Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Lúc trước Đa Long cùng Vi Tiểu Bảo có ý đồ tính toán, Cưu Ma Trí cùng Tống Thanh Thư sẽ thắng được hai trận, còn gã trực tiếp hướng về đối phương chịu thua thì cũng không có quan hệ gì đến cục diện, nào ngờ đâu Cưu Ma Trí xảy ra chuyện ngoài ý muốn suýt bị tẩu hỏa nhập ma nên chịu hòa, vô tình bây giờ chính Đa Long giao đấu trận cuối này lại quyết định thành hay bại!
Toàn bộ quan binh Mãn Thanh, nếu như muốn nói đến danh xưng một một người vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, đó chính là Kim Xà vương ở vùng Sơn Đông không ngoài ai khác.
Trãi qua mấy năm qua giao chiến, quan binh Mãn Thanh chết ở dưới Kim Xà kiếm của Viên Thừa Chí cùng với các mệnh quan triều đình không có một trăm thì cũng là tám, chín mươi người, thêm vào mấy lần đánh bại quân Thanh, dẫn đến Kim Xà doanh thanh thế oai phong hùng vĩ, vì thế mới trở thành một trong ba đại họa của Khang Hi, hai đại họa kia đương nhiên là trấn ở Sơn Hải quan với tính khí thay đổi thất thường Bình Tây Vương Ngô Tam Quế cùng với cầm binh ở Thịnh Kinh, lăm lăm vào ngôi vị hoàng đế Bảo thân vương Hoằng Lịch.
Đa Long bây giờ biết rõ sự quan hệ trọng đại của trận này, chính gã không thể nào so đấu, nhưng nếu bây giờ chịu thua đại phản tặc Viên Thừa Chí, có về kinh thì hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ không tha mạng mình, đời này coi như là đã xong, trong lúc nhất thời Đa Long tiến thối lưỡng nan.
Cưu Ma Trí lúc này đang vận công chữa trị chân khí trong người, không còn chú ý đến tình cảnh bên ngoài nữa, Tống Thanh Thư thở dài, biết chuyện hôm nay đã không còn có thể làm gì được hơn nữa, quay đầu lại khuyên nhủ:
– Đa tổng quản, ngươi cứ chịu thua là được rồi, dù sao tính mạng vẫn là quan trọng hơn, khi trở về hặp hoàng thượng, ta cùng với Pháp Luân Minh vương sẽ giải thích giùm cho ngươi, dù sao lần này ta cũng có phần tính toán quá mức bất cẩn…
– Các ngươi nếu không có còn ai dám lên thì chịu thua đi, chúng ta không có thời gian để chờ đợi đâu…
Phái Thái Sơn có một đạo sĩ châm chọc nói.
Tống Thanh Thư giận dữ, nhưng trong đầu biết rõ là phe mình đuối lý, cũng không cách nào phản bác, nhìn thấy Đa Long sắc mặt lúc xanh lúc trắng, biết gã cũng là có ý liều mạng, nhưng Tống Thanh Thư vốn là một người hiện đại, tự nhiên đem mạng ra chịu chết như thế thì không đáng giá, nên đành mở miệng chịu thua:
– Trận thứ ba chúng ta nhận…
Ngay lúc này từ phía sau truyền tới một giọng nói lành lạnh:
– Trận thứ ba cứ giao cho bản tọa.
Tống Thanh Thư quay đầu đi, thì thấy phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện một huyết ảnh với dáng người yểu điệu như thục nữ, không phải Đông Phương Bất Bại thì còn là ai nữa?
– Cải trang như một cô nương này là ai…
– Không biết, nhìn dáng vẻ yếu đuối mong manh, thì cũng biết không phải là đối thủ của Kim Xà vương rồi…
Nghe được tiếng xì xào bàn tán của các đệ tử, chưởng môn các phái cũng nhìn nhau nghi hoặc, ngay cả kiến thức vô cùng uyên bác Phương Chính đại sư cũng không nhận ra được đột nhiên xuất hiện một nam tử tuấn tú mà chẳng biết là người ở phương nào.
Thì ra là Đông Phương Bất Bại đã mấy chục năm nay cũng chưa có từng rời khỏi Hắc Mộc nhai, trong giang hồ có rất ít người gặp được bộ mặt thật của y, mọi người không nhận ra thì cũng hợp tình hợp lý.
Không giống với quần hùng, Viên Thừa Chí võ công đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, bởi vậy đối với sự nhận biết nguy hiểm rất là nhạy cảm, lúc Đông Phương Bất Bại vừa xuất hiện, gã liền cảm thấy cả người sởn tóc gáy, trong lòng đột ngột sinh ra một linh cảm không lành.
– Các ngươi mang theo người thứ ba thi đấu rõ ràng là quan quân Mãn Thanh kia, tại sao bây giờ lại thay đổi người?
Tả Lãnh Thiền bây giờ đã bình ổn lại, lão cũng mơ hồ cảm giác được Đông Phương Bất Bại trên người nguy hiểm, theo bản năng liền ngăn cản nói.
Thấy Đông Phương Bất Bại cũng không thèm nhìn đến mình, sắc mặt không một chút gợn sóng, Tống Thanh Thư đành giải thích:
– Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng nói đến người thứ ba sẽ là ai, cũng như các người cũng để cho đường đường một Kim Xà vương oai phong ẩn nấp trong chỗ khuất thì sao?
Tả Lãnh Thiền nghẹn lời, “ hừ “ một tiếng, xoay người ngồi xuống.
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, từng bước từng bước chậm rãi hướng đi đến vòng thi đấu.
Viên Thừa Chí cảm thấy mỗi một bước đi của đối phương, trái tim của mình cũng nhịp theo, khi đối phương đến gần, gã nhận ra được nội tức mình đã bị đối phương làm nhiễu loạn, liền rút Kim Xà kiếm ra khỏi vỏ, cảm nhận được trong tay truyền đến xúc cảm quen thuộc của Kim Xà kiếm, Viên Thừa Chí mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn, hỏi:
– Các hạ chính là Kim Xà vương trong mấy năm gần đây được xưng đệ nhất cao thủ Trung Nguyên?
– Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, cái danh xưng đệ nhất Trung Nguyên này, Viên mỗ không dám nhận.
Viên Thừa Chí trả lời, vừa âm thầm chuẩn bị, chính gã cũng không biết tại sao, nhìn thấy đối phương thậm chí yếu đuối mong manh như một cô nương, nhưng trực giác nói cho gã biết là đối phương cực kỳ nguy hiểm.
– Không dám nhận sao?
Đông Phương Bất Bại cười gằn nói tiếp:
– Để bản tọa thử xem cân lượng của các hạ như thế nào đây?
Vừa dứt lời, thì mấy cây ngân châm đã phóng tới mấy đại huyệt trên người Viên Thừa Chí.
Viên Thừa Chí vừa rồi đã đề phòng trước, chỉ là không ngờ tới tốc độ của đối phương nhanh như tia chớp, dù là có né tránh hạn chế lại phần nào, nếu không nhờ có cái áo kim ty bối tâm hộ thể, nếu không chết thì cũng trọng thương.
– Phản ứng rất tốt, kiếm pháp cũng rất kỳ ảo.
Đông Phương Bất Bại nhìn lại trên ống tay áo của mình cũng bị Kim Xà kiếm của đối phương cắt tiện một vết nhỏ…
Tống Thanh Thư sắc mặt cũng khó coi, tuy rằng trước hắn đã từng trải qua nhìn thấy Đông Phương Bất Bại cùng Quỳ Hoa lão tổ giao chiến, nhưng khi nghĩ tới nếu mình là Viên Thừa Chí vừa rồi, lúc Đông Phương Bất Bại ra tay, mình không có bảo y hộ thể, e là chỉ cần một chiêu là đã bỏ mạng tại sa trường rồi.
– Các hạ là ai?
Viên Thừa Chí kinh hãi.
Đông Phương Bất Bại không đáp lời, huyết ảnh chợt lóe lên, lần thứ hai đánh tới trước người Viên Thừa Chí.
Không bị bất ngờ như vừa rồi, Viên Thừa Chí vội vận lên khinh công Thần Hành Bách Biến cùng đối phương đọ sức.
Thần Hành Bách Biến chính là công phu né tránh đệ nhất trong thiên hạ, bình thường lúc Viên Thừa Chí vận dụng, các cao thủ đừng nghĩ dính vào góc áo của gã, nhưng lần này lần này đối với nam tử huyết y trước mặt, lại dường như chỉ là trò đùa.
Quần hùng chỉ thấy trong trường đầu ánh thép vàng rừng rực, đó là Viên Thừa Chí đem Kim Xà kiếm pháp phát huy đến cực hạn, bảo vệ chỗ yếu quanh thân.
Làn kim quang vừa nhấp nhoáng, thì bóng người màu đỏ lập tức hóa thành một huyết ảnh hướng về kim quang đánh tới.
Lúc này chỉ có thể nhìn thấy một ánh kim quang lơ lửng không cố định, xoay tròn chung quanh, sau đó huyết ảnh lúc ẩn lúc hiện khì thì mé trên, lúc thì mé dưới trong vòng kim quang, khi thì tứ phương tám hướng đánh thẳng về phía kim quang.
Hai làn kin quang và huyết ảnh cứ vừa chạm liền tách ra, nhưng mỗi một lần tiếp xúc, ánh kim quang lại bị giảm đi mấy phần…
Bỗng một tiếng “ coong… ” vang lên, hai người rốt cục cũng đã phân ra.
Nhìn thẳng trong vòng đấu, ở giữa mi tâm Viên Thừa Chí có một chấm đỏ máu, hai mắt dần dần mất đi thần thái, Tống Thanh Thư trong lòng thở dài: Viên phu nhân e rằng đã trở thành quả phụ rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 01-02-2024 00:21:09 |