Chuyến xe bus số 13
Bên ngoài thì xảy ra bao nhiêu chuyện, nhưng ở đơn vị lại chẳng có gì thay đổi, vẫn là văn phòng quen thuộc, vẫn là những chiếc xe bus ra ra vào vào theo khuôn phép, y như một thế giới tách biệt vậy.
Tiểu Lục có vẻ còn bận rộn hơn trước, thấy tôi về cũng chỉ gật đầu lấy lệ rồi chạy tới chạy lui. Tôi lên phòng, cất hành lý sau đó chui vào chăn, nhắm mắt không nghĩ ngợi gì nữa.
Nằm như vậy trên giường đến hơn nửa đêm, tiểu Lục lái xe về, thấy tôi trở mình, biết tôi chưa ngủ, cậu ta tay đổ nước vào phích, miệng hỏi: “Sao, không thuận lợi à?”
Chậm rãi mở mắt nhìn trần nhà, tôi đáp: “Không thuận lợi!”
“Haiz… làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!” Cậu ta thở dài.
Tiểu Lục vốn là người ít nghĩ, luôn yêu đời, cái thở dài này thật khiến tôi giật mình: “Cậu làm sao thế, công ty có chuyện gì à?”
Tiểu Lục lắc đầu, ngâm chân vào chậu nước ấm, ngửa lưng ra sau dựa vào đống chăn: “Công ty khá ổn, sau khi về có hai lần tôi lên tập đoàn họp, không có chuyện gì!”
“Thế cậu than ngắn thở dài cái gì?”
“Giá nhà thành phố quá cao!”
Giá nhà cao? Một người luôn không quan tâm vật chất lại đề cập đến vấn đề giá nhà, vừa định hỏi lý do thì tôi sực nhớ, mình có nói muốn cưới Điền Loa thì cần có nhà thành phố cùng với 20 vạn sính lễ, hóa ra cậu ta vẫn lăn tăn chuyện này.
“Hiện giờ gom hết tiền, trong tay tôi cũng chỉ có 20 vạn, nếu làm sính lễ thì không đủ mua nhà, mà nếu mua nhà lại không có tiền sính lễ!”
Một người thật thà như cậu ta, cố chấp chuyện tình cảm cũng không phải điều gì bất ngờ, có điều tôi khá áy náy, chẳng biết phải làm sao để cậu ta chấp nhận sự thật.
“Mối tình ma của cậu vẫn chưa dứt à?”
“Cái gì?” Nghe tôi khẽ than, tiểu Lục nghi hoặc nhìn chằm chằm.
Tôi cười khẩy: “Không có gì!”
Tiểu Lục khua khua hai chân trong chậu nước: “Huynh đệ à, chúng ta cũng không còn trẻ, chuyện này chẳng có gì mà ngại. Nói thẳng, tôi thích Điền Loa, tôi phải cưới cô ấy!”
Bất đắc dĩ ngồi dậy, châm điếu thuốc hút, tôi nghiêm túc nói: “Tiểu Lục, tôi không biết phải nói thế nào cho cậu mới phải, hiện giờ không phải xã hội phong kiến, hẹn hò hai lần buộc phải kết hôn. Sao cậu lại nặng lòng với Điền Loa như vậy?”
Tiểu Lục ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nói: “Anh không hiểu đâu, lần đầu gặp nhau tôi đã thích cô ấy. Sống trong núi, đến điện còn chả có, cả thôn ăn chung cái giếng nước, thân con gái lại phải ra đồng làm việc… Nhất định tôi phải mua được nhà, sau đó tích cóp 20 vạn, mang cô ấy từ trong núi ra đây hưởng an nhàn!”
Tiểu Lục dốc hết ruột gan làm tôi thật cảm động, không thể không nói, nếu người phụ nữ nào không quá để ý đến vẻ ngoài, thì cưới được cậu ta chính là một phúc phần.
Giờ nói Điền Loa là ma, đã chết mấy chục năm trước chắc chắn cậu ta không tin. Thôi thì dù sao với khoản tiền lương hiện tại, để tích đủ mua một căn nhà với 20 vạn tiền mặt chắc phải đến bốn năm chục tuổi, thời gian còn dài, từ từ tìm cách cho cậu ta biết sự thật vậy.
Nghĩ thông, tôi nhả hơi thuốc, mồm lẩm bẩm câu hát trong bài mình thích: “Yêu một con ngựa hoang, mà nhà ta lại không có thảo nguyên…”
Hát được mấy câu thì thấy tiểu Lục run run, tay phải bụm mặt, tay trái chỉ tôi, la lên: “Dừng! Con mẹ nó anh đừng hát nữa…”
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://truyensex.asia
Đã hẹn Đạo Điên gặp mặt, sáng hôm sau tôi dậy sớm, chạy đến 2386 Hoài Viễn, tìm Lưu Vân Ba tính sổ.
