Chuyến xe bus số 13
Ông lão râu dê có nói, đại họa bị phong ấn trong núi sâu, do tên trộm ăn cắp đồng tiền với sách nên mới xổng ra. Về phần nó chạy ra như thế nào, tuy không nói cặn kẽ nhưng đại khái có thể đoán được, do vật trấn tà không còn. Nhưng trăm triệu lần cũng không thể ngờ, là có người thả nó ra.
“Ai thả?”
Đạo Điên cười ngu ngơ: “Ai canh chừng nó thì chính người đó thả ra. Đưa đồng tiền đây cho tôi!”
Người vẫn luôn ở trong núi hoang canh chừng đại họa chỉ có thầy trò ông lão râu dê, ông lão râu dê thì đuổi theo tên trộm, nói như vậy thì sư phụ ông ta đã thả?
Ngẫm lại thì đúng là có điểm không thích hợp, hai thầy trò họ lợi hại như vậy, sao lại để một tên trộm quèn dễ dàng đánh cắp đồ vật quan trọng?
Đạo Điên chìa tay ra, ý bảo tôi giao đồng tiền cho anh ấy. Đắn đo một lát, tôi vẫn không lấy ra, mặc kệ đại họa xổng ra bằng cách nào, nó đã cứu tôi mấy lần từ tay bà lão, không thể để Đạo Điên cứ thế giết nó được.
Đạo Điên nheo mắt: “Cậu làm gì đấy? Cứu cậu một mạng liền mềm lòng? Vụ việc năm 83, mấy trăm thầy âm dương chết trong tay nó, vậy mà chỉ vì được cứu một lần, cậu liền bỏ qua?”
“Đạo trưởng, việc nào ra việc đó, nó thật sự đã cứu tôi mấy lần, cứ nên điều tra rõ trước rồi tính.”
Đạo Điên không ngờ tôi lại cự tuyệt, thu tay lại.
“Đạo trưởng, mấy ngày nay anh đi vắng, không biết rõ tình huống. Chúng ta vẫn luôn cho rằng chỉ có một thế lực là đại họa tồn tại, nên rất nhiều chuyện mâu thuẫn chẳng cách nào giải thích. Thực ra là đã lầm, còn có một tà ám khác, nó còn muốn giết tôi!”
Đạo Điên hỏi: “À, sao lại muốn giết cậu?”
“Chưa rõ lắm, hiện tại cơ bản đã xác định được những vụ tai nạn xe, bao gồm cả vụ Vương Đắc Hỉ, đều do nó làm, hơn nữa nguyên nhân nằm ở những hành khách gặp nạn.”
Đạo Điên không nói gì, đôi mắt anh ta sáng như đuốc, tựa hồ có thể nhìn thấu nhân tâm. Tôi ra sức giải thích cho anh ta mấy phút liền, phân tích logic và cân nhắc nặng nhẹ, vốn tưởng Đạo Điên sẽ bị mình thuyết phục, ai dè cuối cùng anh ta vẫn lắc đầu: “Bất kể là vì nguyên nhân gì, hai thứ này đều cần phải diệt trừ. Tôi sẽ lại tới tìm cậu sau.”
Dứt lời Đạo Điên không nghe nữa, hất tà áo bào xoay người rời đi.
Đạo Điên là cao nhân thế đạo, cách nhìn của anh ta và tôi không giống nhau, điều này có thể hiểu. Anh ta ghét cái ác như thù, càng quan trọng hơn là, anh ta lo sợ, sau khi mình chết đi, sẽ không ai đủ sức đối đầu với đại họa!
Tiểu Lục không có mặt ở công ty, sắp đến kỳ sát hạch của tập đoàn, không thể vì tuyến xe 13 mà ảnh hưởng được, tôi lại tiếp tục cầm lái. Đây là lần đầu tiên tôi lái xe từ sau khi xác định được bà lão có vấn đề. Nếu ai hỏi có sợ không, thì câu trả lời là rất sợ, bởi ven đường phải đi qua đập chứa nước Đường Oa Tử, bà lão chỉ ở cách đó không xa.
Điều duy nhất làm tôi yên tâm, đó chính là ngày mà mọi người chết đều vào 15 âm lịch, ngày thường không việc gì. Đánh xe ra khỏi trạm, thẳng tiến đến xưởng giấy mà trong lòng tôi rối bời.
Sau vụ Vương Đắc Hỉ, cùng lắm chỉ có hai ba người dám ngồi chuyến xe này, hàng ngày chạy tới chạy lui đều vắng tanh, tinh thần tôi uể oải, xe sắp ra khỏi thành phố thì có hai người bước lên.
Là lão Quỷ và lão Vũ!
Thấy hai người họ, tôi kích động hỏi: “Quỷ bá bá, mấy ngày nay hai người đi đâu?”
Nhìn trạng thái của họ khá tốt, sau khi ngồi xuống gần ghế lái, lão Quỷ nhìn quanh một vòng nói: “Ừm, xe rất sạch sẽ, nhưng đường đi thì không!”
