Chuyến xe bus số 13
Lý Đồng còn ngủ nhưng vợ Đại Chuy đã tỉnh, hiển nhiên điều này có nghĩa, Lý Đồng đã quá âm thất bại. Tuy cái lọ đã được bịt kín, nhưng nhìn bộ dạng đáng sợ của chị ta, tôi hoài nghi liệu tà ma đã bị nhốt vào thật hay chưa.
Bị chị ta nhìn chằm chằm mà cười, tôi phát hoảng, vội chạy ra mở cửa phòng, thấy vậy Lý Đại Chuy kích động hỏi: “Huynh đệ, sao rồi, thành công chứ?”
Còn chưa kịp trả lời thì người hàng xóm liếc tôi, đánh giá rồi hỏi: “Cậu là ai, Lý Đồng đâu? Tối qua sao trong phòng cứ như mấy người đánh nhau vậy?”
Tôi không muốn nhiều lời với ông ta, kéo Đại chuy vào nhà, đóng cửa lại, hàng xóm tức mình đứng mắng một hồi mới thôi. Lý Đại Chuy nhìn thoáng qua Lý Đồng vẫn nằm nhắm mắt trên giường, lại nhìn bà vợ đang cười mà thở dài nói: “Không ổn, trời đã sáng rồi sao quá âm tiên còn chưa tỉnh?”
Tôi bất đắc dĩ ngồi bệt xuống đất, nói: “Chẳng biết được, lúc quá âm, anh ta có dặn đừng để ai gọi tên mình, vừa rồi ông hàng xóm gọi to như thế, liệu có bị sao không? Đại ca, sao vừa 5h anh đã tới, không phải bảo anh sau 5h hãy tới sao?”
Lý Đại Chuy nói: “5 Rưỡi tôi mới đến đây mà!”
Nói xong, anh ta vỗ trán một cái, la lên: “Thôi chết, ngày thường sợ đi làm muộn, tôi để đồng hồ nhanh 30p, gấp quá nên quên. Có phải là tôi gây chuyện rồi không?”
Tôi thở dài: “Còn chưa biết, có điều xem ra chị dâu hiện giờ chẳng tốt lên chút nào, chờ Lý đồng tỉnh rồi hỏi!”
Lý Đại Chuy gật đầu, ngồi xuống cạnh vợ mình đang bị trói tay chân, vén tóc chị ta lên, trông thấy máu thì hoảng sợ: “Huynh đệ, sao khóe mắt vợ tôi đầy máu thế này?”
“Sau lúc nửa đêm, đột nhiên chị dâu nổi điên đòi chạy, tôi phải trói chân tay chị ấy lại, rồi tiếp đó thì khóe mắt chị chảy máu, tôi cũng không biết tại sao!”
Lý Đại Chuy đau lòng, dùng tay áo lau vết máu cho vợ, vừa định cởi trói thì tôi ngăn lại: “Lý đại ca, không được cởi, giờ chưa rõ tình trạng chị ấy, tạm thời để thế đã!”
Lý Đại Chuy khó xử dừng lại, nhìn vợ, nói: “Cũng phải, bình thường đến giờ này thì vợ tôi phải ngủ, sao lại đang thức!”
“Chị dâu tỉnh giờ này cũng chưa chắc là chuyện tốt, tôi có người bạn hành nghề âm dương, đã từng cùng nhau gặp ma nhập thể, thường sẽ chỉ lóe lên rồi lập tức hôn mê, rõ ràng là tà ám vẫn đang bám trên người chị ấy!”
Vừa nói dứt lời thì vợ Đại Chuy ngẩng đầu lên nhìn tôi, khóe miệng cười khẩy, trông càng ngày càng tà. Lý Đại Chuy chẳng biết làm thế nào, thở dài nhìn đồng hồ nói: “Giờ là 5 rưỡi rồi, quá âm tiên sao vẫn chưa tỉnh? Liệu có phải ở âm phủ không về được không?”
Nghe câu này tôi run lên, vội ghé lại gần quan sát, Lý Đồng hít thở nhẹ nhàng, như đang ngủ say, bất kể hai chúng tôi nói lớn thế nào, hay đẩy tay, anh ta đều không tỉnh.
Tôi với Đại Chuy đành ngồi chờ, đến 9h sáng rồi, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Trong lòng thầm than không ổn, những người quá âm đều tỉnh vào lúc mặt trời mọc, giờ 9h mà hồn vẫn chưa về, nói không chừng đã bị giữ lại ở âm phủ cũng nên. Tôi lo lắng hỏi: “Lý đại ca, không xong rồi, việc có vẻ bất hợp lý, chắc Lý Đồng đã xảy ra sự cố. Chúng ta phải nghĩ cách, anh ta có bạn bè trong giới ở đây không?”
Lý Đại Chuy nghe tôi nói thì cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau nói: “Vì muốn nhờ anh ta giúp vợ mình, tôi đã điều tra qua về thân thế. Anh ấy là người Đông Bắc đến, chẳng có bà con thân thích gì ở đây, nhưng oan gia thì có một người!”
Tôi sửng sốt: “Oan gia?”
Lý Đại Chuy nói: “Đúng, oan gia. Trước khi quá âm tiên đến thì ở thị trấn có một bà lão xem tà bệnh rất chuẩn. Nhưng từ khi anh ta tới, liền nói bà ấy xem bệnh sai cách, nếu ai chữa sẽ bị giảm thọ. Cứ dần dần như thế, anh ta thì nổi tiếng bà lão thì chẳng ai dám đến khám nữa.”
Tôi thở dài, Lý Đồng này, ngoại trừ bản lĩnh quá âm ra thì nhân phẩm thật sự kém, ngay đến bát cơm của bà già mà cũng đoạt mất. Nhưng việc trước mắt liên quan đến mạng người, hai chúng tôi bàn nhau một chút, vẫn quyết định sẽ đi tìm bà lão để nhờ xem có cách nào không.
Trước tiên là phải đưa vợ Đại Chuy về nhà đã, tới nơi thấy tôi cương quyết, anh ta không dám mở trói, trên đường đi, Đại Chuy giới thiệu sơ qua cho tôi về bà lão. Nhắc tới bà ta, anh ấy cũng khá oán giận, nói: “Bà lão này là người bản địa, con cái đuề huề, nhưng chẳng ở với đứa nào, cứ bám trụ lại căn chung cư sắp phá dỡ. Lý Đồng quá âm để xem bệnh đã thấy sợ, mà cách làm của bà lão còn đáng sợ hơn!”
Tôi hứng thú, hỏi: “Đáng sợ ư? Còn gì đáng sợ hơn việc xuống âm phủ của Lý Đồng?”
Lý Đại Chuy cười: “Bà lão này xem bệnh cho ai cũng vậy, chỉ một cách, đó là bôi máu lên mặt người ta, rồi bảo họ đến bãi tha ma phía đông thị trấn ngủ một đêm!”
“Cái gì? Ngủ một đêm ngoài bãi tha ma?” Tôi dở khóc dở cười lắc đầu nói: “Thế mà gọi là cách xem bệnh, chẳng phải là hù dọa bệnh nhân đến chết sao?”
Lý Đại Chuy cũng cười hùa theo, nói: “Đúng vậy, cho nên quá âm tiên nói rằng bà ta thất đức, rằng cách này làm giảm tuổi thọ bệnh nhân, từ đó rất ít người đến tìm bà ấy!”
Tôi tò mò: “Thế trước đây, ai đến khám bệnh bà ấy, liền ra bãi tha ma ngủ một đêm sẽ khỏi ư?”
Lý Đại Chuy đánh lái quẹo ngay ngã tư, nói: “Hầu hết là nửa đêm đều sợ quá mà bỏ về, có vài người cắn răng kiên trì thì nghe nói là khỏi bệnh!”
Tôi đi theo lão Lưu nhiều, đã nghe qua không ít kỳ nhân hay chuyện lạ, nhưng biện pháp ra bãi tha ma ngủ thì đúng là chưa nghe bao giờ. Nghũ bụng nếu lão Lưu ở đây, chắc cũng kinh ngạc như mình thôi.
Lái xe thêm một đoạn thì cũng tới khu chung cư mà bà lão ở, khu này rất hoang tàn, khắp các mặt tường đều có những chữ sơn đỏ sơn đen. Bà lão ở trên tầng 3, cánh cửa gỗ mục nát, có cảm giác chỉ cần co chân đạp nhẹ sẽ văng ra. Sau mấy tiếng gõ cửa thì có một bà lão mặt đầy nếp nhăn, tinh thần uể oải ra mở, nhìn hai chúng tôi, bà cất giọng khàn khàn: “Sao, có chuyện gì?”
Khẩu âm Thiên Tân! Lý Đại Chuy nói chuyện khá ruột ngựa, tôi vội tranh nói trước: “Đại nương, chúng cháu muốn nhờ bà xem bệnh giúp một người!”
Bà lão ho khan mấy tiếng, lẩm bẩm: “Đã lâu rồi không xem bệnh, vào đi!”
Trong nhà trống huơ trống hoác, đến cái TV còn không có, bà lão cong lưng mời chúng tôi ngồi, sau đó chậm rãi hỏi: “Chuyện gì? Trong hai cậu, ai có bệnh?”
Lý Đại Chuy là người thật thà, mở mồm liền nói: “Hôm qua quá âm tiên cho hồn xuống âm phủ giờ vẫn chưa về, xin bà nghĩ cách cho!”
Anh ta nói làm lòng tôi lạnh xuống, quả thực là một người không biết động não, hai người là đối thủ cạnh tranh, bà lão bị chèn ép đến mất đường sống, sao có thể giúp đỡ chứ?
Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên quá âm tiên, bà lão liền sầm mặt, lạnh lùng nói: “Còn tưởng hai người có bệnh, hắn thì ta mặc kệ, đi ra ngoài đi!”
Tôi vừa định mở miệng xoa dịu thì Lý Đại Chuy đã nhanh hơn: “Đại nương, chuyện là vơi cháu bị tà bệnh, đi tìm quá âm tiên chữa. Kết quả là vợ cháu thì không khỏi, quá âm tiên thì ngủ không tỉnh lại được nữa, giờ mới phải đến cầu xin bà!”
Lý Đại Chuy vừa dứt lời, tôi hoàn toàn tuyệt vọng, ai lại nói như vậy chứ, một chút tinh tế cũng không có. Chẳng biết anh ta có phải anh em thất lạc của tiểu Lục không mà ngu dốt đến mức này.
Đương nhiên sắc mặt bà lão càng khó coi, đứng dậy chỉ tay ra ngoài mắng: “Cút!” Nói đoạn còn giơ gậy lên đánh.
Tôi chẳng né tránh, mắt nhìn cây gậy đập vào người, bà lão sửng sốt: “Cậu có bệnh à, sao không biết né?”
Tôi cười gượng: “Đại nương, mạng người là chuyện lớn, một gậy này coi như cháu chịu thay cho quá âm tiên! Xin bà suy xét, ngàn vạn lần đừng vì thù hằn, mạng người quan trọng hơn!”
Bà lão buông gậy xuống, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nói: “Người Đông Bắc à?”
Tôi vội đáp: “Dạ đúng, người Đông Bắc!”
Bà lão hừ lạnh một tiếng, nói: “Cứu hắn cũng được thôi, vậy cậu đến bãi tha ma ngủ một đêm thay hắn!”
Mình có nghe lầm không? Xem bệnh cho Lý Đồng, sao tôi lại phải đi ngủ bãi tha ma? Nhưng mặc kệ là thế nào, để tìm được lão Lưu, tôi nhìn hết, cắn răng gật đầu: “Được, chỉ cần bà có thể cứu quá âm tiên, cháu sẽ ngủ!”
Chắc không nghĩ tôi sẽ đồng ý, bà lão hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh, ghé đầu nói nhỏ: “Ngoài bãi tha ma toàn là cô hồn dã quỷ, nếu cậu bị dọa chết, hoặc bị bắt hồn, già đây không chịu trách nhiệm đâu đấy!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |