Chuyến xe bus số 13
Nhìn cái bóng lưng người phụ nữ nấu đồ ăn này, lòng tôi lạnh xuống, nhất định là bà ta! Nghĩ đoạn, tôi vội len qua đám người đi tới chỗ bà ấy.
Trong sân bày rất nhiều bàn đang ăn uống, đi được nửa đường thì đột nhiên có mấy thằng bé chơi đùa đuổi nhau, một đứa va vào tôi ngã khóc ré lên. Tôi vội cúi xuống đỡ nó dậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì người phụ nữ kia đã biến mất. Nhìn sang bên cạnh, mâm đồ ăn bà ra vừa xếp đã được người khác bê lên cái bàn mới.
Thầm than một tiếng không ổn, tôi chạy nhanh qua mấy thằng nhóc, tới bên cái bàn mới dọn, hất văng một cái. Bị tôi hất, cả cái bàn đổ ụp, bát đĩa văng đầy đất, tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào tôi.
Cả bàn đang chuẩn bị gắp đồ ăn thì bị tôi phá đổ, há hốc mồm kinh ngạc, một trung niên cao gầy, mắt một mí cau mày mắng: “Ngươi làm cái gì đấy? Con mẹ nó có bệnh à?”
Lão Tống đang dẫn con đi mời rượu từng bàn, nghe tiếng động vội chạy tới, nhìn thấy cảnh đổ vỡ thì la lên hỏi tôi lý do. Tôi chả để ý đến họ, vội quay xung quanh tìm người phụ nữ kia. Gã cao gầy mắng tôi, thấy tôi không để ý thì thẹn quá hóa giận, đứng dậy chỉ tay quát: “Này, sao ta chưa gặp ngươi bao giờ? Ngươi con mẹ nó chui từ đâu ra vậy?”
Nói đoạn liền sấn tới hùng hổ túm cổ áo tôi, tôi bực mình chỉ vào mâm cơm bị mình hất đổ, nói: “Thịt trên bàn này không phải thịt tươi, không ăn được!”
Vừa dứt lời, lão Tống tỏ ra cáu giận: “Cậu con mẹ nó nói hươu nói vượn cái gì thế? Thế nào là không ăn được? Nhà tôi mua toàn đồ ăn tươi mới, lại không hề hạ độc, cậu định phá tôi đúng không?”
Nháy mắt cả hai bèn đứng sang một bên, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi tại chỗ. Hoàn Tử Đầu rẽ đám người bước tới, trông thấy mâm cơm bị tôi hất đổ, chắc cũng hiểu tình hình, lập tức quật ngã tên cao gầy, lông mày dựng ngược, chỉ mặt hắn, lạnh giọng nói: “Đây là huynh đệ ta, định làm gì anh ấy?”
Gã cai gầy có vẻ rất sợ Hoàn Tử Đầu, nằm dưới đất, nhìn hắn rồi lại nhìn tôi, một lúc sau thì đứng dậy, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Hôm nay dù sao cũng là hỉ sự nhà Tống gia, tuy mình vì cứu người mới làm vậy, nhưng dù gì cũng phải cho người ta một lời giải thích, bèn nói: “Lão Tống, không phải tôi muốn phá ông. Ông vào nhà với tôi, tôi sẽ giải thích.”
Lão Tống còn chưa nguôi giận, giơ tay nói: “Vào nhà!”
Hoàn Tử Đầu cũng vào theo, thấy xung quanh không còn người ngoài, tôi liền vén tay áo lên, để lộ ra những nốt phát ban, nói với lão Tống: “Lão Tống, ông xem, những nốt phát ban trên người tôi, Khương đại phu đã khám, ông ta nói đây là do ăn thịt thối bị trúng thi độc.”
Lão Tống nhìn tay tôi, không kiên nhẫn nói: “Cậu ăn gì tôi không quan tâm, cậu hất đổ mâm cơm nhà tôi, một mân 380 tệ, cậu phải đền!”
Hoàn Tử Đầu nghe vậy lại muốn phát hỏa, tôi xua tay nói tiếp: “Lão Tống, tôi ăn cơm nhà lão Chu nên mới nhiễm độc. Hiện giờ nghi là do một người phụ nữ nấu đồ ăn. Vừa nãy tôi thấy một người phụ nữ lạ, đồ ăn mâm đó do bà ấy nấu, nên trong tình thế cấp bách, liền hất đổ cái bàn.”
Lão Tống càng mất kiên nhẫn: “Cậu ăn linh tinh nhà lão Chu mắc bệnh, đến để đổ vạ cho nhà tôi à?”
Chúng tôi đang nói chuyện thì vợ lão Tống đi vào, tôi còn nhớ ban nãy mâm cơm đó chính do tay bà ấy bê lên, vội hỏi: “Thím, vừa nãy người phụ nữ đứng nấu ăn cạnh thím, thím có biết không?”
Vợ lão Tống suy nghĩ một chút, đáp: “Không biết, chắc là phụ bếp do đầu bếp mang tới!”
Tôi chưa kịp mở miệng thì lão Tống nói: “Làm gì lại có phụ bếp, không có khả năng, sư phụ kia đến một mình, tôi chỉ trả tiền một người thôi mà!”
Vợ lão Tống thấy vậy thì nghi hoặc đáp: “Thế không đúng, không phải đầu bếp mang tới thì chị ta là ai? Cũng không phải người thôn ta!”
Tôi hỏi: “Lão Tống, nếu chỉ thuê có 1 đầu bếp, sao mỗi khi nhà nấu tiệc, người thôn ông đều để hai cái bếp ở hai đầu nam bắc?”
Lão Tống nói: “Đó là quy củ của thôn, một cái để nấu chính, cái còn lại để phòng khi khách quá đông sẽ không phải chờ lâu.”
Nói xong, lão Tống nhìn tôi thở dài: “Chuyện hôm nay thôi đi, họ cũng là khách nhà tôi, khỏi quan tâm người phụ nữ kia từ đâu tới. Cậu đừng gây ồn ào nữa, dù sao cũng mắc bệnh từ nhà lão Chu, đến tìm ông ta mà giải quyết!”
Dứt lời, lão tức giận vung tay áo, kéo vợ ra ngoài sân tiếp khách. Thấy hai vợ chồng đi khỏi, Hoàn Tử Đầu im lặng chốc lát rồi lên tiếng: “Anh trông thấy người phụ nữ đó thật à?”
“Thấy, nhưng chỉ thấy lưng, không rõ mặt!”
Hoàn Tử Đầu hít sâu một hơi, hai tay vặn vào nhau: “Anh nói, người này có phải là ma không?”
Tôi ngồi xuống thở dài, nhìn cánh tay càng ngày càng dày đặc ban đỏ, càng ngày càng ngứa ngáy mà toát mồ hôi.
Hôm sau, lão Chu nghe kể chuyện hôm qua tôi hất bàn tiệc nhà lão Tống bèn dẫn vợ đến gặp tôi. Sau khi nghe tôi kể lại, lão Chu không khỏi cau mày, người phụ nữ bí ẩn này từ đâu ra?
Tất cả trầm mặc, chợt nghe ngoài sân có tiếng bước chân dồn dập, vài phút sau thì mẹ của Hoàn Tử đầu hoảng hốt đẩy cửa vào, thở dốc nói: “Không xong rồi, con gái lỡ thì nhà Tùy gia nhiễm bệnh, bao nhiêu người không ngăn được, mau ra hỗ trợ.”
Chúng tôi thấy thế vội xông ra ngoài. Trên con đường làng, một người phụ nữ trên dưới 40 đang điên cuồng lăn lộn, hai tay tự cào cấu. Gương mặt chị ta dữ tợn, dính đầy máu, nhưng vẫn vó thể nhận ra. Đây chính là chị gái ngồi cùng mâm với tôi ở nhà Chu gia, cũng là người đã gặp lúc đến khám bệnh nhà Khương đại phu.
Xung quanh đám đông người đang đứng, ngoài người nhà đang khóc lóc cuống quýt thì hầu hết là đến để xem náo nhiệt, rất ít người dám lại gần ngăn cản.
Tôi vội bảo lão Chu đi gọi Trương đại phu đến, mình cùng Hoàn Tử Đầu đè hai bên tay chị gái lại, không cho chị ta tiếp tục gãi. Sau khi bị khống chế, chị gái gào lên một tiếng thống khổ rồi ngất đi.
Chị gái nằm im thì mọi người xung quanh mới thấy rõ chuyện là thế nào, toàn thân chị ấy nổi ban đỏ chằng chịt, nhiều chỗ bị gãi máu me be bét, da cũng bị cào rách, nhìn rất đáng sợ.
Khương đại phu từng dặn, không được gãi, nếu không máu dính đến đâu, nốt ban sẽ lan đến đó. Theo tôi đoán thì chị gái nhất định là không chịu nổi cơn ngứa nên gãi, mới biến thành bộ dạng như vậy.
Vì để phòng ngừa chị ta tỉnh lại tiếp tục gãi, chúng tôi phải lấy dây thừng trói chân tay lại, nhốt vào phòng. Sau khi Khương đại phu tới, bắt mạch, kê mấy chén thuốc rồi lại lo lắng xem tình hình của tôi.
Cuối cùng ông ấy nói, nhất quyết phải tìm được nguồn gốc thịt thối, tối đa là trong vòng một tuần, độc tố sẽ ăn vào lục phủ ngũ tạng. Rất nhiều thôn dân đứng xem náo nhiệt, khi nghe Khương đại phu nói, chẳng bao lâu, bốn năm người chen vào, nói rằng mình cũng bị ban đỏ giống tôi.
Mấy người này khá quen, đều là những người ngồi cùng bàn với tôi ở nhà Chu gia, hiển nhiên là họ cũng ăn phải thịt thối!
Lão Chu thấy nhiều người nhiễm thi độc do ăn cơm nhà mình thì toát mồ hôi lạnh. Khương đại phu vội hỏi, tất cả người trong bàn ấy có đầy đủ chưa, còn sót ai không?
Mọi người bắt đầu nhao nhao kiểm đếm, gần như là đủ cả, bỗng một người nói: “Đúng rồi còn thiếu Lưu ế vợ. Hôm đó cũng ngồi cùng bàn chúng tôi, nhưng không có mặt ở đây!”
Một người khác nghe vậy xua tay: “Không đúng, lúc đầu hắn ngồi cùng chúng ta, nhưng sau đó có điện thoại, đi mất ư?”
Câu nói vừa dứt thì người phụ nữ giúp việc nhà Chu gia hoảng hốt: “Lưu ế vợ ngồi cùng bàn? Vậy đúng rồi, tôi đã nói, bà điên kia là bị Lưu ế vợ đuổi khỏi nhà, chết đói. Hẳn là hồn ma bà ấy quay về tìm Lưu ế vợ báo thù!”
Vợ lão Tống cũng có mặt ở đây, nghe thấy thì sợ xanh cả mặt, la lên mẹ ơi một tiếng, che miệng nói: “Đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, bảo sao người phụ nữ này rất quen mặt, chính xác là bà điên mà Lưu ế vợ mang về, bà ta thành ma quay lại báo thù rồi!”
Câu chuyện hai người nói làm tất cả quanh phòng như nổ tung, bàn tán ầm ĩ về chuyện Lưu ế vợ đuổi người phụ nữ ra ngoài khiến bà ta chết đói.
Có phải người phụ nữ đó hóa thành ma về trả thù hay không chưa biết, nhưng hai bàn đồ ăn mà bà ta nấu, đúng là đều có sự xuất hiện của Lưu ế vợ, cũng chính là gã cao gầy gây sự lúc tôi hất đổ cái bàn.
Thịt thối này, là cố ý làm cho hắn ăn sao?
Những thôn dân đang xôn xao, ngoài việc cảm thán Lưu ế vợ gặp báo ứng thì những người năm xưa từng chửi bới bà ta sợ mất mật, còn ai từng cho bà ta cơm ăn thì yên tâm ra mặt.
Tuy mới chỉ là suy đoán, nhưng ai cũng tin thiện ác có báo ứng, vẫn muốn tích thêm chút phúc đức. Đến lúc này thì hành động hất đổ bàn tiệc của tôi hôm qua cũng được mọi người hiểu.
Cũng may là, căn bệnh chúng tôi mắc không có tính lây nhiễm, nhưng thuốc mà Khương đại phu kê cũng chỉ có thể làm tạm thời giảm ngứa. Giờ ai cũng bất an lo lắng, chỉ có một mục tiêu chung đó là tìm cho ra người phụ nữ nấu ăn kia.
Sau khi mọi chuyện đã rõ ràng, ai về nhà nấy, tôi với Hoàn Tử Đầu cũng quay về. Ăn tối xong, tôi không chịu được, bèn bảo Hoàn Tử Đầu dẫn đi loanh quanh tìm kiếm xem.
Trên đường đi, Hoàn Tử Đầu lại còn trêu chọc: “Thật con mẹ nó đau đầu, cứ chăm chăm đề phòng bác Lục, kết quả lại lòi ra một ma nữ. Anh nói xem, nếu bà ta là ma, vậy thịt thối mà bà ta nấu cho các anh ăn, có phải là thịt người không? Anh ăn thấy mùi vị thế nào?”
Tôi mắng: “Giờ này mà còn nói giỡn được, sao nốt ban không chuyển lên người anh cho rồi!”
Hoàn Tử Đầu cười ha hả, sau đó lại thở dài: “Thôn tôi cũng không có thầy chuyên bắt ma, chuyện này khó đấy!”
Tôi suy nghĩ một lát, nói: “Nếu nói người phụ nữ kia giống người đàn bà điên, vậy thì họa là từ gã ế vợ kia mà ra. Chúng ta thử đến nhà hắn xem, nếu là sự thật thì hai lần hắn đều chưa ăn thịt nhất định bà ấy sẽ không bỏ qua!”
Hoàn Tử Đầu tán thành, hai chúng tôi không nói nhiều nữa, vội quay đầu đi về phía nhà Lưu ế vợ. Nhà Lưu ế vợ ở rìa thôn, trong nhà chỉ có một bà mẹ già, nghe nói gã chơi bời lêu lổng, chẳng công ăn việc làm gì tử tế, cũng không hiếu thuận với mẹ cho lắm.
Việc bà điên thành ma về báo thù chỉ một ngày mà đã lan truyền cả thôn, mới 7h tối mà trên đường không còn một bóng người.
Những gì Khương đại phu nói, Hoàn Tử Đầu cũng nghe thấy, tôi chỉ có thời gian nhiều nhất là 5 ngày, tuy hắn cũng sợ nhưng mạng người quan trọng, vẫn cố can đảm dẫn đường cho tôi.
Cả hai đang cắm đầu đi thì Hoàn Tử Đầu đẩy tôi một cái, chậm bước lại, nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa!”
Đang miên man suy nghĩ thì bị hắn làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy đầu bếp nấu thuê cho nhà lão Chu và lão Tống vừa xách đồ từ tiệm tạp hóa ra, trên tay có hai lon bia, đi về hướng nhà mình.
Nghe nói nhà đầu bếp này trong thành phố, chỉ mới mua lại nhà của lão Tề. Một mình ông ta đến đây, xong việc rồi sao còn chưa chịu về? Tuy ông ta cứ luôn mồm nói là không dẫn ai tới, nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta có gì đó rất lạ, liền nháy mắt với Hoàn Tử Đầu, đi theo.
Đến nhà lão Tề cũ, đầu bếp liền cởi giày, lên giường ngồi xem TV, nhưng quái lạ, ông ta ở phòng ngủ, vậy mà trong bếp lại có mùi thức ăn.
Tôi và Hoàn Tử Đầu lén vào trong sân, rón rén đến cửa sổ phòng bếp, ngó. Người phụ nữ quàng khăn cổ, đang đứng quay lưng về phía chúng tôi, nấu đồ ăn!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |