Chuyến xe bus số 13
Nghe thấy tôi nói đã quên đóng cửa nhà trưởng thôn, Lưu Khánh Chúc còn căng thẳng hơn, hô lên một tiếng: “Bên này để ta xử lý, ngươi mau chạy về nhà ông ấy, mau!”
Tôi liền quay đầu, nhắm hướng nhà trưởng thôn mà chạy như điên. Vừa chạy vừa nghĩ đến cảnh chết thảm của con bò, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Từ phía tây chạy đến phía đông, dọc đường vấp ngã ba lần, cuối cùng cũng tới được nhà trưởng thôn. Tôi thở dốc, căng thẳng mà nhìn vào trong sân, cửa đang mở!
Cẩn thận đi đến gần, tôi nhỏ giọng gọi: “Trưởng thôn, có ở trong không?”
Trong nhà không hề có tiếng trả lời. Nắm chặt bàn tay, tôi bước từng bước vào bên trong. Trưởng thôn ở tại gian phía tây, căn này cửa cũng mở toang, bất chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cẩn thận dịch bước về phía trước, theo ánh sáng flash điện thoại, tôi bỗng phát hiện một vết dưới nền nhà.
Đi thêm mấy bước, lại có vết máu khác. Vết máu lẫn lộn, dẫn thẳng vào trong phòng, đã không thể phân biệt nó chảy từ bên ngoài vào hay từ bên trong ra. Lại nhẹ giọng gọi: “Trưởng thôn, nếu ông ở trong phòng thì nói một câu!”
Vẫn im lặng đến rợn người.
Hít thật sâu một hơi, tôi rảo bước vào phòng. Không có ai!!!
Cái bàn bị đổ giữa nhà, ly rượu văng xuống giường, giữa sàn nhà còn lưu lại một vũng máu. Suýt nữa thì tôi bật khóc, trưởng thôn đâu rồi? Nhớ đến tối qua ở ngoài ruộng, gian nhà nát kia vang lên tiếng hét thảm thiết, nhớ lại thứ còn sống mà chị gái kéo đi, đôi chân tôi run lẩy bẩy.
Mình hại chết trưởng thôn rồi!
Đúng lúc tuyệt vọng đến cực điểm thì Lưu Khánh Chúc đã quay về.
“Sao rồi? Trưởng thôn không việc gì chứ?”
Còn chưa thấy người đã nghe giọng hối hả của lão ta. Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống đất, tự mắng chửi bản thân. Lưu Khánh Chúc đi vào nhà liếc nhìn thoáng quá, túm gáy xách tôi lên hỏi: “Tiểu tử, trưởng thôn đâu?”
Tôi không nhịn được nữa, bật khóc, lắc đầu: “Lão Lưu, là tôi sơ ý, e là trưởng thôn bị tên ăn thịt người kia hại rồi!”
“Khụ…” Lão Lưu thở dài, ngồi xuống mép giường quan sát: “Máu trên mặt đất ở đâu mà ra, lúc ngươi về có trông thấy trưởng thôn không?”
“Không, lúc tôi về thì toàn bộ cửa các phòng đều mở toang, chẳng thấy ông ấy đâu cả!”
Lưu Khánh Chúc trầm mặc một hồi rồi móc một đồng xu trong túi ra, lật qua lật lại.
“Lão Lưu, ông nói trưởng thôn có khả năng đã chết không? Hay là chúng ta đến căn nhà nát tối qua tìm xem?”
Lưu Khánh Chúc lắc lắc đầu nói: “Còn tìm gì nữa, thứ kia không có khả năng để người sống. Theo ta đoán, lúc này trưởng thôn đã bị gặm đến xương cốt cũng chẳng còn.”
Nghe lão nói vậy, trong lòng tôi vô cùng áy náy, trưởng thôn đã 70 tuổi, ngoài việc ham tiền, các phương diện làm người khác đều không có gì để trách. Hiện giờ lại vì sự sơ ý của tôi mà hại ông ấy chết oan uổng.
Thấy tôi giày vò đau khổ, Lưu Khánh Chúc trấn an: “Ngươi cũng không phải cố ý, trưởng thôn không còn nữa, sau này nhớ phải lập cho ông ta cái mộ, chôn di vật!”
Tôi gật đầu, hối hận đến tận tâm can khiến tôi đau đớn muốn chết. Trời sáng, tôi tìm thầy chuyên về tang sự trong thôn, việc trưởng thôn chết rất nhanh đã được lan truyền.
Đoàn người tự giác mặc áo tang, mấy trăm người xếp thành hàng dài đưa tiễn trưởng thôn. Dọc theo đường tới nghĩa địa, tiếng khóc của thôn dân vang trời thấu đất, lòng tôi càng thêm khó chịu. Xem ra đối với mọi người, trưởng thôn rất đắc nhân tâm, được tất cả kính yêu.
Tang sự xong xuôi, tôi và Lưu Khánh Chúc lên xe khách quay về thành phố. Từ tối hôm qua cho đến lúc lên xe, tay ông ta vẫn luôn lật đi lật lại đồng xu. Tâm tình không được tốt, nhìn đồ vật trong tay lão, tôi nói: “Lão Lưu, tuy nói rằng trưởng thôn không phải vì ông mà chết. Nhưng ông ăn ở nhà người ta, ngủ trên giường người ta, ông ấy đi rồi, một chút thương tâm ông cũng không có ư?”
Lưu Khánh Chúc lạnh nhạt liếc tôi, nói: “Người có số mệnh, ta thương tâm gì chứ. Hơn nữa kẻ quên đóng cửa không phải là ta.”
Tôi đuối lý, chẳng nói được gì, chỉ hỏi: “Còn chưa bắt được tiểu tử giết trưởng thôn, chúng ta cứ như vậy mà đi được sao?”
Lão Lưu cất đồng tiền vào túi: “Không sao, thứ kia phế rồi!”
“Phế rồi là có ý gì? Tôi còn chưa hỏi ông chuyện tối quá đuổi theo chị gái kia thế nào đấy?”
“Khụ khụ!” Lưu Khánh Chúc ho khan hai tiếng: “Đuổi theo rồi, còn cướp đồng xu này về đây. Đồng tiền nằm trong tay ta, tiểu tử kia sẽ trở thành một người chết không động đậy!”
Tôi nghi hoặc nhìn lão: “Đồng xu chính là đồng tiền hổ văn à? Rốt cuộc nó dùng để làm gì?”
Lưu Khánh Chúc dựa lưng vào ghế, như có vẻ rất mệt mỏi, nhắm hai mắt, nhẹ giọng nói: “Thứ này bị ma ám!”
Tôi cũng chẳng có hứng thú với đồng tiền, liền không hỏi tiếp về nó.
“Lão Lưu, nói gì đi nữa, tôi ở lại thêm một ngày, giờ có thể hỏi ông một vấn đề chứ?”
Lưu Khánh Chúc sắp ngủ, khẽ ừ một tiếng.
Vấn đề thứ hai này rất có tính mấu chốt, từ ngày tôi lái chiếc xe số 13, những việc quái đản cứ liên tiếp xảy ra. Bao gồm cả việc trưởng thôn chết, chắc chắn nó cũng liên quan đến tuyến xe này. Ai là ma, ai là người, giờ con mẹ nó chẳng quan trọng, quan trọng nhất lúc này là tôi có thể dứt khỏi cái vòng luẩn quẩn này không.
“Lão Lưu, hiện giờ tôi đánh liều tin tưởng ông. Ông nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi có thể không lái tuyến xe 13 này nữa hay không? Tôi đang tính đổi sáng tuyến nội thành.”
Lão Lưu tựa hồ đoán được câu hỏi này, vẫn nhắm mắt lim dim: “Chuyến xe này ngươi vẫn phải tiếp tục lái, chuyện này chưa yên, ngươi mà rời đi là tìm cái chết!”
Con mẹ nó, lời lão Lưu nói giống hệt Lưu Vân Ba. Như vậy xem ra vận mệnh nửa đời của tôi là phải dính với cái tuyến xe nửa đêm này không dứt. Tuyệt vọng, dựa đầu vào ghế, mắt nhìn cảnh vật di chuyển bên ngoài cửa kính mà trong lòng không khỏi bi ai…
Quay về công ty, tôi thẫn thờ đi về phía ký túc xá, trong sân vẫn bị chăng dây phong tỏa, chỉ chừa một lối nhỏ cho nhân viên công ty ra vào. Trên đường, trùng hợp lại gặp lão Vũ, lão chẳng chần chờ đi tới vỗ vào má tôi một cái: “Nhóc, mấy hôm nay cậu chạy đi đâu thế?”
