Chuyến xe bus số 13
Nhìn cái lều trống rỗng, Hoàn Tử Đầu ngây ra, khó tưởng tượng được mà hỏi: “Người đâu hết rồi? Chẳng phải đêm nay Lý Đồng quá âm sao?”
Tôi cũng thấy vô cùng khó hiểu, lắc đầu: “Không biết, có khả năng là hai người họ sợ chúng ta làm vướng chân vướng tay!”
“Ý anh là, hai người họ vào thôn xem xét tình hình?”
Buông cửa lều xuống, tôi nói: “Hai người đều có bản lĩnh, chúng ta không cần lo lắng!”
Hoàn Tử Đầu bĩu môi: “Mẹ, không phải là lo cho họ, mà là lo chính chúng ta này. Không có họ ở đây, đêm nay ta phải làm sao?”
Cái tính sợ ma của hắn lại nổi lên, tôi trấn an: “Vậy quay lại lều ngồi chờ đi, nếu họ đi mà không báo, chắc lát nữa sẽ quay lại thôi!” Nói rồi đưa tay đẩy hắn quay về.
Không biết thì không sao, sau khi biết Lý Đồng và Đạo Điên biến mất, mặc dù ngoài miệng trấn an Hoàn Tử Đầu, nhưng trong lòng bắt đầu thấy lo. Hoàn Tử Đầu nằm đó nhắm mắt không biết đang nghĩ gì, lát sau bỗng hỏi: “Huynh đệ anh ngủ rồi à?”
Tôi đáp: “Chưa!”
Hắn xoay người, mở mắt nhìn tôi, hỏi: “Này, bên ngoài chả thấy động tĩnh gì, hai người họ vẫn chưa về à?”
Tôi thở dài: “Không về thì là không về, lại còn muốn có động tĩnh gì? Nếu có động tĩnh thật, anh đã sợ đái ra quần rồi!”
“Tôi vẫn thấy có gì đó không ổn!”
“Không ổn chỗ nào?”
“Vì sao hai người họ không nói gì mà liền lén đi? Họ biết gì đó, hay là sợ chúng ta biết gì đó?”
Tại sao Đạo Điên và Lý Đồng lén hành động điều này tôi cũng thấy khó hiểu, nhưng lại lười đoán già đoán non, đáp: “Chẳng phải tôi nói rồi sao, hai chúng ta và tiểu Lục đều là người thường, nếu muốn đi bắt ma, có nói với chúng ta cũng vô ích, còn tạo sự sợ hãi không đáng có.”
“Không đúng, tay đạo sĩ kia cứ tưng tửng, tự cao, hắn mà lại lo chúng ta sợ hãi ư?”
Câu nói của Hoàn Tử Đầu làm tôi giật mình nghĩ lại. Đúng, Đạo Điên đâu phải lão Lưu, trước giờ anh ta làm gì cũng đâu suy xét cho người khác, mấy lần dẫn tôi đi tìm mồ chôn mèo là biết. Nói như vậy thì, Đạo Điên kín miệng đúng là có điểm quái lạ, anh ta sợ chúng tôi biết được gì thật ư?
Hoặc giả, sợ một ai đó trong chúng tôi biết gì đó?
Đột nhiên tôi nhớ lần trước đến đây, ông lão râu dê nửa đêm gọi mình ra ngoài nói chuyện riêng, tránh mặt Hoàn Tử Đầu! Vì sao ông ấy tránh mặt hắn, tôi vẫn không thể đoán ra. Giờ Đạo Điên lại lén hành động, cũng là cố ý không cho Hoàn Tử Đầu biết ư? Tôi nghi hoặc quay lại nhìn hắn đang ngây người, đáp: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, cũng không phải họ đi luôn, chờ họ về rồi hỏi!”
Nói rồi tôi quay vào phía tiểu Lục, pàm bộ như đi ngủ. Hoàn Tử Đầu vẫn nghĩ ngợi, làu bàu, tôi thì thấy trong lòng bất an.
Một lúc sau thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, giống như cố ý đi thật nhẹ, hai người họ về rồi sao? Tôi tò mò ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh trăng, có thêm một cái bóng xuất hiện, như có người đang ghé đầu vào trong lều quan sát vậy.
Lều dựng bằng vải bạt, ban đêm nhìn từ bên ngoài sẽ không biết bên trong có gì, tôi quan sát kỹ, bóng người kia đi rất uyển chuyển, hẳn là nữ giới. Bắt đầu thấy căng thẳng, không phải Đạo Điên hay Lý Đồng, vậy người này là ai?
Chắc Hoàn Tử Đầu cũng thấy có gì không ổn, tôi ngẩng đầu, hắn cũng nhìn theo, liền sơi hãi thốt lên: “Mẹ ơi, cái gì vậy?”
Hắn vừa hô thì người bên ngoài chợt khựng lại, sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy ra xa. Tôi xua tay bảo Hoàn Tử Đầu đừng hoảng, nói: “Không phải ma, có người rình mò lều chúng ta!”
Hoàn Tử Đầu bất an nói: “Thôi đi, giờ này là mấy giờ rồi, tôi còn thấy hình như nó tóc dài nữa!”
Tiếng nói chuyện của chúng tôi làm tiểu Lục tỉnh giấc, cậu ta ngáu ngủ, nhìn chúng tôi: “Sao hai người trố mắt như vậy, nãy giờ vẫn chưa ngủ ư?”
Hoàn Tử Đầu chỉ tay ra cửa lều: “Anh con mẹ nó không phải muốn tìm ma sao? Vừa rồi có con ma nữ mới mò vào lều của ta đấy!”
Tiểu Lục nghe vậy, chẳng những không sợ hãi mà còn ngồi bật dậy, hưng phấn: “Ma tới? Đâu đâu?”
“Mới chạy mất rồi!”
Tiểu Lục vẫn chưa hết hào hứng: “Tôi phải ra ngoài nhìn xem, xem ma hình thù thế nào!”
Hoàn Tử Đầu đã sớm sợ xanh cả mặt, vội túm tay tiểu Lục, nói: “Ra ngoài cái rắm, Đạo Điên và Lý Đồng hiện không ở đây, ta cứ ngồi chờ thì hơn!”
Tôi phụ họa theo: “Tiểu Lục, còn chưa chắc chắn bên ngoài là người hay ma, cậu cứ ngủ đi!”
Tiểu Lục chẳng để ý lời chúng tôi nói, xỏ giày: “Hoàn Tử Đầu, trên đời này căn bản làm gì có ma quỷ. Để người anh em đây đi kiểm chứng cho anh!” Nói xong liền hất tay Hoàn Tử Đầu, chạy ra ngoài.
Tiểu tử này đúng là ngang ngạnh! Hiện giờ Đạo Điên và Lý Đồng không ở đây, cậu ta lỗ mãng xông ra như vậy rất nguy hiểm, tôi toát mồ hôi cắn răng vội xỏ giày đuổi theo. Thấy tôi xỏ giày, Hoàn Tử Đầu hốt hoảng hỏi: “Làm gì đấy, anh định ra ngoài bắt ma cùng tên ngốc kia à?”
“Tôi phải đi, tiểu Lục không biết mấy vấn đề này, nói không chừng nửa đường còn đi tiểu trên đầu ma quỷ ấy!”
Nghe vậy hắn cũng ngồi dậy định xỏ giày, tôi ngăn lại nói: “Anh đừng đi, nếu cả ba đều đi hết, lát nữa Đạo Điên về thì lấy ai liên lạc. Anh chờ ở đây, làm tiếp ứng cho chúng tôi!”
Nói xong tôi liền lao theo hướng tiểu Lục vừa chạy. Tiểu Lục là tên lùn chân ngắn, không chạy nhanh lắm, tôi đuổi theo đến chân núi thì bắt kịp cậu ta, kéo tay lại, vừa thở vừa nói: “Tiểu Lục đừng đuổi nữa, anh có biết gì về nơi này đâu, sao dám đuổi bừa?”
Bị tôi kéo tay, tiểu Lục quay đầu làu bàu: “Ai da, chẳng phải hai anh nói là có ma à? Tôi phải xem ma có hình thù thế nào. Anh nhìn xem, chẳng phải sắp bắt được rồi ư?”
Nói đoạn, cậu ta chỉ tay lên trên đường núi. Hướng đó, có một bóng nữ mặc áo xanh đang từ từ chạy lên, nhân dịp tôi ngớ người, tiểu Lục vội hất tay ra, đuổi theo. Cậu ta căn bản chẳng thèm nghe tôi nói, ngang ngược như con trâu!
Nửa đêm ở cái thôn hoang vắng, lại có cô gái váy xanh leo núi, đến thằng ngu cũng biết là tình huống gì, nhưng tiểu Lục thì không!! Tôi tức đến nghiến răng, lại cắm đầu chạy, tiểu Lục đuổi theo ma nữ, tôi đuổi theo tiêu Lục, ba cái bóng dần đi sâu vào trong núi.
Nhìn bóng ma nữ mảnh khảnh, không ngờ lại chạy nhanh như thế, thể lực cũng tốt, vừa vào trong núi, tôi rùng mình ớn lạnh vì gió rừng, vội hét lên: “Tiểu Lục, không đuổi được nữa đâu, vào rừng rồi!”
Tăng tốc, tôi bắt kịp, hất cậu ta ngã ra đất, đè chặt, la lên: “Cậu điên rồi à, đã nói đừng có đuổi nữa!”
Tiểu Lục thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn phía trước, nói: “Đâu mất rồi?”
Đâu rồi? Tôi cũng ngẩng đầu nhìn, vừa rồi cái bóng áo xanh rõ ràng còn ở trước mặt, sao giờ biến mất không tăm tích? Tức mình, tôi quát: “Chẳng phải cậu luôn muốn gặp ma sao? Giờ thấy rồi đó, có mỗi con đường núi bé tí, mà đột nhiên biến mất!”
Tiểu Lục nghe thế, dùng sức hất tôi ra, nói: “Ma quỷ cái rắm! Trời tối như vậy, nói không chừng cô nương kia bị hai ta dọa ngã xuống triền núi rồi cũng nên!”
Tôi ngồi bệt dưới đất, suy nghĩ một lúc lâu sau đó bất đắc dĩ nói: “Thôi được, tôi thừa nhận trên đời này không có ma. Cô gáu vừa rồi chỉ là lên núi đi dạo ban đêm, được chưa. Cậu mau quay về cùng tôi đi!”
Đứng dậy, tôi túm áo tiểu Lục kéo lên, chợt cậu ta lại kinh ngạc chỉ về phía sườn núi: “Tôi nói có sai đâu, anh xem cô gái kia kìa!”
Nhìn theo tay cậu ta chỉ, quả nhiên cô gái váy xanh đang ở dưới sườn núi, còn làm ra vẻ bị thương. Tiểu Lục thấy thế liền chạy như điên về phía cô ta, tôi toát mồ hôi, run run chạy theo.
Cô gái đang ngồi dưới đất ôm đầu gối, tiểu Lục chạy đến hỏi: “Cô nương có sao không? Bị thương chỗ nào?”
Cô gái vát xanh nhút nhát ngẩng đầu nhìn hai chúng tôi, dè dặt nói: “Bị thương ở chân!”
Chả thèm quan tâm người ta có đồng ý không, tiểu Lục liền cõng cô gái lên, hỏi: “Cô nương, cô là người trong thôn à? Tên cô là gì, ở nhà nào, tôi đưa cô về!”
Cô gái nũng nịu đáp: “Tôi tên là Điền Loa, nhà ở gần cổng thôn!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |