truyensex.asia > Chuyện XXX > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 142

Hoàn Tử Đầu rất sợ ma, nhìn thấy dòng chữ bằng máu, hai chân hắn run lên, nếu để hắn lựa chọn, chắc chắn thà bị bắt còn hơn bị ma ám.

Chiếc minibus đã ngày càng gần, bác Lục lại không cho tôi chạy, sợ tôi một đi không quay về sao? Hiện giờ vụ án đã rõ ràng, chứng cứ nằm trong tay tôi, ông ta muốn tôi chính diện đối chọi với lãnh đạo?

Thầm chửi một câu, đúng là một con ma già, đầu có không đơn giản. Vội vàng đưa ra lựa chọn, tôi túm Hoàn Tử Đầu lên xe. Hắn đã sợ đến choáng váng, tôi ngồi vào ghế lái, mặc kệ dòng chữ bằng máu kia, nhấn ga cho xe lao vút đi.

Lần này là nhờ kinh nghiệm tài xế lâu năm, cuối cùng thì sau mấy con đường, tôi đã bỏ xa đám ngu xuẩn đuổi theo phía sau. Lên đến cao tốc thì Hoàn Tử Đầu cũng dần khôi phục tinh thần, quay đầu nhìn lại, hỏi nhỏ: “Chẳng phải dòng chữ bằng máu không cho chúng ta chạy sao?”

Tôi hừ lạnh: “Không chi đi mà được à? Tôi với anh khác nhau, theo tôi thấy thì con người đáng sợ hơn ma quỷ, tôi chọn việc trốn người!”

Hoàn Tử Đầu thở dài: “Không có đường về, thế thì xong tôi rồi. Cãi lại ý của ác ma, buổi tối làm sao tôi dám ngủ?”

Hắn tuyệt vọng nhìn xa xăm về phía trước, cứ như mình sắp chết đến nơi rồi vậy. Tôi trấn an: “Không sao đâu, anh chỉ là bị tôi làm liên lụy thôi. Từ giờ tôi sẽ canh cho anh ngủ, bất kể buổi tối có xảy ra chuyện gì, tôi lập tức cõng anh chạy, được chứ?”

Hoàn Tử Đầu lườm tôi, nói: “Anh đừng có ra vẻ dũng cảm. Không nói đùa đâu, tới đây hai ta phải chia nhau mà canh gác lúc ngủ, chứ lỡ cùng lăn ra ngủ, bác Lục túm cả hai mang đi đấy!”

Chỉ thuânh miệng nói đùa mà hắn lại coi là thật, tôi bất đắc dĩ hỏi: “Thế giờ ta đi đâu, dù gì cũng phải tìm nơi đặt chân chứ?”

Hoàn Tử Đầu trố mắt: “Anh còn lạc quan nhỉ, giờ không gọi là chỗ đặt chân nữa rồi, mà phải gọi là nơi hai chúng ta sống nửa đời còn lại!”

“Anh nói gì vậy? Đám lãnh đạo hủ bại hết hạ độc lại bắt cóc chúng ta, khiến anh em ta thảm như này, không tính quay về trả thù sao?”

Hoang Tử Đầu vỗ mạnh tay vào thành xe, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó tôi nằm mơ cũng muốn, nhưng có thể làm gì được? Người ta quyền cao chức trọng, đến chị dâu cũng không dám đôngh vào, báo thù kiểu gì?”

Tôi cười lạnh: “Cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, trong tay tôi có điểm yếu của hắn, nhất định phải chơi hắn một vố, có điều giờ chưa phải lúc thôi.”

Nói tới đó, đột nhiên tôi lại nhớ đến lão Vũ: “Nhưng giờ chúng ta bỏ trốn, lão Vũ phải tính sao?”

Hoàn Tử Đầu xua tay: “Đến cái mạng mình còn chưa lo xong, anh lo cho hắn sao được. Lần trước anh với lão Lưu đến Hàng Châu, mạo hiểm tính mạng để cứu hắn đã là tận nghĩa rồi. Giờ chỉ trông vào sự kín miệng của hắn thôi, chứ nếu mà hắn khai ra toàn bộ, thì chỉ sống thêm được hai ngày là cùng!”

Tôi thở dài, chuyện bây giờ thật phức tạp, lão Vũ khai, nhưng là khai chuyện gì? Liệu lão có khai về nhà máy Xuân Thu không? Nếu khai, thì đồng nghĩa với việc mang phiền toái đến cho anh em nhà Đại Ưng. Hoàn Tử Đầu thấy tôi cau mày bèn trấn an: “Được rồi, hai chúng ta ổn định đã rồi tính. Anh dừng xe vào vệ đường đi, để tôi lái cho, tôi đưa anh đến căn cứ bí mật!”

Tôi dừng xe, đổi chỗ cho Hoàn Tử Đầu, xe lại tiếp tục lên đường, tôi hỏi: “Căn cứ bí mật gì vậy? Chúng ta trốn ở đâu được?”

“Trốn đâu được thì trốn!” Dứt lời hắn thần bí cười, nói tiếp: “Tôi lăn lộn giang hồ lâu như vậy, gặp không ít phiền toái rồi. Vác dao đâm chém người, bị báo thù, trốn cảnh sát, cứ lần nào xảy ra chuyện tôi cũng trốn đến đó, tuyệt đối an toàn, cảnh sát cũng tìm không ra!”

Thấy hắn tự tin, tôi cũng tò mò về cái căn cứ bí mật này. Hai chúng tôi chạy dọc theo cao tốc cả một đêm, nghỉ ngơi ăn uống tạm ở trạm ven đường rồi tiếp tục xuất phát. Do sợ bị theo dõi nên giữa đường lại ngoặt vào một đường nhỏ, ngồi trên xe suốt hai ngày, vứt xe ở ven đường, bắt xe khách, cuối cùng ngồi cả xe bò mới đến được căn cứ bí mật mà Hoàn Tử Đầu tự hào.

Chẳng trách hắn nói trốn đến đây thì không ai tìm thấy, nơi này thật là xa xôi hẻo lánh, đứng ở đường mà mùi phân trâu sặc cả vào mũi, đây là sơn thôn nào vậy?

Hoàn Tử Đầu nhìn thấy cảnh sắc nơi đây thì có vẻ rất sảng khoái, duỗi hai tay, vươn người. Sơn thôn này cũng hẻo lánh tương đương với Hoài Hồ thôn, tôi lo lắng hỏi: “Thôn này gọi là gì? Có điện không?”

Hoàn Tử Đầu cau mày: “Đương nhiên là có điện rồi, thời đại nào mà còn không có điện? Đây là quê tôi, tôi sinh ra và lớn lên ở đây!”

“Quê anh?”

Tôi giật mình nhìn Hoàn Tử Đầu, hắn mặc đồ hiệu từ trên xuống dưới, địa vị trong giang hồ lại cao, trước giờ cứ nghĩ hắn gốc thành phố, ai ngờ hắn cũng xuất thân từ nông thôn.

Hoàn Tử Đầu nói: “Từ nhỏ tôi đã không thích đọc sách, càng không thích làm ruộng, ngày nào cũng bị cha mẹ chửi, năm 13 tuổi tôi ôm chăn chiếu bỏ nhà đi.”

“Bỏ nhà đi?”

“Đúng, đi một mạch ba năm mới về, lúc về còn lái một xe con chất đầy quà tết.”

Vừa nói, Hoàn Tử Đầu tỏ ra đầy hoài niệm. Chúng tôi đứng ở ngã tư, một người đạp xe đạp đi qua, trông thấy Hoàn Tử Đầu thì lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Cường về rồi đấy à? Không phải cậu vừa đi năm ngoái ư? Chưa đến ba năm mà đã nhớ nhà?”

Hoàn Tử Đầu cười: “Ai da bác Trương, cháu về nhà một thời gian, dẫn theo anh bạn cho anh ấy thưởng thức đồ ăn dân dã.”

Bác Trương dắt xe đạp, gật đầu với tôi, nói: “Cha cậu có biết cậu về không? Hôm qua lão Chu mới mất, sáng bay ta còn thấy ông ấy ở nhà lão Chu giúp đỡ đấy!”

Hoàn Tử Đầu sửng sốt: “Lão Chu mất rồi? Đợt cháu về ăn tết còn thấy ông ấy khỏe lắm mà.”

Bác Trương xua tay: “Con người mà, sống ngày nào hay ngày ấy. Lão Chu nhiều tuổi như vậy rồi, có thể gọi là hỉ tang!”

Nói xong, bác Trương hàn huyên thêm mấy câu rồi đạp xe đi khỏi. Hoàn Tử Đầu nhìn theo bóng ông ấy xa dần mà thở dài, vừa đi trước dẫn đường, vừa nói: “Cụ Chu là người thọ nhất thôn tôi, đã 109 tuổi. Năm ngoái tôi về ăn tết, vòn mua quà đến thăm ông ấy, không ngờ chưa hết năm mà người đã không còn!”

Khóe mắt hắn đã bất giác đỏ hoe…

Trước giờ tôi quan hệ ít, tiếp xúc người ngoài không nhiều, chưa nói đến Hoàn Tử Đầu là đại ca xã hội đen, tôi vẫn cứ nghĩ người như họ đều máu lạnh. Nhưng từ khi thành bạn bè tôi mới nhận ra, càng là đại ca thì càng nghĩa khí, trọng cảm tình.

Từ sâu bên trong họ như có một trái tim phụ nữ vậy, chỉ có điều chẳng ai thấy họ thể hiện bộ mặt đó ra mà thôi.

Tôi bèn an ui vài câu, sau đó cố ý lảng sang chuyện khác, hỏi về nhà hắn. Hoàn Tử Đầu vỗ vai tôi nói: “Giống như tôi đã kể đấy, tôi thừa hưởng cái tính nóng như lửa này từ cha. Từ nhỏ hai cha con đã khắc khẩu, năm 13 tuổi tôi bỏ nhà đi, khi quay về ông ta liền không thèm nhận mặt. Lát nữa mà thấy ông ấy cau có thì đừng hiểu lầm, đó là cau có với tôi chứ không phải với anh đâu.”

Tôi cười khổ một tiếng, nhưng thấy có gì không đúng, lại hỏi: “Ơ mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở bệnh viện, tôi đã thấy cha anh, hai cha con có vẻ tình cảm lắm mà?”

Hoàn Tử Đầu giải thích: “Đó là cha nuôi, thời buổi này, ai chả muốn kiếm một cha nuôi có thế lực chứ!”

Tôi cười: “Thế bác Trương lúc nãy nói anh chưa đến ba năm đã về là sao?”

“Từ đợt bỏ nhà đi, cứ 3 năm tôi mới về nhà một lần, biếu cha ít tiền, thăm ông ấy một cái. Thứ nhất là vì cha tôi rất chướng mắt tôi, thứ hai cũng vì tôi nhiều kẻ thù bên ngoài, sợ mang phiền toái cho ông ấy.”

Hắn bổ sung thêm: “Không ai biết quê tôi ở đâu hết, tất cả trên giấy tờ, chứng minh thư đều là gủa, cho nên anh yên tâm, ở đây tuyệt đối an toàn!”

Tôi gật gật đầu, chợt cảm thấy tên Hoàn Tử Đầu này, bên ngoài thì thô lỗ, mà bên trong có khá nhiều bí mật. Hoàn Tử Đầu thì khá lắm tiền, nhưng cha mẹ hắn vẫn ở căn nhà trệt nhỏ, theo hắn nói thì cha hắn chê tiền của hắn không sạch nên không thèm dùng. Mấy vạn tiền hắn gửi về đều để chuột cắn.

Trong nhà cũng được bày biện sơ sài, hai gian phòng, Hoàn Tử Đầu cũng chả nề hà nhà bẩn, cắm đầu vào dọn dẹp. Tôi vào phòng hai bác xem qua, trên cái tủ ly, ngoài bộ ấm chén ra thì còn bày rất nhiều ảnh chụp. Lạ một điều là trên trần còn dán một tờ giấy chứng nhận màu đỏ. Tôi nghi hoặc hỏi: “Đây là giấy chứng nhận gì, sao lại dán trên trần nhà?”

Hoàn Tử Đầu vừa dọn dẹp vừa đáp: “Đó là danh hiệu học sinh tiên tiến năm tôi tám tuổi. Cha tôi vui lắm, bắc thang dán nó lên trần nhà, ông bảo như vậy thì buổi tối ngủ đều được nhìn thấy nó, sẽ dễ ngủ hơn!”

Tôi không nhịn được cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

Hoàn Tử Đầu ném cái giẻ lau vào chậu nước, nói: “Nhà tôi ba đời làm nông, tôi được giấy chứng nhận này, cha tôi nghĩ đến đời tôi chắc sẽ có hy vọng vào đại học. Ai dè càng ngày tôi càng ham chơi sa sút, kết quả đại học chả thấy đâu, còn thành một tên xã hội đen. Chuyện này làm ông ấy tức nên từ mặt tôi, mấy lần muốn xé tờ giấy xuống, nhưng ông ấy lớn tuổi rồi, bắc thang với không tới nên cứ để vậy!”

Nói đoạn, hắn cũng bật cười ha hả. Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, thật không ngờ Hoàn Tử Đầu vốn có một gia đình ấm áp như vậy.

Hai chúng tôi dọn dẹp sạch sẽ gian nhà ngang, cuối cùng cũng đủ chỗ cho cả hai ngủ nghỉ. Vừa xong việc thì bác Trương ban nãy tới, vào nhà nói: “Tiểu Cường, ta vừa gặp mẹ cậu, bà ấy bảo cậu dẫn bạn sang nhà lão Chu ăn cơm!”

Hoàn Tử Đầu lắc đầu: “Không đi đâu bác Trương ơi. Ai lại dẫn bạn sang nhà người mới chết ăn cơm, hai bọn cháu ở nhà thôi.”

Bác Trương bĩu môi: “Đã nói tang lão Chu là hỉ tang, sợ gì. Mẹ cậu nói trong nhà hết đồ ăn rồi gạo cũng chưa mua đâu.”

Hoàn Tử Đầu bất đắc dĩ quay lại nhìn tôi, tôi cười: “Không sao đâu, tôi không sợ. Bạn bè đã lâu sao phải khách sáo, qua ăn mấy miếng đi, hai ngày nay chưa được ăn bữa cơm tử tế nào rồi.”

Hoàn Tử Đầu xua tay: “Anh không sợ nhưng tôi sợ. Nếu anh không chê thì đi cùng bác Trương đi, tôi ở nhà.”

Tôi thì đói cồn cả ruột mà Hoàn Tử Đầu lại sợ ma không dám đi, cuối cùng tôi rút ví ta 200 tệ, thầm nghĩ nhà người ta có tang, không thể vác mặt sang ăn không được. Lát nữa gặp người nhà lão Chu, coi như thay Hoàn Tử Đầu kính viếng!

Chuẩn bị tiền xong xuôi, tôi liền đi theo bác Trương sang ăn cơm. Bác Trương có vẻ vội vã, cả đoạn đường không nói gì với tôi, đến nhà lão Chu thì vừa kịp giờ cơm, ông ấy tìm một cái bàn cho tôi ngồi rồi lại bận bịu giúp đỡ.

Tôi chẳng quen biết ai, chỉ cắm đầu mà ăn, ăn xong, bắt đầu quan sát xem ai là con cháu nhà lão Chu để đưa tiền viếng. Nhưng chợt nhận ra, chẳng có ai đứng ra đón khách cả, bèn bắt chuyện với chị gái ngồi cùng bàn: “Đại tỷ, tôi đến phúng viếng, cho hỏi ai là chủ nhà để tôi đưa phong bì?”

Chị gái nghe tôi hỏi thì buông đũa, chỉ vài một người đàn ông đang đứng nói chuyện ngoài sân: “Người mặc đồ đen kia kìa!”

Tôi gật đầu, cầm phong bì đi tới. Người đang ông kia đang đứng quay lưng nói chuyện, tôi nghĩ bụng thôi thì chờ ông ta nói xong rồi đưa tiền viếng.

“Lão Chu, lão gia nhà mình đã hơn trăm tuổi, là hỉ tang, ông cũng đừng quá đau buồn. Tôi thấy sắc mặt ông kém lắm, không nghỉ ngơi à?”

Người đàn ông lắc đầu: “Không phải không nghỉ ngơi, mà là tối qua cha có báo mộng cho tôi, làm tôi sợ đến chẳng dám ngủ.”

“Lão gia vừa mất mà đã báo mộng cho ông? Báo mộng gì?”

Người đàn ông thở dài đáp: “Ông ấy nói tôi phải mau chuyển nhà, trong vòng 3 ngày tới, thôn sẽ lại có người chết!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 06-01-2024 13:17:35
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Những người vợ tù (Update phần 31)
Threesome lén lút (Update phần 32)
Cô em họ của tôi (Update phần 30)
Nghĩa địa vùng ven đô (Update phần 56)
Lời hứa của mẹ (Update phần 33)