Rồi lại chép miệng: “Đến xem cái giếng kia đi!”
Xem giếng? Tôi bất giác căng thẳn không nói nên lời. Lão Quỷ nói tiếp: “Không sai, tà ám giết cậu đúng là từ cái giếng tới, cũng chính là thứ năm xưa suýt giết chết tôi!”
Tôi liếc lão Quỷ một cái rồi nhìn chằm chằm con đường trước mặt, hỏi: “Nhưng năm đó tà ám đấu với ông là cô gái ôm con nhảy giếng, hiện giờ chính là bà lão ư?”
Lão Quỷ lắc đầu: “Dù sao cũng chỉ là một thứ!”
Tôi nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Thế bước tiếp theo là gì, ông đã tính toán chưa?”
“Hôm nay tôi tới tìm cậu chính là về chuyện này!”
Hai chúng tôi mới nói chuyện được vài câu thì chợt thấy ven đường có một bóng người vẫy xe. Vị trí này không phải trạm dừng, theo quy định thì không được đỗ, nhưng người ngồi tuyến đường này đều là thôn dân vào thành phố bán đồ, tuyến xe cũng mở ra vì họ, ngày thường gặp tình huống này, tôi với tiểu Lục đều châm chước.
Xe dừng, người bước lên làm tôi trố mắt kinh ngạc – Đạo Điên!
Hai hôm trước anh ta đến tìm tôi muốn lấy đồng tiền, lần này lại bắt xe giữa chừng, cũng là vì đồng tiền sao?
Đạo Điên lên xe, quét mắt nhìn lão Quỷ và lão Vũ, sau đó ngồi xuống ghế ngay sau họ. Rốt cuộc cao nhân đã tề tựu đông đủ, tôi cao hứng giới thiệu: “Quỷ bá bá, đạo sĩ nàu chính là Đạo Điên mà tôi nói với ông, ông biết anh ta chứ?”
Dứt lời, tôi lại nói với Đạo Điên: “Đạo trưởng, đây chính là tiên sinh âm dương nổi danh, ngoại hiệu lão Quỷ!”
Vừa mới dứt lời, cả hai đồng thanh: “Chưa từng nghe nói!”
Tôi sửng sốt, ái ngại. Đạo Điên là cao nhân đương thời, lão Quỷ cũng rất nổi danh trong giới bắt ma hồi trẻ, sao có thể không biết nhau chứ? Ho khan hau tiếng, tôi tính phá vỡ không khí tràm mặc: “Không sao, hai người đều là ân nhân của tôi, mục đích cũng giống nhau, bắt tà ám. Từ nay mong hai người chung sức hợp tác.”
Lão Quỷ nói: “Bớt nói mấy lời sáo rỗng, lần này tôi đến tìm cậu là muốn đồng tiền của cậu. Nghe lão Vũ nói cậu đeo một đồng tiền hổ văn bên người, đưa cho tôi đi!”
Lão Quỷ nói xong, Đạo Điên cũng cười nói: “Ai da, vị lão Quỷ này, đồng tiền đó không thể tùy tiện cho ông được, hai hôm trước tôi đã hẹn cậu ta sẽ đến lấy rồi.”
Rõ ràng lời này của Đạo Điên có ý châm chọc, lão Quỷ hừ lạnh đáp: “Đạo trưởng, vụ này không cần anh phải tham gia. Tôi lấy đồng tiền là để bắt tà ám ở giếng cổ!”
Đạo Điên lại ai da một tiếng, chọc ghẹo: “Khéo nhỉ, tôi cũng muốn đồng tiền để bắt tà ám.”
Lão Quỷ không kiên nhẫn, cao giọng: “Anh muốn bắt thì tự đi mà bắt, chẳng phải đạo sĩ các anh có tổ sư gia ư? Đánh không lại thì thỉnh tổ sư gia hạ phàm, cần đồng tiền làm gì?”
Đạo Điên hắng giọng: “Ai da, ai cũng biết thầy âm dương chỉ biết vài chiêu trò dân gian, bắt tiểu quỷ còn được chứ đã gặp tà ám bao giờ chưa?”
Tuy lão Quỷ là người điềm đạm, nhưng bị Đạo Điên chọc đến mức này, đứng dậy quát: “Anh nói cái gì? Bọn ta là chiêu trò dân gian? Anh tự nhìn bộ quần áo kệch cỡm trên người mình đi, vải tốt như vậy mà khoác lên anh cũng thành đồ bỏ, anh xem mình giống đạo sĩ điểm nào không?”
Đạo Điên là người tùy tiện, nhưng cũng biết yêu ghét, thầy âm dương và đạo sĩ vốn là hai môn phái vẫn luôn xem thường lẫn nhau, bị lão Quỷ nói vậy, liền hăng lên: “Lão Quỷ này, quần áo tôi làm sao? Tốt xấu gì thì tôi cũng mặc đạo bào, ông nhìn lại mình đi, ăn mặc như nông dân, có bản lĩnh gì?”
Gặp cả hai vị cao nhân đêm nay, vốn dĩ tôi rất vui, thật không ngờ cục diện lại biến thành thế này. Đang lái xe, thấy sắp cãi nhau to, tôi khuyên can: “Dừng dừng dừng, hai người đừng tranh cãi, cùng là quý nhân, cùng đi bắt tà ám, hai người cùng phe mà!”
Lão Quỷ nhổ nước bọt: “Cái tên miệng lưỡi ba hoa này thì bắt tà ám cái gì. Có khi trông thấy giếng cổ lại sợ quá mà chết ấy!”
Đạo Điên cũng mắng: “Lão Quỷ hoang dã, cỡ ông mà có thể đối phó cái giếng? Nếu để đại họa tóm được, mười người như ông nó cũng nuốt sống!”
“Ba hoa!”
“Lão Quỷ hoang dã!”
Hai tiền bối càng cãi nhau càng hăng, lão Vũ ái ngại khuyên can, mãi một lúc lâu sau, mỏi mồm quá cả hai mới ngồi xuống không nói nữa. Chuyện này vốn đã đủ đau đầu rồi, giờ tà ám chưa bắt được mà hai người đã cãi nhau, thật mệt mỏi hết sức.
Bất đắc dĩ thở dài thườn thượt, tôi nhớ cha mẹ mình thường nói một câu: Càng già càng trẻ con, những người có tuổi, đôi khi suy nghĩ ấu trĩ hệt con nít, quả nhiên có lý.
Tự nhiên thì xảy ra nội chiến, cả lão Quỷ và Đạo Điên đều muốn lấy đồng tiền hổ văn, nhưng đối tượng họ nhắm đến lại không giống nhau. Tâm niệm của lão Quỷ là xử lý tà ám ở giếng cổ, bắt bà lão để báo thù rửa nhục, còn Đạo Điên xuất sơn lại là vì đại họa.
Vốn nghĩ hai người liên thủ thì tất cả vấn đề sẽ trở nên đơn giản, kết quả là hao người chẳng ai chịu ai, cãi nhau ầm ĩ.
Với tình hình này, mình có đưa đồng tiền cho ai cũng đều không ổn.
Tôi buồn bực đánh xe đến trạm cuối nhà máy giấy, quay đầu nhìn thoáng qua, lão Quỷ và Đạo Điên đều đang ôm bả vai, khí thế hừng hực như sắp khai chiến. Tôi không dám trì hoãn, vội quay xe trở về. Trên đường về, xe chỉ còn bốn người chúng tôi, chẳng ai nói với ai câu nào, tới gần đập chứa nước Đường Oa Tử, định chỉ cho họ chỗ ẩn thân của bà lão, nhưng không khí trong xe cứ lạnh như băng, sợ họ ý kiến bất đồng lại xảy ra cãi vã, lời ra đến miệng tôi lại nuốt vào.
Có câu, càng loạn càng có tình tiết mới, xe vừa vào đến thành phố thì lại gặp một người đi tới, Quách Chế Phiến. Anh ta cung cấp manh mối rất quan trọng cho tôi, cũng luôn để ý đến chuyện này, muốn tìm tôi để xin hai cao nhân giúp đỡ.
Lúc trước thì chẳng thấy bóng dáng hai cao nhân đâu, giờ lại vừa khéo ngồi chung một xe. Quách Chế Phiến lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, con mắt nhìn người rất tinh tường, thấy Đạo Điên mặc áo bào, rồi lại nhìn lão Quỷ, nháy mắt cười tươi như hoa, lần lượt bước tới bắt tay, nói: “Ai da, nhị vị chính là cao nhân mà tiểu ca tài xế nhắc tới sao!”
Quách Chế Phiến mặt chuột tai dơi nhìn rất khó ưa, Đạo Điên và lão Quỷ đều tức giận quay đầu lại, không ai thèm để ý anh ta. Tôi nhìn gương chiếu hậu, hỏi: “Trợ lý Quách, anh cố ý chờ xe ở đây đúng không? Tìm tôi có việc gì?”
Thấy chẳng ai đáp lời mình, Quách Chế Phiến liền bám lấy tôi, cố ý cao giọng: “À, đoàn làm phim lạo xảy ra chuyện, nghe nói anh quen biết hai cao nhân bắt ma, tôi tới xin anh giúp đỡ!”
Tôi giật mình: “Làm sao? Người phụ trách mất tích, rồi lại hỏa hoạn, còn chuyện gì tiếp theo nữa?”
“Tìm được xác người phụ trách ở gần kho hàng rồi, pháp y xác định, anh ta chết trước khi vụ cháy xảy ra. Nhưng lại có đồng nghiệp khai rằng, đã nhìn thấy anh ta phóng hỏa!”
Người chết phóng hỏa???
Lời này vừa dứt, lão Quỷ chợt cao hứng bật cười, quay đầu nhìn Đạo Điên, hỏi: “Ba hoa, có dám. Tỷ thí chút không?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |