truyensex.asia > Chuyện XXX > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 62

Lão Lưu đột nhiên nói vậy khiến tôi giật mình: “Lão Lưu, cái gì không thích hợp, sao tự nhiên ông hét lên thế?”

Lưu Khánh Chúc cau mày: “Phương pháp chuyển hồn của Vương đại lão này không ổn. Ta từng nghe nói về việc ký gửi hồn phách con người sang vật nuôi, nhưng cách làm của Vương đại lão tà lắm.”

Tôi sửng sốt: “Tà là thế nào, ông nói rõ ra xem?”

“Tổng thể các công đoạn thì bình thường, nhưng duy nhất có vấn đề là quả cân kia. Quả cân sắt là thứ không được dùng tùy tiện, vừa nãy lúc chuyển hồn, Vương đại lão treo quả cân vào cổ con gà trống, sau khi chuyển hồn xong, ông ta buộc quả cân vào đâu, ngươi có nhớ không?”

Nghe lão Lưu nói, tôi lập tức căng thẳng, ra sứ cố nhớ lại buổi chuyển hồn ban nãy, nhưng quả thật lúc ấy quá rùng rợn, nếu lão Lưu không nhắc, tôi cũng chẳng nhớ là có quả cân.

Thấy tôi không nhớ ra, lão Lưu nói: “Chân thi thể buộc vải đỏ, là khóa phách lưu hồn, đầu cắm ngân châm là cầu dẫn hồn, nhưng nếu Vương đại lão ở phút cuối, buộc quả cân vào vải đỏ ở mắt cá chân, sẽ trở thành trụy quỷ dẫn, khiến vong hồn vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Nghe lão Lưu giải thích, tôi không khỏi rùng mình. Buộc quả cân vào vải đỏ ở mắt cá chân sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh? Đến mức ấy sao?

Lão Lưu thở dài: “Ta già cả rồi, trí nhớ không tốt. Nhưng chuyện này nhất định phải đến xác nhận lại. Việc chuyển hồn ta không biết, nhưng trụy quỷ dẫn ta rất rõ ràng!”

Ý lão Lưu tôi hiểu, chung quy chính là vị trí buộc quả cân cuối cùng, sai một ly, đi một dặm!

Trong lúc tôi và lão Lưu bàn chuyện quả cân thì bên kia phòng, hai vợ chồng Chu Tráng cãi nhau càng hăng. Đã 3h sáng rồi, cả hai còn cãi cọ cái gì không biết, tôi định đi sang can ngăn thì lão Lưu nói: “Vợ chồng nhà người ta, đầu giường cãi đuôi giường, ngươi đừng có xen vào!”

Tôi đành chui lại vào chăn, nói chuyện thêm một lát với lão, rồi lăn ra ngủ.

Sáng hôm sau, gà vừa gáy cũng là lúc lão Lưu rời giường. Kể cũng lạ, ngày nào lão cũng ngủ muộn dậy sớm, cơ thể già sao có thể chịu nổi?

Ăn qua loa bữa sáng xong thì Lưu Khánh Chúc kéo tôi sang nhà Vương đại lão. Đi đường, tôi uể oải ngáp dài, hỏi: “Lão Lưu, tối qua trước khi ngủ ông nói Vương đại lão không đáng tin. Hôm nay lại đến nhà tìm ông ấy, là có ý gì?”

Lão lạnh giọng: “Ông ta có đáng tin hay không, còn phải xem quả cân buộc chỗ nào. Giờ chúng ta sang hỏi trước chuyện của ngươi rồi tính!”

Đồng hành lâu như vậy, càng ngày tôi càng có cảm giác Lưu Khánh Chúc giống cha mình, hàng ngày gọi tôi dậy, bảo tôi làm cái này cái kia, nói một không hai, lúc nào cũng phải kè kè ông ấy.

Tuy nhiên, được một người cha hờ như lão Lưu quan tâm, tôi lại thấy ấm lòng. Lúc rảnh cũng hay nghĩ về lão, lão không con không cái, lại vô tư giúp mình hết lần này lần khác, chờ sau này ông ấy già yếu, không còn khả năng đi lại, nhất định mình sẽ nuôi ông ta.

Đến nhà Vương đại lão, ông ấy đang phơi thuốc trong sân, thấy chúng tôi thì buông tay, tươi cười chào đón: “Ai ui, ân công tới, tối qua nhờ anh bạn trẻ này, không thì tôi đã bị người ta chém mấy nhát rồi!”

Mà đúng là ông ta nợ ân tình tôi thật, mình tôi bị cả đám người đấm đá cào cấu, mặt vẫn còn hằn vết móng tay. Lão Lưu không nhiều lời khách sáo, nói thẳng: “Không có gì, đó là việc nó nên làm thôi. Hôm nay chúng tôi tố vẫn là muốn nhờ ông bói cho nó một quẻ!”

Vương đại lão cười, chìa tay về phía cửa: “Không dám không dám, mời vào nhà!”

Hai chúng tôi vào tròn, ngồi xuống phản, Vương đại lão vẫn như lần trước, lôi hai hạt óc chó ra, hỏi: “Anh bạn trẻ, sinh thần bát tự của cậu là gì?”

Không dám chần chờ, tôi vội nói sinh thần bát tự cho ông ta, Vương đại lão lắc lắc hai hạt óc chó trong tay, miệng lẩm bẩm, rồi rải xuống phản.

Hai hạt óc chó lăn ra hai hướng khác nhau.

Vương đại lão cúi đầu, cẩn thận quan sát một hạt, rồi quay sang quan sát hạt kia, nhìn qua nhìn lại mấy lần. Tôi chợt căng thẳng, hôm qua lúc bói cho thanh niên kia chỉ mất mấy phút, sao giờ bói cho mình lại lâu như vậy?

Một lúc sau, Vương đại lão mới cau mày, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Chà, mệnh số của cậu này, thật đúng làm người ta lo lắng!”

Tôi gấp gáp hỏi: “Ông nói rõ xem!”

Vương đại lão cuốn điếu thuốc rê, chậm rãi nói: “Sinh thần bát tự của cậu, nguyên bản không có gì đặc biệt, nửa đời trước an yên mà sống. Nhưng hậu thiên, số mệnh biến hóa quá lớn!”

Lời giảng này tôi khá hiểu, từ nhỏ đến lớn, tôi chẳng phải đại phú đại quý gì, nhưng thực sự là bình an, bắt đầu từ khi lái chiếc xe số 13, việc lạ mới nối gót nhau mà ập tới.

Hậu thiên có biến, như thế xem ra không phải chuyến xe số 13 cắm rễ ở số mệnh mình, vẫn có cơ hội thoát khỏi nó. Vương đại lão nói xong, bổ sung thêm: “Mệnh bàn bị sinh kim chặn, bát tự như cành cây chống đỡ, nếu tôi không nhìn lầm, hẳn là tháng nào cậu cũng gặp tai ương!”

Lời này của Vương đại lão nói trúng tim đen của tôi, tháng nào cũng gặp tai ương, y như lão Lưu nói, cứ 15 hàng tháng là tôi sẽ gặp phiền toái. Tuy chỉ nói hai câu đơn giản, nhưng câu nào trúng câu đấy, dù ông ta không thừa nhận nhưng trong lòng tôi chắc chắn, ông ta chính là Từ bán tiên.

Mừng thầm, tôi vội nói: “Đại sư nói rất chuẩn xác, xin ngài chỉ cho một con đường, tôi phải làm sao để thoát khỏi số kiếp!”

Vương đại lão lắc đầu: “Số mệnh cậu biến hóa quá lớn, tôi phải tính ba ngày mới xong, ngày kia lại đến đây đi!”

Ba ngày mới xem xong! Tôi thực sự lo lắng, bởi nói vậy đồng nghĩa với việc, mình phải chờ ba ngày nữa mới biết kết quả. Nhìn lão Lưu, lão gật đầu: “Xem số mệnh không phải dễ như ngươi tưởng đâu, đặc biệt là số mệnh có biến hóa lớn, rất tổn hao tinh thần, ba ngày xem xong đã gọi là cao nhân rồi!”

Vương đại lão cười ha hả: “Cao nhân thì không dám nhận. Nhưng ông hiểu được chuyện này, chắc cũng không phải người bình thường chứ?”

Lão Lưu chẳng khách sáo, nhếch mép một cái rồi cáo từ.

Đi cùng lão ra cửa, không thể rõ tâm trạng tôi lúc này đang vui hay đang khó chịu, một quẻ hôm nay, tuy chưa nói được nhiều điều, nhưng ít nhất nó khiến tôi xác định mình đã tìm đúng người.

Cả đường về, lão Lưu cứ đăm chiêu như suy nghĩ gì đó, tôi khó hiểu hỏi: “Lão Lưu, có chuyện gì vậy? Sao tôi thấy ông cứ có vẻ không vui?”

Lão Lưu ngẩng đầu nhìn đường, nói: “Không có chuyện gì. Ông ta đúng là có nghề bói toán, nhưng ta cứ cảm thấy điểm nào đó không ổn, tối qua ông ta buộc quả cân vào đâu, còn cần phải xác nhận lại đã!”

Tôi nhăn mặt: “Nhưng cái xác ở nhà Trương gia, chúng ta không quen biết, lại còn đánh nhau với họ, ai chào đón ta đên xem thi thể?”

Lão Lưu nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm qua đến nhà trưởng thôn nhưng không gặp, hôm nay ta lại tố một chuyến, xem ông ấy giúp được gì không. Ngươi cứ về trước, chờ tin của ta!”

Tôi gật đầu rồi chia nhau ra ở chỗ rẽ. Trên đường về, tôi gọi điện cho tiểu Lục, hỏi tình hình bên đó, cũng báo rằng có khi mình phải ở đây thêm mấy ngày. Tiểu Lục vẫn như mọi khi, vui vẻ đồng ý, đang gọi điện thì đột nhiên tôi lại phát hiện, trước mặt mình không đến 10m, có một ông già lưng còng.

Bóng người này tôi khá ấn tượng, chính là ông già mù hỏi giờ mình hôm qua. Vội ngắt máy, cất vào túi, tính đi vòng qua thì chẳng ngờ ông lão lại hỏi: “Anh bạn trẻ, mấy giờ rồi?”

Lại hỏi giờ!

Cái gương mặt không có tròng mắt đáng sợ tôi đã được lĩnh giáo hôm qua, sợ ông ấy quay đầu, tôi liếc nhìn điện thoại, đáp: “Bác à, 11h rưỡi!”

Nói xong định đi qua thì ông lão chợt mở miệng: “Anh bạn trẻ, tôi có nuôi một con gà, bị lạc mất, cậu tìm giúp tôi được không?”

Tôi sửng sốt, ông già không có trong mắt quả thật trông rất đáng sợ, chẳng định giúp đâu, nhưng trời sinh bản tính lương thiện, tôi lại tái phát tật xấu thích bao đồng.

Đặc biệt còn nhớ Chu Tráng nói ông già này lang thang không có nơi để về, hàng ngày sống nhờ sự cứu tế của thôn dân. Nhất thời động lòng thương, không giúp thì không đành lòng, bèn trả lời: “Được bác, con gà của bác trông thế nào, lạc ở đâu, cháu tìm cho!”

Ông lão vẫn không quay đầu, cười một tiếng, nói: “Gà của lão mới được hơn một tháng, gần mào có một túm lông đỏ, rất dễ nhận.”

Tôi gật đầu: “Được, vậy bác làm mất nó ở đâu, cháu tìm xung quanh cho.”

Ông lão giơ tay chỉ về hướng đông, nói: “Ở ngay bên kia, cậu tìm thử xem.”

Rất sợ ông lão sẽ quay đầu, tôi liền vâng dạ một tiếng, dặn ông ấy ở đây chờ, mình đi tìm rồi sẽ về. Đi theo đường thôn về phía đông tìm kiếm, ven đường đám gà vịt rất nhiều, nhưng chẳng con gà nào có túm lông đỏ gần mào cả. Đang định quay lại xác nhận vị trí với ông già thì đột nhiên ánh mắt tôi bắt gặp một con gà choai choai đang đứng giữa đường, gà mào nó là túm lông đỏ tươi.

Vui mừng chạy tới đuổi bắt, con gà thấy tôi đuổi thì liều mạng vẫy cánh bỏ chạy. Nói cũng lạ, con gà không lớn, nhưng chạy rất nhanh, tôi đuổi mãi vẫn không bắt kịp. Chạy cả một đoạn dài thì đột nhiên nó rẽ hướng, lao vào một căn nhà.

Tôi ngẩng đầu nhìn, lập tức giật mình, căn nhà chất đầy vòng hoa, hình nhân, hiển nhiên là đang có tang. Nghĩ lại, gần nhất có người chết trong thôn, chỉ là Trương gia.

Không hiểu sao mình đuổi theo con gà đến tận đây, đang suy xét có nên vào trong sân hay không thì chợt có một đám người đi ra ngoài, vội nấp sang một bên, nhìn lén.

Người đi đầu là Trương gia, phía sau là cả nam cả nữ, tay còn cũng cầm xẻng. Trương gia quay đầu nói với họ: “Ngày mai sẽ hạ táng, ta lên núi đào huyệt trước, cô ở nhà nấu cơm, lát nữa chúng ta về ăn!”

Dặn dò xong liền dẫn đám người đi về hướng tây.

Đợi họ đi khuất, tôi mới dám lò ra, vừa nãy còn đang không biết làm cách nào vào nhà Trương gia, giờ lại vừa hay cả nhà họ lên núi đào huyệt, cơ hội tốt!

Trong sân không có ai, tôi vội lẻn vào, đang tính xem họ để thi thể ở đâu thì chợt thấy con gà lúc nãy đang đứng ở nhà kho nhìn mình. Tò mò nổi lên, tôi rón rén chui vào kho.

Vào bên trong, tôi kinh hoảng, chẳng thấy con gà choai đâu, mà là một con gà trống lớn bị trói ở cột, đang chằm chằm nhìn mình, ánh mắt ai oán không giống của động vật, mà giống của con người!

Đây đúng là con gà trống được chuyển hồn tối qua!

Không dám nhìn con gà đáng sợ, tôi ngó dáo dác xung quanh tìm kiếm. Cả cái nhà kho được dọn dẹp trống không, chính giữa đặt một cái ván gỗ, trên ván gỗ phủ vải trắng.

Hít sâu một hơi, khỏi phải nói, đó nhất định là thi thể con trai Trương gia. Lão Lưu rất muốn biết rốt cuộc thì quả cân sắt được buộc vào đâu, giờ thì mình có thể xác nhận xem.

Ngồi xổm xuống, vừa định nhấc tấm vải lên thì tôi chợt khựng lại. Không đúng!

Cái không đúng, không phải thi thể trước mắt, mà là tôi nhớ đến con gà mà ông lão mù nhờ đi tìm. Ông lão không nhìn thấy gì, thân còn chưa lo nổi, nuôi gà kiểu gì? Mà mù, sao ông ta biết gần mào con gà có túm lông đỏ???

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 06-01-2024 13:17:35
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Căn nhà ngoại ô (Update phần 30)
Tuần trăng mật (Update phần 12)
Yêu nữ quầy bar (Update phần 142)
Khát dục (Update phần 52) - Phú Đại
Đụ thím đêm mùng 1 (Update phần 32) - Rid
Những cô nàng dâm đãng (Update phần 142)