Đứng trước khu nhà, có cảm giác như đã mấy đời. Vài tháng trước Lưu Vân Ba còn đang là đại ân nhân của tôi, hiện giờ cảnh còn người mất, hắn đã biến thành người mà tôi căm hận nhất!
Bước đi trên hàng hiên, tôi lại thấy phiền muộn, lão Lưu sống trên tầng 8, chẳng biết giờ này đã tìm được Kim thang thụ chưa.
Căn phòng Lưu Vân Ba trên tầng 3 khóa chặt, chắc không có nhà, nhưng Đạo Điên không có ý bỏ đi, hất hàm vào cánh cửa, ý bảo tôi dùng sức.
Khu nhà này vốn đã cũ, tất cả cửa phòng đều làm bằng gỗ, hơn nữa 10 năm trước còn xảy ra hỏa hoạn, nghĩ phá cũng không khó. Tôi lùi lại lấy đà rồi tung chân đạp rầm một tiếng, cánh cửa bung ra rơi xuống đất.
Che mũi phủi bụi bặm, có vẻ đã lâu rồi không ai ở đây. Đồ đạc bên trong vẫn y nguyên như lần đầu tôi đến tìm hắn, vài chiếc ghế cũ, vài tấm ảnh đen trắng trên nền tường ố vàng, ngoài ra chẳng còn gì.
Đạo Điên vào nhà, nhìn trái nhìn phải một lát rồi chợt chú ý tới phòng ngủ. Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường sắt đơn đã gỉ sét, tủ đầu giường đặt một bức ảnh. Đi lại gần xem, đó là bức ảnh giống ở nhà trưởng thôn Hổ Yêu Sơn, lão Đường, lão Vũ, và một người lạ mặt mặc áo rằn ru khoác vai nhau. Nhưng bức ảnh này, mặt lão Vũ bị dùng bút tô đen, đủ để thấy Lưu Vân Ba hận anh ấy đến mức nào.
Thấy tôi đứng nhìn bức ảnh ngây người, Đạo Điên hỏi: “Sao vậy, quen biết à?”
Tôi khẽ gật đầu, chỉ vào người lạ mặt trên bức ảnh: “Trừ người này ra thì tất cả còn lại tôi đều biết!”
Đạo Điên tò mò, cầm bức ảnh lên nhìn nghiêm túc.
“Người khoác vai Lưu Vân Ba chính là lão Đường, tài xế đầu tiên lái chuyến xe số 13, chỉ mình anh ta không chết!”
Nói đến đây, tôi đột nhiên giật mình hỏi: “Đạo trưởng, nếu nói vụ tai nạn xe và đại họa có liên quan, vậy cho dù lão Đường có chạy cũng không thoát. Phải chăng lão cũng có dính líu đến đại họa?”
Đạo Điên cứ nhìn chằm chằm bức ảnh không nói gì, tôi thắc mắc: “Sao thế đạo trưởng, anh cũng nhìn ai quen mắt à?”
Đạo Điên chỉ vào người lạ trong ảnh: “Người này, chúng ta phảu đi tìm hắn!”
Bức ảnh là mấy bạn chiến hữu quân ngũ chụp với nhau, Đạo Điên lại chả thèm hỏi lão Đường hay lão Vũ mà chỉ quan tâm người lạ này, tôi tò mò: “Người này tôi chưa gặp bao giờ, anh biết anh ấy?”
Đạo Điên ngẩng đầu nhìn tôi: “Cậu xem, hắn có lông mày hình tam giác, khóe miệng có một nốt ruồi đen, nếu tôi đoán không sai, hắn chính là kẻ trộm năm đó đã lấy cắp hai đồng tiền, một cuốn sách!”
Tôi đơ ra, nhìn người này cũng chỉ bình thường như bao người khác, vậy mà lại chính là kẻ trộm đã thả tà ám ra 50 năm trước? Cái vòng này càng bàn càng rộng, vòng đi vòng lại, người liên quan đến nó càng nhiều.
“Làm sao anh biết?”
Đạo Điên nói: “Trước khi chết, ông lão râu dê đã miêu tả cho tôi!”
Tên trộm năm đó nghĩ hai đồng tiền một cuốn sách là đồ cổ nên đào trộm ra, ông lão râu dê truy đuổi tới núi hoang chỉ đòi lại được một đồng tiền và cuốn sách. Như vậy chứng tỏ, cuốn sách còn lại hiện đang ở trong tay hắn.
Chắc hắn không hề hay biết, sự tham lam ngu xuẩn của mình năm đó đã gián tiếp hại chết cả một thôn mà Điền Loa sống, hơn nữa còn làm đại họa xổng ra, giết chết mấy trăm thầy âm dương. Mầm tai họa đó cho tới nay vẫn chưa được giải trừ, hắn mới chính là căn nguyên đầu sỏ!
Hít sâu một hơi, tôi đứng tại chỗ suy nghĩ, chợt có chút hiểu ra. Ban đầu, lúc lão Lưu dẫn tôi đến động quỷ ở Hổ Yêu Sơn, tôi có nố cuốn sách mình để trên phòng, nhưng lão bảo, có tổng cộng hai cuốn sách. Hiện giờ kết hợp với lời ông lão râu dê thì quả nhiên là như vậy!
Tuy nhiên sau đó, khi trông thấy ngôi miếu thì tôi hôn mê bất tỉnh, những chuyện tiếp theo không biết xảy ra thế nào. Tôi không rõ lắm là tại sao lão Lưu biết có hai cuốn sách tồn tại, nhưng thông tin Lưu Vân Ba có được chắc chắn là đến từ tên trộm, chiến hữu kia của hắn.
Nói manh mối này cho Đạo Điên, anh ta không có phản ứng gì, xoay người đi ra ngoài: “Đi thôi, cuốn sách còn lại trong tay hắn, nhất định phải tìm ra!”
Tôi đuổi theo hô: “Tìm bằng cách nào? Người này tôi chưa từng gặp, chúng ta chẳng có chút manh mối nào cả!”
Đạo Điên cười: “Chẳng phải cậu nói, mấy người chụp chung đều là chiến hữu sao? Tìm một trong số đó hỏi xem!”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Đạo trưởng, khả năng anh chưa biết rõ tình hình lắm. Lão Đường là lái xe đầu tiên của chuyến 13, sau vụ tai nạn đã bỏ trốn. Lão Vũ là cựu đội trưởng đội tài xế chúng tôi, thời gian trước đã bị lãnh đạo bắt cóc, không tin tức. Chỉ còn lại Lưu Vân Ba lại không phải người có thể nói chuyện!”
“Vụ án mà lãnh đạo bao che tài xế kia vẫn chưa kết thúc à? Cảnh sát cũng đang tìm hắn đúng không?”
“Đúng vậy, còn chưa tuyên án, chờ bắt được lão Đường trước. Nào có dễ bắt được như vậy chứ, theo tôi đoán có khi lão trốn ra nước ngoài rồi cũng nên.”
Đi xuống lầu, Đạo Điên ngoái đầu nói: “Cậu về trước, cứ đi làm bình thường đi, tôi sẽ tự tìm, có gì liên lạc sau!”
Liếc nhìn cánh tay còn đang bó bột của Đạo điên, tôi lo lắng: “Để tôi đi với anh, anh bị thương không nhẹ, hành động sẽ bất tiện!”
Đạo Điên xua tay: “Không đáng ngại!”
Dứt lời anh ta đi nhanh vào con ngõ nhỏ, chẳng biết muốn đi đâu, tôi cũng chỉ biết lắc đầu mà quay về công ty.
So với trước đây, tiểu Lục càng ngày càng phấn đấu làm việc, ban ngày căn bản là không nhìn thấy bóng cậu ta đâu. Đạo Điên thì không cho mình đi theo, tôi như một kẻ thừa, lại tiếp tục lái chuyến xe đêm.
Bản thân đã quên là bao lâu rồi chưa đụng tới tay lái, đúng 11h đem, tôi đánh xe ra khỏi trạm. Từ lần Vương Đắc Hỉ xảy ra chuyện đến nay, đã là hơn 1 tháng chưa có thôn dân nào dám lên xe, cả một đường từ thành phố đến xưởng giấy, gần như chưa phải nhả chân ga lần nào.
Nhớ lại khởi đầu của những phiền toái, chính là việc bác Lục bảo tôi đi điều tra bí mật trên tầng 2 tòa nhà bỏ hoang. Tôi quay đầu nhìn ghế ngồi kế bên cửa sổ, vẫn còn đó hình ảnh bác Lục cầm tẩu thuốc cười, hỏi: “Hút điếu thuốc, được chứ?”
Xe chạy đến xưởng giấy, tôi nhảy xuống đi tiểu, vừa quay lại ghế lái thì bỗng điện thoại di động vang lên.
Là số Hoàn Tử Đầu, chẳng biết tên này mất tích đâu rốt cuộc đã liên lạc với mình, tôi ấn nút nghe, tức giận mắng: “Anh con mẹ nó đi đâu…” còn chưa nói hết thì Hoàn Tử Đầu đã vừa thở vừa cướp lời: “Lý Diệu, nghe tôi nói, tôi tìm thấy lão Vũ rồi! Anh mau tới đây!”
Lão Vũ???
Sáng nay vừa nhắc lão Vũ với Đạo Điên thì tối nay đã xuất hiện, tôi kích động hỏi: “Lão Vũ thật hay lão Vũ giả?”
“Thật! Tôi nhắn địa chỉ cho anh, anh mau đến đi!” Nói rồi hắn cúp máy.
Sau đó là tin nhắn của Hoàn Tử Đầu, phía trên là địa chỉ, phía dưới còn có một câu dặn dò: “Một mình anh tới thôi!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |