truyensex.asia > Chuyện XXX > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 55

Sao lại là Thổ?

Anh ấy vừa gặp mình ngoài đại sảnh cơ mà, sao chỉ hơn 10p đã thành một người chết? Hơn nữa, vị trí cái giường này rõ ràng tối qua chính tay tôi đẩy xác bà lão vào, không thể nhầm được.

Hít sâu một hơi, tôi vội bước đến lấp tấm vải lại. Đang nghi hoặc, đột nhiên ngẩng đầu thì phát hiện, không biết tự lúc nào Thạch Đầu đã đứng ở cuối hành lang, nhìn mình chằm chằm.

“Đẩy tới đây!”

Giọng anh ta lạnh như băng càng khiến tôi sởn gai ốc.

“Đẩy lại đây!” Thấy tôi không nhúc nhích, anh ta lặp lại, lần này ngữ khí còn lạnh hơn lần trước. Tôi không dám động, cứ đứng im giằng co với Thạch Đầu, không khí thoáng cái cô đặc lại. Đứng vài phút, tôi nghĩ, nếu Thổ chết rồi, thì cũng chỉ là một cái xác, giao cho Thạch Đầu thì có sao? Thế rồi tỏ ra không có chuyện gì, đẩy cái giường tới.

“Thạch Đầu, hỏa táng bà cụ mà không báo cho người nhà bà ấy sao?”

“Đã báo từ sớm rồi!”

“Thạch Đầu, nhân viên khâm liệm đã trang điểm chi bà lão chưa, để tôi kiểm tra xem!”

Vừa nói tôi vừa cố ý vươn tay định nhấc tấm vải lên. Thạch Đầu thấy thế vội đẩy tay tôi ra: “Đừng có động, việc của cậu đến đây là xong rồi!”

Thấy bộ dạng này, chắc chắn Thạch Đầu có vấn đề! Hẳn anh ta biết người nằm trên giường không phải bà lão, là anh ta giết Thổ sao?

Thạch Đầu đẩy cái giường vào phòng hỏa táng, bảo tôi bấm nút, cửa lò mở ra, anh ta liền đẩy mạnh cái xác vào lò thiêu, cũng không bỏ tấm vải trùm ra.

Thổ bị hỏa thiêu, vậy thi thể bà lão đâu?

Sợ Thạch Đầu nghi ngờ, tôi cố tỏ ra bình tĩnh bấm nút, chẳng nói gì với anh ta nữa. Hỏa táng thi thể Thổ xong, Thạch Đầu sầm mặt đi ra cửa.

Cả đêm đó, tôi sống trong sự suy đoán và sợ hãi, tuy nhà tang lễ này không có chuyện ma quỷ gì, nhưng một kẻ chẳng biết tốt xấu, lại khiến tim tôi đập loạn. Không thể ở lại được, thêm một mạng người nữa rồi, ngày mai tôi phải mau xin nghỉ, sang bên kia vậy.

Hạ quyết tâm, tôi ngồi trong phòng hỏa táng chờ đến 10h đêm, hết giờ làm mà cũng chẳng thấy Thạch Đầu quay lại. Mình đến đây vốn không phải vì tiền lương, hai ngày công vừa qua chẳng cần thiết, ngày mai sẽ gọi điện thẳng cho giám đốc, báo ông ta một tiếng.

Thay quần áo, sắp xếp túi xách, tôi đi ra ngoài. Đến đại sảnh thì bỗng nhiên thoáng thấy bóng lưng Thạch Đầu, anh ta đang đi về phía nhà xác. Đã 10h, hết ca làm, anh ta còn đi lại đó làm gì?

Vội nấp nhanh vào cột nhà phía sau quan sát. Thạch Đầu vào trong không bao lâu thì đẩy một cái giường xác ra. Thi thể trong nhà xác đều được ghi rõ họ tên, những thi thể hỏa táng thì phải được người nhà ký vào mới được làm. Vừa rồi Thạch Đầu hỏa táng Thổ, chẳng tuân theo trình tự nào cả, rõ ràng trong lòng có quỷ.

Thạch Đầu đẩy cái giường đến cuối hành lang, tới chỗ ngoặt thì đi thẳng lên tầng. Trên tầng 3 là mấy văn phòng của lãnh đạo, nhưng tôi chưa lên tầng 2 bao giờ, con đường duy nhất để lên đó là cái dốc thoai thoải ở cuối hành lang này.

Thấy Thạch Đầu đẩy giường xác lên, tôi vội chạy theo. Đèn tầng 2 bật sáng, toàn bộ hành lang không một bóng người.

“Két!” Thạch Đầu không để ý đến tôi, đẩy xe vào một căn phòng. Rón rén đi theo, đến cửa căn phòng mà anh ta vừa vào, không nhìn thấy được bên trong, nhưng nghe thấy có tiếng cạch, cạch, phập phập, giống như đang băm, chặt cái gì đó.

Mình mới đi làm ở đây được hai hôm, không biết tầng 2 này rốt cuộc được dùng làm gì, nhưng thấy Thạch Đầu đẩy xác vào, lẽ nào đây là phòng xử lý xác của bên thí nghiệm?

Suy nghĩ một lúc, tôi bèn tự đi kiểm tra xung quanh. Tầng này không có nhiều phòng, nhưng đều là những phòng với hai cánh cửa rộng. Đi về phía trước một đoạn, có căn phòng khép hờ, tôi bèn đẩy cửa vào xem.

Không có mùi gì lạ, đèn tắt tối om, tôi cẩn thận bật công tắc cạnh cánh cửa.

“Tách tách tách!” Toàn bộ đèn trong phòng bật sáng lên, nhưng cảnh tượng trước mắt hiện ra, khiến cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể quên.

Trong phòng chất đầy những cái giường xác trẻ em bằng kính trong suốt! Mỗi cái giường kính chứa một đứa trẻ sơ sinh, toàn thân tím ngắt, không đứa nào giống đứa nào. Nhưng tất cả chúng đều có một điểm chung, đó là đôi mắt mở trừng trừng!

Bị cảnh tượng này dọa đến ngây người, đứng đực ra tại chỗ. Nhiều xác trẻ sơ sinh đến thế này???

“Bộp!” Còn chưa hoàn hồn thì một bàn tay vỗ vào vai tôi, cùng với câu nói: “Đẹp không?”

Tôi hoảng sợ, tim muốn nhảy lên đến cổ họng, quay đầu nhìn lại, là Thạch Đầu!

Mặt anh ta hằm hằm, trong đôi mắt lạnh lùng chứa đầy oán hận và hung ác, giống như chỉ một giây thôi sẽ xé tôi ra vậy, vô cùng khủng bố.

Tôi lắp bắp trả lời: “Thạch… Thạch đại ca, đừng nói giỡn, cái này có gì mà đẹp. Chỉ là tôi không nghĩ ở trên này còn có một gian nhà xác thôi.”

Thạch Đầu hai mắt đầy tơ máu, chớp cũng không chớp, nói: “Nhìn đủ rồi chứ? Đủ rồi thì đi xuống dưới, chờ tôi ở phòng hỏa táng, tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Nuốt nước bọt, tôi gật gật đầu, dịch ra sát cửa rồi chạy. Xuống đến tầng một, tim tôi còn đập như điên cuồng, trên đời này, thứ đáng sợ nhất quả nhiên vẫn là con người. Vừa rồi ánh mắt Thạch Đầu nhìn mình chằm chằm, cứ như là tử thần gửi thông điệp tới vậy!

Ho khan một tiếng, tôi không quay lại phòng hỏa táng chờ Thạch Đầu, mà chạy thẳng ra cửa tầng 1, trong lòng thầm mắng: “Con mẹ nó, nhà tang lễ mà tích cóp một phòng thi thể trẻ em, để làm cái gì?”

Sợ Thạch Đầu đuổi theo, không dám quay đầu mà cắm cổ chạy ra phía trước. Trời tối, đường hẹp, chưa chạy được bao xa thì rầm một tiếng, không biết tôi bị thứ gì đó đụng phải, văng sang một bên.

Xoa xoa đầu, cầm di động bật đèn flash, lúc này mới nhận ra, trước mặt mình là một cô gái tóc dài bù xù. Tuy người ngợm bẩn thỉu, nhưng nét mặt khá xinh xắn, thoạt nhìn tuổi tác cũng còn trẻ, tôi trấn định lại, nói: “Thực xin lỗi, tôi không nhìn rõ đường!”

Nhưng không thể tưởng tượng nổi, cô gái nghe xong lại cười ngây ngốc, hỏi: “Anh đã nhìn thấy thi thể biết đi lại bao giờ chưa?”

Lập tức trán tôi ướt đầm mồ hôi lạnh, vừa mới chạy ra khỏi nhà tang lễ, chẳng được bao xa lại đụng phải người tâm thần! Chẳng để ý cô gái nữa, tôi vội bò dậy chạy tiếp.

Về đến ký túc xá, toàn thân đã ướt như tắm, bởi không nói với đồng nghiệp mình đi làm thêm ở nhà tang lễ, cho nên lão Lý thấy bộ dạng tôi như vậy thì lo lắng hỏi: “Sao người cậu ướt như chuột lột thế? Gặp phải chuyện gì bên ngoài à?”

Đương nhiên không thể kể cho lão Lý chuyện vừa rồi, tôi chỉ nói qua loa rồi chuyển chủ đề sang tiểu Lục. Việc đáng mừng là tiểu Lục hôm nay đã khỏe hơn hôm trước, theo lão Lý nói thì đã không ngây ngốc nữa, còn bắt đầu chớp mắt rồi.

Rốt cuộc tôi cũng thở phào, tin tốt này chứng minh, hai hôm nay liều mạng đi làm ở nhà tang lễ đã có thu hoạch. Hong người cạnh lò thiêu là chuyện tốt, nhưng tôi thật sự không thể quay lại cái nhà tang lễ này được nữa, hình ảnh từng dãy xác trẻ sơ sinh mãi không tiêu tan trong tâm trí.

Sáng hôm sau, tôi vội chạy đi tìm Lưu Khánh Chúc, lão Lưu không bất ngờ khi trông thấy tôi, chỉ từ tốn hỏi tình hình mấy hôm nay ở nhà tang lễ.

Tôi kể tỉ mỉ từng chi tiết cho lão nghe, đúng như tôi nghĩ, sau khi nghe thấy trong nhà tang lễ chứa đầy xác trẻ sơ sinh thì lão Lưu nhíu mày: “Tất cả đều là trẻ con?”

Tôi gật đầu thật mạnh: “Tất cả. Toàn thân tím ngắt, như là bị hun khói vậy!”

Lão Lưu chống gậy đi lại tử hỏi, lát sau mở miệng: “Không được, vậy thì tối nay ngươi vẫn phải tới một chuyến, đếm cho ta tổng số xác trẻ sơ sinh ở đó là bao nhiêu cái!”

Nghe câu này, tôi thiếu chút thì bật khóc: “Cái gì? Tôi còn phải quay lại đếm? Lão Lưu, hai chúng ta bất kể tốt xấu thì cũng đã song hành khá lâu, tôi giữ được mạng về đây đã là phúc đức, ông đừng hại tôi chứ!”

Lão Lưu xua tay: “Là đang giúp ngươi đấy! Nếu ngươi có thể đếm cụ thể trong phòng có bao nhiêu xác trẻ con, ta sẽ có cách trực tiếp phá giải bách quỷ khốc môn. Ngươi khỏi cần sang nhà tang lễ khác.”

“Thật sao?”

“Thật!”

Trước giờ lão Lưu luôn nghiêm túc, lời của ông ấy mười phần đáng tin. Nghĩ đi nghĩ lại, án mạng hay xác trẻ con, chẳng liên quan gì đến mình, nếu trước mắt muốn cứu tiểu Lục, thì sự mạo hiểm này vẫn đáng giá.

Quyết định tới đó đêm cuối vậy, đếm chính xác số lượng xong thì lập tức chạy!

Hạ quyết tâm, tôi quay về ký túc, chuẩn bị cho ngày làm công nhân hỏa táng cuối cùng. Mục đích đêm nay đã rõ, tôi không cần hong người bên lò thiêu, mà chỉ cần nghĩ cách làm sao lên được tầng hai chỗ gian chứa xác trẻ con là được.

Chưa đến 6h, tôi đã đi đến nhà tang lễ. Chu Hậu trông coi tầng 1 nhìn thấy tôi thì trêu chọc: “Cậu định thăng chức à, chưa đến giờ đã đi làm?”

Lấy đâu tân trạng mà nói giỡn với anh ta, nhưng tôi vẫn muốn hỏi thăm tình hình một chút, bèn nói: “Rảnh thì đến sớm thôi mà. Phải rồi, hôm nay công ty có chuyện gì xảy ra không?”

Chu Hậu nghe tôi hỏi thì dửng dưng nói: “Chả có chuyện gì cả, ngày nào mà chẳng như ngày nào.”

Vốn tưởng Thổ mất tích thì người công ty sẽ sợ hãi, thật không ngờ họ vẫn bình tĩnh như vậy. Trong lòng bất an, khẽ gật đầu, tôi hỏi tiếp: “Thế anh có gặp Thổ làm ca sáng không?”

Chu Hậu vẫn dửng dưng: “Có, sao?”

Chu Hậu nói dối!!! Ngày hôm qua, chính tay tôi đẩy xác Thổ ra, nhấc tấm vải lên xác nhận là anh ấy. Thổ chết là sự thật, vậy xem ra chuyện này cũng liên quan đến người trông coi phòng xác, Chu Hậu.

Tỏ ra không có gì, tôi nói thêm vài câu với anh ta, rồi sau đi về phòng hỏa táng. Thạch Đầu vẫn giống như mọi ngày, lạnh nhạt, cũng chẳng hỏi tôi vì sao tối qua không chờ mình. Công việc cứ như vậy trôi qua đến 9h30 tối, Chu Hầu bảo tôi, trong nhà có việc, phải về sớm, nhờ tôi trông đến 10h.

Đương nhiên là tôi đồng ý rồi.

Sau khi đã xác định Chu Hậu đi khỏi, tôi không chờ được, đi theo con dốc cuối hành lang lên tầng 2. Lần nữa tới căn phòng chứa xác trẻ con đáng sợ, trong lòng như muốn nổ tung. Nhưng khác với hôm qua, căn phòng hôm nay không được sắp xếp theo thứ tự gọn gàng nữa, mà bày bừa bộn.

Run run giơ tay lên đếm… một… hai… ba… bốn…

Không đúng, một… hai… ba… bốn… mười bảy… mười tám. Do sắp xếp xáo trộn, lại quá căng thẳng nên cứ đếm đến hai mươi mấy là thấy sai, lại đếm lại từ đầu.

Lặp đi lặp lại vài lần, càng lúc tôi càng sốt ruột, sốt ruột thì lại càng dễ sai, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Vất vả mãi, rốt cuộc thì cũng đếm đến mấy cái giường kính trong cùng.

Hả? Không đúng, giữa mấy cái giường kính trong cùng, hình như còn có một cái giường đẩy, hôm qua đâu thấy đâu?

Nghi hoặc, tôi đi vào trong xem, đúng là một cái giường đẩy, trên giường đẩy còn có một cái xác được phủ vải trắng. Đột nhiên nghĩ đến bà lão đòi hỏa táng chính mình, thi thể bà ấy vẫn không tìm thấy, đây là xác bà ta sao?

Tật xấu tò mò khó sửa, tôi cắn răng, lại đưa tay nhấc tấm vải lên. Gương mặt bên dưới tím tái, hai mắt trợn tròn, giống như trước khi chết nhìn thấy thứ gì vô cùng đáng sợ. Nhưng thứ làm tôi sợ hãi không phải nét mặt đó, mà là người này tôi biết.

Đó chính là người mình từng nghi ngờ, người trông coi nhà xác, Chu Hậu!!!

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 06-01-2024 13:17:35
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Lấy tình đổi điểm (Update phần 15)
Sưu tầm (Update phần 58)
Sinh viên tình nguyện (Update phần 33)
Trò nghịch ngợm (Update phần 54)
Lâu đài tình ái (Update phần 31)
Chuyện của Loan (Update phần 60)