Chuyến xe bus số 13
Lão Lưu thấy tôi túm tay nhưng chẳng thay đổi sắc mặt, lại bình thường gật đầu với bà ta.
Chị dâu là một người hào sảng, hỏi qua loa vài câu liền sai đàn em mang đến cho tôi một xấp tiền dày cộp. Nhớ đến chuyện tài xế thứ tư, tôi liền mượn cớ nhờ bà ta giúp đỡ.
Chị dâu Hoàn Đầu Tử chẳng hề từ chối, lập tức sai đàn em đi tìm hiểu, nói chắc chỉ trong một ngày là có tin tức. Đang nói chuyện, bỗng Hoàn Tử Đầu (từ giờ gọi là Cường trọc cho ngắn gọn nhé) trông thấy gã chủ nhà khách, ỷ vào đông người, lá gan lớn, bèn hét lên, đi qua túm lấy gã.
“Đồ quái vật, ngươi ăn thịt mấy đàn em của ta rồi đúng không?”
Gã chủ nhà khách ra vẻ oan ức, nhỏ giọng nói: “Đại ca, có phải anh nhầm người không, tôi với anh gặp nhau lần đầu tiên mà?”
Cường trọc nổi giận, quăng gã ra đất, gã chủ nhà khách lăn lộn mấy vòng. Trông thấy vậy, chị dâu hắn hỏi: “Tiểu Cường, cậu làm gì vậy? Có ân oán thì nói cho rõ ràng!”
Cường trọc chỉ vào tên đang nằm dưới đất: “Lão quái vật này, mở nhà khách ven đường cao tốc, chuyên ăn thịt người, đệ suýt thì cũng toi đời với nó!”
Chị dâu sửng sốt: “Ngã tư cao tốc có nhà khách nhỏ, ta cũng nghe nói là thường xuyên có người mất tích nhưng cảnh sát không điều tra ra. Có điều đệ nhận lầm người chăng, hắn tới chỗ ta đã được một tháng, ngày nào cũng kè kè, chưa thấy hắn đi đâu bao giờ.”
Gã chủ nhà khách thấy thế cũng rối rít vâng dạ nói: “Cường ca, không phải tôi nói dối đâu. Người mở nhà khách ở cao tốc là anh song sinh của tôi, tôi không liên quan gì cả!”
“Song sinh?”
Tôi sửng sốt, thực tế mà nói thì gã đã bị lộ, đúng là không nên xuất hiện ở đây mới phải. Lẽ nào là một đôi song sinh thật?
Thấy mọi người vẫn đang nghi ngờ, gã vội rút cmnd trong túi ra, đưa cho Cường trọc: “Cường ca không tin thì cứ đến cục cảnh sát tìm hiểu, tôi tên Vương Đức Toàn, anh trai tôi tên Vương Đức Chí!”
Cường trọc cầm cái chứng minh thư, đối chiếu một chút: “Có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Chị dâu đưa tay ngăn lại: “Được rồi, một tháng qua, Vương Đức Toàn rất an phận đi theo ta, ngày mai đệ tới cục cảnh sát hỏi xem có phải đã nhầm hắn với anh trai hắn không.”
Dứt lời bà ta chào hỏi lão Lưu mấy câu rồi xoay người rời đi.
Tối đó hai chúng tôi về khách sạn, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về tên Vương Đức Toàn này.
“Lão Lưu, anh em sinh đôi, ông tin không?”
Lão Lưu nằm trên giường không đáp lời, chỉ tráng giọng nói: “Thứ ta quan tâm hiện giờ chỉ là mai có tìm ra Vương Đại Trung hay không thôi!”
Dựa người xuống gối, tôi nói: “Chắc là tìm ra thôi, vị đại tỷ xã hội đen này xem ra rất có thực lực.”
Lão Lưu không nói gì nữa, chỉ lát sau đã ngáy ầm ầm.
Sáng hôm sau, vừa mới sớm đã thấy Cường trọc vội vội vàng vàng đi vào khách sạn.
“Có hai tin, một tốt một xấu, muốn nghe cái nào trước?”
Tôi vừa mới tỉnh ngủ, chẳng rỗi hơi tán gẫu tào lao với hắn, vừa đánh răng vừa ngồm ngoàm nói: “Anh cứ nói lần lượt!”
“Tin tốt là, tài xế mà hai người nhờ tìm đã tìm được. Hắn đi làm ở nhà máy may cách đây không xa.”
Tôi nghe vậy thì trong lòng không khỏi vui mừng, tài xế thứ tư là người duy nhất lái chuyến xe 13 sống sót 10 năm trước, tôi muốn thoát khỏi vận mệnh này, thì anh ta là quan trọng nhất.
“Tin xấu là gì?”
Cường trọc dựa lưng vào khung cửa, nói: “Thật đúng là con mẹ nó trùng hợp, Vương Đức Toàn chính xác là anh em sinh đôi với chủ nhà khách.”
Nghe Cường trọc nói, tôi giật mình, sặc cả nước đánh răng vào bụng, hỏi: “Anh điều tra kỹ chưa, chuẩn không?”
“Chuẩn, người quen của ta trong cục cảnh sát đích thân tìm hiểu, đúng là người mở nhà khách là anh trai hắn.”
Tôi súc miệng, vội khoác áo ngoài lên: “Chuyện này quá phức tạp, chờ tôi đến nhà máy may tìm Vương Đại Trung rồi về tính.”
Ăn sáng xong, tôi với lão Lưu trả phòng, đến xưởng may tìm Vương Đại Trung. Xưởng may này nằm ở một vùng ven khu kinh tế mới, xung quanh cũng toàn là các nhà máy. Máy móc trong các phân xưởng rất ầm ĩ, mấy chục thợ may đang cúi đầu làm việc. Hỏi thăm bảo vệ xưởng may mãi cuối cùng mới tìm được Vương Đại Trung.
Mặc một bộ quần áo đồng phục công nhân xanh trắng, Vương Đại Trung không cao lắm, gương mặt thật thà, vừa gặp đã thấy là một người hướng nội. Tôi bước tới chào hỏi: “Anh là Vương đại ca? Có thể bớt chút thời gian, tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Máy móc tiếng ồn rất lớn, không nghe rõ tôi nói gì, Vương Đại Trung bèn dẫn chúng tôi ra ngoài, đánh giá chúng tôi từ đầu tới chân rồi ngờ vực hỏi: “Hai người là ai, tìm tôi có việc gì?”
“Vương đại ca, tôi là người cử trạm giao thông công cộng phố Trường Tân, tìm anh hỏi chút chuyện xưa, xin anh giúp đỡ.”
Vương Đại Trung vừa nghe đến trạm giao thông Trường Tân thì lập tức biến sắc, đẩy chúng tôi ra ngoài, rồi quay đầu quay về xưởng. Tôi với lão Lưu sững sờ nhìn nhau, lão Lưu mở miệng: “Cũng khó trách, 10 năm trước chỉ mình hắn sống sót, đổi lại là ai cũng không muốn nhắc lại.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, bất luận thế nào cũng phải dụ anh ta nói chuyện, vận mệnh nửa đời sau của tôi và tiểu Lục không thể bị một cái xe trói chặt như thế được!”
Lão Lưu quay đầu, trầm tư một lát, nói: “Ta cũng chỉ là nghe một lão bằng hữu nói, năm đó vì sao hắn sống sót, đúng là một câu hỏi lớn.”
Hai chúng tôi đứng ngoài xưởng, chờ đến tận giờ nghỉ trưa, công nhân bắt đầu lục tục đi ra ngoài. Trông thấy hai chúng tôi, Vương Đại Trung ngây ra một lúc, sau đó lắc đầu, tiếp tục bước đi. Tôi vội chạy theo, nhỏ giọng nói: “Vương đại ca, hiện tại tôi chính là tài xế chuyến xe số 13, tôi biết anh có nỗi khổ, nhưng tôi còn trẻ, cũng không muốn chết oan uổng, anh nhất định phải cứu tôi!”
Vương Đại Trung dừng bước, quay sang nhìn tôi định nói gì đó lại thôi, cuối cùng nhỏ giọng: “Quay về đi, tôi không giúp được cậu đâu!”
Tôi lại chạy theo: “Vương đại ca, mười năm trước trong số tài xế lái tuyến 13 chỉ có anh sống sót, ngoài anh ra không ai có thể giúp được tôi!”
Vương Đại Trung có vẻ mất kiên nhẫn, dùng sức đẩy tôi ra bên ngoài: “Sao cậu cứ như vậy nhỉ, đã nói tôi không giúp được rồi!”
Còn định mở miệng thì lão Lưu túm lấy tay tôi, Vương Đại Trung rảo bước nhanh hơn vào nhà ăn. Nhân viên dọn dẹp phía sau thấy bộ dạng chúng tôi thì đi lại gần nói: “Anh bạn trẻ, cậu tới không đúng lúc rồi. Lão Vương vốn tính cách hướng nội, thời gian trước bà xã lại mắc bệnh, theo tôi thì cậu chờ sau này hãy đến tìm.”
Tôi cau mày hỏi: “Bị bệnh, bệnh gì vậy?”
Nhân viên tạp vụ cúi đầu nói nhỏ: “Cụ thể thì không biết, nhưng tôi nghe nói là tà bệnh!”
Nói xong thì chị ta cũng đi theo đoàn người vào nhà ăn. Nghe thông tin này tôi bỗng vui mừng, chuyện khác không nói, chứ tà bệnh mà gặp lão Lưu xem ra là có cách.
Hai chúng tôi tìm nơi ở tạm gần đó, sắp xếp hành lý xong thì lại quay về xưởng may. Cả hai ngồi từ chiều đến 10h đêm mới thấy Vương Đại Trung tan ca về nhà.
Đi theo anh ta về tận một căn nhà nhỏ dột nát, còn chưa vào đến sân, lão Lưu đã thần thần bí bí ngó trái ngó phải.
“Sao thế lão Lưu, ông phát hiện gì à?”
Lão Lưu chỉ cây gậy về phía trước: “Việc này coi như xong, vào nhà đi!”
Tôi và lão Lưu đẩy cửa đi thẳng vào nhà, Vương Đại Trung đang chuẩn bị bón cơm cho vợ, nhìn thấy chúng tôi liền nổi nóng, đứng dậy đẩy ra ngoài. Lão Lưu là người từng trải, chỉ lạnh giọng nói một câu: “Muốn vợ ngươi sống thì để ta qua nhìn xem!”
Vương Đại Trung sửng sốt, lỏng tay, hỏi nhỏ: “Ông biết xem bệnh?”
Tôi không nhịn được, nói theo: “Bệnh nhẹ không xem được, chỉ xem được bệnh nặng, nhất là tà bệnh!”
Vương Đại Trung nghe thế thì nét mặt giãn ra: “Vậy nhanh lên đi, bà xã tôi chẳng biết làm sao, ngày nào cũng nói mê sảng, còn ăn cả cóc nhái.”
Vừa dứt lời thì vợ anh ta vùng dậy, liều mạng chạy ra cửa. Người phụ nữ trên dưới 50, mặc áo vải sợi bông, đầu tóc rối bù, miệng còn ngậm một cái chân cóc, vô cùng tởm lợm. Lão Lưu trông thấy vậy, liền giơ cây gậy lên đánh, Vương Đại Trung nóng nảy duỗi tay ra ngăn lại: “Ông xem bệnh chứ sao lại đánh vợ tôi?”
Tôi vội ôm chặt lấy anh ta, cây gậy trong tay lão Lưu đập xuống, người phụ nữ kêu lên một tiếng. Tiếng kêu nghe rất quỷ dị, không hề giống tiếng của một phụ nữ. Lão Lưu hai mắt sáng như đuốc, lạnh giọng nói: “Còn không đi, gậy thứ hai sẽ đánh cho ngươi bất động 10 ngày!”
Nói rồi lại giơ gậy lên.
Vương Đại Trung nóng ruột, liều màng ra sức ngăn cản. Gậy thứ hai còn chưa đập xuống, người phụ nữ đã giống như mất hồn, ngã uỵch xuống đất.
Vương Đại Trung còn đang ngây người thì một con Hoàng Bì Tử vọt ra khỏi ngăn tủ, nhảy qua cửa sổ, chạy trốn. Tôi buông lỏng tay, Vương Đại Trung vội vàng chạy đến đỡ bà xã dậy. Người phụ nữ từ từ mở mắt, nhìn giống một người ốm nặng mới khỏi, nhẹ giọng nói một câu: “Đại Trung!”
Vương Đại Trung mừng đến rơi nước mắt, lão Lưu đứng cạnh ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Có phải ngươi từng đánh một con Hoàng Bì Tử ngoài sân?”
Chị ta gật gật đầu: “Đúng đúng, về sau tôi không dám nữa!”
Thấy bà xã khôi phục bình thường, Vương Đại Trung rối rít cảm ơn lão Lưu. Nhân cơ hội tôi liền nhắc đến chuyện 10 năm trước: “Vương đại ca, xin anh nhất định nói tôi biết, năm đó anh làm cách nào mà bình an vô sự thoát được chuyến xe số 13 này?”
Vương Đại Trung lắc đầu nói: “Anh bạn trẻ, không phải lão ca không muốn giúp cậu. Năm đó đúng là ta từng làm trong trạm giao thông công cộng Trường Tân, lái xe số 6 ban ngày. Một thời gian sau thì lãnh đạo bảo tôi lái chuyến 13, nhưng có người chủ động nhận lái, bèn để tôi lái chuyến cũ.”
Câu nói của Vương Đại Trung làm tôi thất vọng, hỏi: “Thế người cuối cùng thay anh lái chuyến xe 13 là ai?”
Vương Đại Trung nhàn nhạt nói ra một cái tên: “Vũ Bảo Khố!”
Lại là lão Vũ???
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |