đó không biết, nhưng cũng may là bằng hữu võ công cao cường thì có nhiều, ha ha ha ha…“
Mộc Uyển Thanh thì đang quan sát đến cô nương xinh đẹp đang đứng sau lưng của Tống Thanh Thư, không khỏi mở miệng hỏi:
– Cẩu tạp… um… Tống đại ca, vị cô nương này chính là…
Vừa rồi nghe Mộc Uyển Thanh tự xưng là thê tử của Tống Thanh Thư, Thủy Sinh đôi mắt chuyển động, nảy ra ý hay, dịu dàng khép nép kéo cánh tay Tống Thanh Thư, dùng giọng nói cực kỳ ngọt ngào:
– Tống lang, vị cô nương này là ai vậy?
Thì ra Thủy Sinh cảm thấy hai người nói là phu thê, nàng thấy nếu tạo tình huống thân mật như thế này, nữ nhân đối diện chắc chắn là sẽ không bỏ qua cho Tống Thanh Thư, hắn khó lòng mà giãi bày với cô nương kia, biện pháp tốt nhất chính là đem đem sự trong sạch của mình đánh đổi lấy, cũng nhận hắn là trượng phu.
Quả nhiên, Mộc Uyển Thanh sắc mặt biến đổi tái xanh, rất nhanh đứng lên, cũng không để ý đến mọi người, quay đầu bước thẳng đi.
Đoàn Dự kinh ngạc nhìn theo bóng lưng thon thả của nàng rời đi, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
“Uyển muội tựa hồ cũng đã có sự thay đổi…”
Mọi người quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, thấy rất kỳ quái vì hắn tại sao không có đuổi theo nàng, Tống Thanh Thư lắc đầu, bưng chén rượu lên nói:
– Thủy Sinh, rót rượu cho công tử uống.
Thủy Sinh cùng mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không nghĩ tới hắn lại không chút nào tỏ vẻ tức giận, nhìn dáng dấp còn phảng phất… phảng phất rất vui vẻ.
Tống Thanh Thư đương nhiên rất cao hứng, nhờ có Thủy Sinh nói bậy nói bạ, hắn mới thử ra trong lòng của Mộc Uyển Thanh cũng có sự tồn tại của mình, có thể ngay cả bản thân của nàng cũng chưa có ý thức được điều này.
Về phần tại sao không truy đuổi theo nàng, hắn có lối suy nghĩ của riêng mình, kinh nghiệm của thời hiện đại để Tống Thanh Thư thừa biết nữ nhân nếu đang giận dỗi, ngay lập tức chạy đến dỗ dành thì sẽ chẳng khác nào trợ lực gấp bội sự tức giận. Lạt mềm thì buộc chặt, trò chơi này Tống Thanh Thư đã đạt đến lô hỏa thuần thanh rồi, hắn biết Mộc Uyển Thanh một khi tỉnh táo trở lại, sẽ tự mình lo cho chuyện được mất, còn nhiều hơn là hắn.
Đoàn người bước lên lữ trình về phía bắc, lúc tiến vào biên thùy Mãn Thanh, thì tổng quản ngự tiền thị vệ Đa Long đã chờ đợi từ lâu.
– Đa đại ca, tại sao huynh lại ở chỗ này.
Vi Tiểu Bảo vừa nhìn thấy bằng hữu thì vui mừng hỏi.
– Vi huynh đệ, ngươi sau khi đi, thì hoàng thượng lo lắng hộ vệ bên người của Vi huynh đệ không đủ, đặc phái ta mang theo ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ chờ ở đây để đón tiếp ngươi.
Đa Long ôm quyền bái xa từ phương bắc.
– Tại vì vì nhân mã quá nhiều, không tiện tiến vào nước Tống, nếu không ta đã sớm đón Vi huynh đệ rồi.
– Vi đại nhân…
Vào lúc này hai giọng nói quen thuộc truyền đến, hóa ra là Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền.
– Là các ngươi sao?
Vi Tiểu Bảo mừng rở nhìn hai người, hai tên này tuy rằng không có gì là bản lãnh thật sự, chỉ am hiểu nịnh nọt, nhưng Vi Tiểu Bảo đã xem hai người này là bằng hữu, cho nên vẫn lo lắng cho hai tên này sẽ xảy ra chuyện trên đường về đây.
– Chúng ta vâng theo mệnh lệnh của đại nhân, một đường hướng về phía bắc, vừa qua khỏi sông thì gặp Đa tổng quản, hắn biết được đại nhân âm thầm đi hướng khác, nên dặn dò không được lộ ra, giả vờ như đại nhân vẫn có ở bên trong sứ đoàn, yểm hộ cho Vi đại nhân công việc thuận lợi đấy.
Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền liếc mắt nhìn nhau, đều có chung một cảm giác vui mừng sống sót sau tai nạn.
– Lần này là nhờ có Tống đại ca cùng quốc sư Thổ Phồn Cưu Ma Trí đại sư một đường hộ tống về.
Vi Tiểu Bảo đem hai người giới thiệu cho cho Đa Long.
– Bọn họ đều là cao thủ số một trên giang hồ, hoàng thượng nhìn thấy nhất định sẽ rất là cao hứng.
“Hừm… tên phiên tăng thì nhìn thấy cũng được, còn tên tiểu bạch kiểm này mà là cao thủ sao?”
Đa Long trong lòng quyết định thử sức với Tống Thanh Thư một lần.
– Đa tạ Tống công tử một đường chăm sóc Vi huynh đệ chúng ta.
Đa Long bên ngoài thì cười, nhưng bên trong đang vận nội công hướng về phía Tống Thanh Thư đưa tay ra.
Tống Thanh Thư thấy kỳ quái sau khi đưa tay ra mà tên này vẫn nắm chặt không chịu buông ra, Đa Long sắc mặt lập tức liền thay đổi, bất luận trên tay y thêm bao nhiêu lực, đối phương chỉ cười tủm tỉm nhìn, Đa Long rốt cuộc biết chính mình đã đá chân vào tấm sắt, ngượng ngùng thu tay về:
– Tống công tử quả nhiên võ công cao cường.
– Ai nha… nhìn thấy các ngươi thì ta có cảm giác được về đến nhà rồi.
Vi Tiểu Bảo cũng không có chú ý tới bên trong Đa Long vừa mới phun trào ám lưu, kéo y ra thở dài nói một hơi.
– Gần đây đây có chỗ nào vui chơi không? Một thời gian ăn gió nằm sương, đã làm cho cái đó của tiểu đệ muốn hỏng rồi.
Vi Tiểu Bảo tuy rằng có Tống Thanh Thư bảo vệ, nhưng dù sao thời gian tiếp xúc với hắn không lâu, nên gã vẫn luôn lo lắng đề phòng, bây giờ nhìn thấy đám người của Đa Long những kẻ thân tín, trong lòng cuối cùng cũng đã thanh tĩnh nhẹ nhàng trở lại.
– Vi huynh đệ, vừa nhắc làm ta mới nhớ tới.
Đa Long lông mày nhíu lại, cười hì hì nói.
– Lệ Xuân viện trong thành Dương Châu gần đây có một tuyệt sắc danh kỹ mới đến, xưng danh bán nghệ không bán thân, làm cho nam nhân cả thành Dương Châu đối với nàng thầm thương trộm nhớ, có điều nghe nói mãi đến nay vẫn chưa có ai có làm được khách quý của nàng, nếu Vi huynh đệ xuất chiêu chắc chắn sẽ lọt vào trong long bàn tay a.
– Danh kỹ? Còn xưng bán nghệ không bán thân?
Vi Tiểu Bảo ngoài miệng nhắc tới, nhưng trong lòng thì mắng:
“Lão tử xuất xứ chính là từ Lệ Xuân viện đi ra, còn không biết bên trong hoạt động ra sao ư? Chắc là gặp phải những nam nhân không đủ ngân phiếu để vui chơi, sẵn dịp cơ hội này nâng lên giá trị bản thân sao? Có kỹ nữ nào mà không yêu ngân phiếu. Hừ… nếu có mẫu thân ở đây chỉ cần ta nói một tiếng, cho vào mấy chén mê xuân tửu của Tây Vực, ta không tin kỹ nữ nào còn còn có thể tam trinh cửu liệt… ”
Vi Tiểu Bảo âm thầm thấy tiếc, bởi vì đã đem mẫu thân đưa đến kinh thành, chứ nếu để cho mẫu thân ra tay, càng là thần không biết, quỷ không hay…
– Có điều danh kỹ này so với kỹ nữ bướm hoa bình thường thì không giống nhau.
Thấy Vi Tiểu Bảo có vẻ không tin, Đa Long vội vã giải thích.
– Nàng ta đưa ra ba đề mục khó, nói rõ người nào trả lời được thì mới mời lên lầu, nếu không phải vậy, dù có cho bạc ức, nàng cũng sẽ không nhìn bằng nữa con mắt.
– Đa đại ca, cái gì đề mục nói cho tiểu đệ nghe một chút coi.
Vi Tiểu Bảo trong lòng mắng lại mắng um trời, đã đi ra làm kỹ nữ mà còn quái dị như thế, lão tử ta ghét nhất là cái gì liên quan đến làm bài đề mục gì đó, tại vì chắc chắn là làm không được a.
– Cái này…
Đa Long lúng túng.
– Ta cũng không nhớ rõ lắm…
– Được rồi, chúng ta đến nhìn xem…
Vi Tiểu Bảo liền lôi kéo mọi người muốn xuất phát đi đến Lệ Xuân viện.
– Vương cô nương là một nữ nhi trong sạch, làm sao có thể đi theo các ngươi vào cái chốn xấu xa đó đươc?
Đoàn Dự lập tức phản ứng, nhảy ra ngăn cản nói, còn Vương Ngữ Yên thì hai gò má đỏ ửng, tuyệt đối không muốn đi.
Thủy Sinh cũng ủy khuất hướng về phía Tống Thanh Thư nháy mắt, hắn cười ha ha, nghiêng đầu sang chỗ khác cố ý không nhìn lại nàng.
Cưu Ma Trí cũng ngượng ngùng, dù như thế nào đi nữa, lão cũng là một người xuất gia, đi cái gì Lệ Xuân viện nới có kỹ nữ thật là chẳng ra làm sao.
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Đoàn Dự:
– Nếu như để các ngươi lưu lại ở bên ngoài, nhỡ các ngươi chạy trốn thì làm sao bây giờ? Với Vương cô nương thì cũng dễ mà, cứ để cho nàng nữ cải thành nam trang là được, ai mà chú ý tới.
– Pháp Luân Minh vương có thể tiện hay không vậy?
Tống Thanh Thư nhìn thấy Cưu Ma Trí trên mặt do dự.
– Không ngại, giới sắc chỉ là dùng để phòng ngừa, bần tăng điểm ấy vẫn là nhìn thấu.
Kỳ thực là Cưu Ma Trí một lòng muốn nhờ Vi Tiểu Bảo dẫn tiến đến gặp Khang Hi, sợ không cùng đi sẽ làm cho gã mất hừng lại sản sinh ra sự ngăn cách.
– Đến đây, chuẩn bị lấy cho hai vị cô nương hai bộ quần áo sạch.
Đa Long thấy thế, vội vã gọi binh lính tới dặn dò.
Vương Ngữ Yên hàm răng khẽ cắn, ngại ngùng do dự một lúc, liếc mắt nhìn Đoàn Dự, lúc này y cũng phải lẽo đẻo đi theo sau, Đoàn Dự bị ánh mắt của Vương Ngữ Yên kia làm cho bên trong tâm trí run lên, y hối hận không ngớt, ngày trước bá phụ cùng phụ thân bắt luyện võ, y không chịu học, cho nên hiện tại bất tài làm hại Vương cô nương phải bị cái loại oan ức này.
Thủy Sinh ngẩng đầu thấy Tống Thanh Thư không hề có biểu thị gì cả, hận đến nghiến răng, ước gì đá hắn một cước, nàng bĩu môi rồi cũng phải chạy vào trong thay đổi y phục.
Một nén nhang qua đi, hai cô nương xinh đẹp tuyệt trần đi ra, một đám nam nhân yết hầu lặng lẽ nuốt từng ngụm từng ngụm nước bọt, Tống Thanh Thư nhìn thấy hai nàng cùng bộ trang phục thư sinh, vô cùng tuấn tú không thiếu sự quyến rũ hấp dẫn, trong lòng hắn nhảy một cái: “Có lẽ kiếp này rồi mình cũng phải vương vào sa đọa trụy lạc mà thôi… ”
Đoàn người trùng điệp hướng về hướng của Lệ Xuân viện bước đi, Đa Long dự định đem toàn bộ Lệ Xuân viện bao tiêu hết, Vi Tiểu Bảo liền giơ tay ngăn lại, nói:
“Nam nhân đến kỹ viện chính là thích bầu không khí náo nhiệt, nếu như chỉ có mấy người chúng ta, khiến cho bên trong vắng ngắt, vậy còn có cái gì lạc thú chứ?”
– Vi huynh đệ nói thật là chí phải!
Đa Long ngẩn người ra, rồi rất nhanh mỉm cười hiểu ý.
Trên đường đang đi tới, Vi Tiểu Bảo con mắt vội vã xoay tròn, quay đầu đối với Tống Thanh Thư nói:
– Tống đại ca, hay là chúng ta thay đổi thân phận tráo trang phục đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 01-02-2024 00:21:09 |