Tôi chẳng có tâm trạng mà nói chuyện với anh ta, cúi đầu không mở miệng. Lão Vũ thấy thế thì càng nổi nóng: “Sao cậu không nói gì? Hai ngày liền không về công ty, lại bắt tiểu Lục lái thay, cậu giờ đã bắt nạt người mới để tự ý nghỉ phải không?”
Vẫn luôn áy náy về cái chết của trưởng thôn, giờ bị lão Vũ mắng, tôi lại thấy trong lòng thoải mái: “Lão Vũ, anh tát tôi một cái đi!”
Lão Vũ tức đến tái mặt: “Sao? Cậu cho rằng tôi không dám đánh mình ư?”
Bốp một tiếng, lão Vũ bạt tai, cái bạt tai khiến tâm trạng vơi bớt đi nhiều, tôi ngẩng đầu nói: “Lão Vũ, đánh tiếp đi, đánh tàn nhẫn hơn chút!”
Lão Vũ ngây ra, nhìn tôi từ đầu đến chân: “Lão đệ, cậu sao thế, cậu bị cú sốc gì à?”
“Anh đừng hỏi, cứ dùng sức đánh tôi là được. Nào, đánh đi!”
Vừa nói tôi vừa túm tay lão Vũ dí vào đầu mình. Lão Vũ dùng sức giật tay ra lùi về sau vài bước: “Cậu có bệnh à, cậu…”
Lão Vũ giơ tay chỉ tôi, rồi bất đắc dĩ buông xuống: “Được rồi, không nói nữa, tối nay mau đi làm đi, giờ thành phố kiểm tra gắt lắm.”
Nói xong lão Vũ tránh xa tôi đi vòng ra bên ngoài. Quay về ký túc xá, tiểu Lục đang quét dọn phòng, thấy tôi về thì ôm chầm lấy: “Huynh đệ, anh về rồi!”
Tôi đẩy cậu ta ra, mắng: “Cậu không thấy tởm à!”
Tiểu Lục cười hề hề ngồi xuống mép giường, hỏi: “Huynh đệ, mấy nay anh đi Hổ Yêu Sơn làm gì, nói thật đi, có phải anh thích ai ở đó?”
Làm gì có tâm tình mà tán dóc với cậu ta, tôi hỏi lại một câu: “Cậu thì sao, mấy hôm nay lái xe có mệt không, có gặp chuyện gì không?”
Tiểu Lục búng tay cái tách: “Đúng là tôi gặp được một chuyện tốt.”
Tiện tay xếp lại mấy bộ quần áo, tôi bâng quơ hỏi: “Chuyện tốt gì?”
“Anh đoán xem, hôm trước lái xe, bỗng dưng tôi lại gặp lại cô gái váy đỏ mình cứu.”
Lòng tôi giật thót một cái: “Gì???”
Tiểu Lục nói tiếp: “Tôi biết anh sẽ giật mình mà. Nói cho anh biết, cô gái này chưa chết, người chết ở cái đồng hồ không phải cô ấy.”
Buông cái áo trong tay xuống, tôi lại gần tiểu Lục, hỏi: “Cô ta nói gì với anh?”
Tiểu Lục cười ngây ngô, làm động tác đếm tiền: “Cô ấy hỏi tôi nhận được tiền không, tôi còn tưởng đó là tiền thưởng của công ty, ai ngờ là của cô ấy biếu. Anh mà nói sớm thì tôi đã không nhận rồi.”
Trong lòng tôi dấy lên nghi hoặc, không đúng, đếm đó chẳng phải cô gái nói rõ mình đã mua vé sáng sớm xuất ngoại sao. Giờ nháy mắt một cái lại lên xe tiểu Lục?
“Tiểu Lục, trong hai ngày tôi đi vắng, cảnh sát điều tra án mạng đến đâu rồi?”
“Cảnh sát nói cô gái váy đỏ chết kia là người Hổ Yêu Sơn, mấy năm nay sống ở nước ngoài, vừa mới về thăm bạn trai mấy ngày thì xảy ra chuyện!”
Tiếng tiểu Lục vừa dứt, trong lòng tôi như rơi xuống đáy vực sâu! Đây chẳng phải chính là chuyện mà cô ta kể cho tôi đêm hôm đó sao? Mình đã bị lừa, cô ấy chính là người chết quỳ trước cái đồng hồ!!!
Mình thực sự đã nghe một người chết kể chuyện!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |