Chuyến xe bus số 13
Con chó đói này lại không ăn tào phớ?
Tôi nghi hoặc nhìn, nó rời đi một cách không lưu luyến, thật khó hiểu. Quay về đến phòng, Lý Đồng vẫn chưa ngủ, trừng mắt nhìn tôi: “Ăn no uống say rồi?”
“Sao anh vẫn chưa ngủ à, biết thế tôi mang phần về cho!”
Lý Đồng trở mình: “Ăn cái gì mà ăn, tôi không có rảnh như anh. Đạo Điên cứ cố tình dẫn chúng ta tới đây, tôi phải mau quá âm để hỏi tiểu quỷ xem sao!”
Hóa ra hắn đang đợi tôi về mới yên tâm quá âm, không thể không nói, tiểu quỷ của Lý Đồng rất đáng tin cậy, từ lần trước gọi điện cho tôi nói lão Vũ là giả, cho đến mấy hôm trước nó nói cái thôn là giả, đều đúng. Tôi cởi áo ngoài, chui vào chăn: “Anh đợi tôi về để quá âm à, được, vậy anh mau ngủ đi, tôi trông chừng cho!”
Lý Đồng lườm tôi một cái rồi nằm thẳng chân: “Đừng quên ba điều cấm kỵ lúc tôi quá âm đấy!” Dứt lời liền nhắm mắt.
Lăn lộn trong núi cả ngày trời, nãy lại làm mấy chai bia, dù cố gắng thức canh, nhưng cũng chỉ được vài phút là tôi lăn ra ngủ. Đến khi trời sáng, tỉnh dậy thì đã không thấy Lý Đồng đâu.
Mặc quần áo, tôi đi sang phòng Đạo Điên, Hoàn Tử Đầu vẫn ngủ chưa dậy, tôi chưa kịp đi vào trong thì Đạo Điên đã kéo tay, lôi ra ngoài.
Ra khỏi nhà nghỉ, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Lý Đồng đâu?”
Tôi lắc đầu trả lời: “Không biết, lúc tôi mở mắt ra thì đã không thấy anh ta rồi. Đạo trưởng, ông lão râu dê sống ở đâu? Hôm nay chúng ta đi tìm ông ấy à?”
Đạo Điên gật đầu: “Đi luôn bây giờ!” Nói xong liền rảo bước đi khỏi.
“Cứ như vậy mà đi?” Tôi gọi với theo: “Lý Đồng còn chưa về, Hoàn Tử Đầu thì ngủ, không gọi hai người họ sao?”
Đạo Điên chẳng thèm quay đầu, nói: “Khỏi cần, hai chúng ta đi thôi!”
Ít người thì hiệu suất làm việc thấp, nhưng tôi đắn đo một chút rồi vẫn phải đi theo. Đạo Điên nói, phải đi tới một nơi có tên là đồi Tứ Lưu, nhưng hai chúng tôi đi quanh thị trấn cả sáng mà chẳng hỏi thăm được gì, cứ như ở đây chẳng hề có địa phương nào như thế cả.
Lãng phí cả buổi sáng trên đường, tôi bực bội hỏi: “Đạo trưởng, thông tin này anh từ đâu mà có, trong lòng cũng không nắm rõ ư?”
Hiếm khi thấy Đạo Điên lộ vẻ khó xử, lắc đầu: “Đúng thật là tôi không nắm chắc, tìm người này còn khó hơn cả tìm ma!”
Tôi ngồi xuống ven đường nghỉ ngơi, một lúc sau Đạo Điên cũng tới ngồi gần.
“Đạo trưởng, tôi vẫn không hiểu tại sao anh tin lời Điền Loa nói, nhưng lại đồng thời tin cả ông lão râu dê, hai bọn họ căn bản là mâu thuẫn với nhau mà!”
Không biết đang tính toán cái gì trong lòng, Đạo Điên đáp: “Đúng là ông lão kia lừa Điền Loa, nhưng không phải cứ lừa gạt thì là kẻ xấu. Giống như việc cậu lừa đồng nghiệp của mình vậy!”
Đạo Điên có thính lực rất tốt, chắc hẳn đã nghe được chuyện tôi bịa ra để khuyên nhủ tiểu Lục, tôi xấu hổ thở dài: “Tôi lừa tiểu Lục là vì muốn tốt cho cậu ấy, còn ông lão râu dê lừa Điền Loa lại hại chết cả một thôn! Hai chuyện này sao có thể đánh đồng được?”
Đạo Điên cười: “Tiểu tử, trên đời này, có rất nhiều vấn đề khi đối mặt, sẽ khó mà cân nhắc giữ hay bỏ. Đợi đến khi tìm được ông lão kia, chắc cậu sẽ có cái nhìn khác về ông ấy!”
Một thôn bỏ mạng dưới tay ông ta mà tôi lại có cái nhìn khác ư? Cười lạnh một tiếng, tôi đáp: “Đã hỏi nhiều người như thế mà chẳng ai biết đồi Tứ Lưu ở đâu, tìm bằng cách nào?”
Đạo Điên im lặng một hồi, vung vẩy cây phất trần, đột nhiên mắt sáng lên, hỏi: “Lúc chúng ta xuống xe, tôi còn nhớ tay mặt tròn chào cậu, hắn cũng sống ở đây à?”
Tôi đáp: “Có nói chuyện một đoạn trên xe, anh ấy ở trong thị trấn, tôi còn biết cả địa chỉ nhà!”
Đạo Điên vỗ tay, cười: “Vậy tốt, đi tìm hắn!”
Tôi thấy khó hiểu, hỏi: “Anh đợi chút đã, nói rõ cho tôi nghe, việc tìm ông lão có liên quan gì đến đại ca kia ư?”
Đạo Điên đứng dậy, phủi mông nói: “Không liên quan gì tới hắn, những người chúng ta hỏi thăm, chắc vì xa lạ nên không chịu nói. Thấy hắn khá có cảm tình với cậu, ta tới hỏi thử xem!”
Đại ca áo da kia là người tốt, đừng nói là hỏi thăm tin tức, có khi muốn ngủ nhờ, anh ấy cũng đồng ý. Tôi bắt chiếc taxi, đến chợ Phú Nguyên, nhà anh ta rất dễ tìm, vừa xuống xe thì căn nhà trệt ở đâug đường chính là nhà anh ấy.
Sáng nay đi vội, chẳng mang theo xu nào, tôi chẳng mua quà cáp gì được, đành mặt dày gõ cửa. Người ra mở cửa là anh trai mặt tròn, trông thấy thôi thì sững ra một chút, sau đó phản ứng được, cười: “Ai da huynh đệ, đến rồi à, vào đi vào đi!”
Đúng như tôi đoán, đại ca này rất hiếu khách, vừa vào nhà đã nhanh nhảu giới thiệu vợ và hai đứa con. Đồ đạc trong nhà đều đã cũ, có thể thấy điều kiện sinh hoạt của họ không tốt lắm, chúng tôi ngồi xuống, anh trai nhìn tôi rồi lại liếc Đạo Điên mấy lần, ghé vào nói nhỏ: “Huynh đệ, đưa anh ta đi bệnh viện tâm thần chưa? Có chữa được không?”
Tôi chỉ Đạo Điên, cười nói: “Đại ca, anh hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bệnh nhân tâm thần, anh ấy là đạo sĩ. Chỉ có điều không giống đạo sĩ trên phim ảnh thôi!”
Anh trai nghe vậy thì xấu hổ cười cười, đưa tay ra với Đạo Điên: “Ai da, xin lỗi đạo trưởng, anh đừng để bụng nhé!”
Bản thân Đạo Điên cũng chả phải người nghiêm túc, đương nhiên anh ta không để ý ba chuyện lẻ tẻ, cười hỏi: “Lần này đến đây là tôi muốn hỏi thăm cậu một chuyện!”
Anh trai hào sảng trả lời: “Tuy tôi năm nào cũng xa nhà làm ăn, nhưng dù gì lớn lên ở đây, đạo trưởng cứ hỏi đi, nếu tôi không biết thì còn có vợ tôi nữa!”
Đạo Điên gật đầu, trầm ngâm một lát, thu lại cái vẻ tưng tửng bất cần, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn hỏi một chút về công trường đồi Tứ Lưu ở Bất Cốc trấn các anh, năm 83 đã xảy ra chuyện ấy!”
Đạo Điên vừa dứt lời, nét cười ngây ngô trên mặt anh trai liền vụt tắt, anh ta không mở miệng ngay mà nghiêng mặt đánh giá Đạo Điên, sau đó hỏi: “Này đại ca, anh đúng là đạo sĩ đấy à?”
Thấy Đạo Điên gật đầu, anh ta nhìn tôi khó xử, rồi bảo bé gái đang chơi dưới sàn nhà: “Bảo Bảo, con ra đóng cửa lại cho cha!”
Con bé vội đứng dậy ra đóng cửa, lúc này anh ta mới chậm rãi nói: “Đạo trưởng, anh biết cả chuyện về đồi Tứ Lưu, tôi tin anh thật sự có tài, hẳn là người trong giới bắt ma. Nhưng anh cũng nên biết, năm ấy cả nước đã chết bao nhiêu thầy âm dương!”
Nghe đến đây tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra năm đó lục mãng đúng là xổng ra ở thị trấn này, chỉ là lúc trên xe, anh ta lại kể một câu chuyện nhỏ khác cho tôi mà thôi.
Thấy anh ta khó xử, Đạo Điên trấn an: “Cậu không cần băn khoăn, cứ nói cho tôi vị trí đồi Tứ Lưu là được, tôi đi cả buổi sáng mà chẳng ai nói cho biết cả!”
Anh trai thở dài: “Đạo trưởng, đồi Tứ Lưu là địa danh cũ. Năm 83 sau khi tà ám nổi loạn, bên trên liền không cho dùng cái tên này nữa, cho nên những người trẻ tuổu trong thị trấn không biết. Mà chưa kể, cho dù có biết cũng không dám nói bừa, tà ám năm xưa kinh khủng như thế, đến trong câu chuyện hàng ngày chúng tôi cũng tránh nhắc đến!”
Tôi biết năm 83 lục mẵng bị đào ra ở một công trường, lúc đó vì để bắt nó mà mấy trăm thầy âm dương đã bỏ mạng, không ngờ chuyện đã qua hơn 30 năm, mà sức ảnh hưởng vẫn lớn như vậy, khiến ai nấy nhắc đến đều sợ hãi.
Đạo Điên không sốt ruột gặng hỏi, anh mặt tròn thì vẫn rất khó xử, tôi khuyên nhủ: “Đại ca, chẳng phải tà ám năm đó đã không còn sao? Anh khỏi phải lo lắng cho chúng tôi, đạo trưởng chỉ muốn đi xem chứ không gậy chuyện đâu!”
Anh ta trầm mặc một lát rồi nói: “Năm đó tôi chưa lớn, tất cả chuyện này đều do cha tôi kể lại. Có điều trước đây cũng từng đến đồi Tứ Lưu, tôi biết đường tới đó!”
Thấy anh ta chịu nói, hai mắt tôi sáng lên, vội hỏi: “Đi như thế nào”
Anh trai vừa mở miệng định nói lại thôi, ngẫm nghĩ đáp: “Không được, các cậu không tới đó được đâu! Cậu còn nhớ chuyện đứa bé chết bỏng tôi kể trên xe chứ? Căn nhà đó trùng hợp lại chắn ngang đường đến đồi Tứ Lưu!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |