Chuyến xe bus số 13
Mì sợi!
“Tôi ăn mì sợi!”
Tôi buột miệng thốt ra, lão Quỷ sửng sốt: “Sao cậu chắc chắn?”
Tôi thở dài: “Quỷ bá bá, ông biết sự kiện lục mãng năm 83 chứ?”
Lão Quỷ càng kinh ngạc, quay đầu nhìn tôi chằm chằm, mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
“Đương nhiên là biết, nó liên quan gì đến chuyện này?”
“Tà ám lần này muốn giết tôi, chính là lục mãng năm xưa!”
Không nghĩ tôi sẽ nói vậy, lão Quỷ cuống quýt hỏi: “Vì sao lại có suy đoán này?”
Tôi bèn kể lại tất cả những gì liên quan đến đại họa cho lão Quỷ nghe, bao gồm việc nó xổng ra ở đâu, nghi ngờ nó dính đến vụ tai nạn xe ra sao, giết Khâu lão thái, Mộng Nga và lão Tôn như thế nào, mà quan trọng nhất là tôi đã từng ăn mì của nó.
Lão Quỷ nghiêm túc lắng nghe, mặt lộ vẻ khó xử, vứt điếu thuốc trong tay đi. Một lúc sau, ông ta mới lên tiếng: “Cậu nói có lý, tôi đã sớm cảm thấy lực uy hiếp rất lớn, chỉ là không nghĩ tới nó là lục mãng khuấy đảo nhân tâm năm xưa. Cậu ăn mì của nó, đã bị nó mượn đôi mắt, đã hiểu! Tà ám lợi hại như vậy, ngoài nó ra nhưng năm gần đây không nghe thấy thứ gì khác, cũng đã hiểu!”
Lão Quỷ tán thành với suy đoán của tôi, trầm ngâm cau mày, chắc đang nghĩ cách ứng phó. Hiện giờ, những chuyện đại họa dính vào ngày càng nhiều, nhưng vẫn có những chỗ tôi chưa rõ, ví như vì sao nó phải giết Mộng Nga, nhưng lúc tôi với Hoàn Tử Đầu chạy trốn lãnh đạo, nó lại để lại dòng chữ bằng máu, cứ như lúc thì ngăn cản, lúc lại thúc giục tôi điều tra vụ án vậy?
Còn nữa, tại sao những lần trước nó chỉ đến để lấy đồ trong tay tôi, giờ lại muốn giết?
Những câu hỏi cứ chồng chất hiện lên trong đầu tôi, không ngừng quanh quẩn. Lão Quỷ thì có vẻ rất sầu muộn, quay đầu nhìn tôi chằm chằm, giống như hai mắt tôi là hiện thân của tà ám vậy. Bị nhìn, tôi khó chịu nói: “Quỷ bá bá, nó động sát tâm, theo ông nói thì đêm nay là nguy hiểm nhất. Thật lòng tôi không muốn làm liên lụy hai người, cứ chỉ điểm cho tôi, còn đừng quan tâm đến tôi nữa!”
Lão Quỷ khẽ than: “Haiz, cậu nói gì vậy? Chẳng phải chỉ là một con rắn thôi sao? Ngoại hiểu lão Quỷ của tôi cũng không phải hư danh, đêm nay tôi đảm bảo cậu sẽ bình an!”
Nói xong, ông ta xoay người bắt tay vào chuẩn bị. Đã tìm ra nguyên nhân tà ám tìm tới, lão Quỷ xé vải áo bịt mắt tôi lại, không cho nhìn loạn nữa. Cuối cùng ông ta quyết định không đi đâu cả, ở bờ sông này chờ nó tới, cả một ngày, hai người họ chỉ đi quanh nhặt củi khô, chất đầy một vòng lớn xung quanh lều gỗ.
Trời dần tối lão Quỷ bật lửa đốt đống củi vòng quanh lều, ngọn lửa không cao nhưng làm mặt tôi bỏng rát, tôi nhắm mắt lại hỏi: “Quỷ bá bá, hai đêm trước, hôm đầu thì vẽ vòng nước đái bò, hôm sau thì bện hình nhân liễu, sao đêm nay chỉ đốt mỗi đống lửa là xong à?”
Lão Quỷ tự tin đáp: “Xong rồi, chỉ cần chúng ta xác định chuẩn nó là thứ gì, thì khỏi dùng những biện pháp hoa lệ.”
“À!” Tôi ậm ừ không nói nữa, cũng không biết do căng thẳng hay tại lửa nóng, trán tôi đã sớm đẫm mồ hôi.
Đêm đã khuya…
“Lão Vũ, mấy giờ rồi?” Cứ một lát tôi lại hỏi lão Vũ một lần, lão không kiên nhẫn trả lời: “Mới có 8 rưỡi, đêm nay còn dài, cậu đừng sốt ruột!”
Có mùi thuốc lá, hẳn là lão Quỷ đang ngồi cạnh mình hút thuốc, ngồi nghe tiếng lách tách củi cháy, tôi phá vỡ sự bình tĩnh, hỏi: “Lão Vũ, rốt cuộc thì anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện? Hôm Hà tiên sinh cứu anh, ông ấy còn nói gì nữa?”
Lão Vũ sửng sốt, nhẹ giọng hỏi lão Quỷ: “Lão ca nói cho cậu ấy à?”
Tôi bị bịt mắt, không trông thấy biểu hiện của lão Quỷ, nhưng chắc là ông ấy thừa nhận.
“Không giấu cậu gì cả, đêm đó sau khi cứu tôi, Hà tiên sinh còn dặn tôi một câu, lúc đó tôi không để tâm lắm, mãi đến gần đây mới nhớ ra.”
“Ông ấy nói gì?”
Lão Vũ thở dài: “Ông ấy bảo, nếu 10 năm sau lại gặp nguy hiểm tính mạng, thì tới đây tìm lão Quỷ nhờ giúp đỡ!”
Thật khó tin, tôi muốn nói nhưng lại thôi, thật không thể ngờ Hà tiên sinh thần thông tới mức, tính được cả chuyện của 10 năm sau. Lão Quỷ nói tiếp: “Hà tiên sinh là thần tiên sống, tôi với ông ấy là bạn cũ, ông ấy còn là ân nhân cứu mạng tôi!”
Tôi tò mò hỏi: “Quỷ bá bá, ông lợi hại như vậy mà còn gặp nguy hiểm sao?”
Lão Quỷ cười khổ nhớ lại: “Vài chục năm trước, tôi vẫn chỉ là một thầy âm dương không biết trời cao đất dày. Lúc đó tôi si mê bắt ma, chưa bao giờ thất thủ, lần đó gặp phải tà ám lợi hại, suýt nữa thì cái mạng đã không còn. Sau khi được Hà tiên sinh cứu, tôi mới biết tự lượng sức mình, thoái ẩn đến đây, lập ra ba quy tắc, không tham dự vào việc bắt ma nữa!”
“Nó là tà ám gì, lợi hại lắm sao?”
“Lợi hại, nó là một cái oan hồn giếng nước!”
Giếng nước? Tôi chợt nhớ đến truyền thuyết mà Thang Nghiêu kể, bèn hỏi thử: “Ở Hổ Yêu Sơn?”
Không ngờ lão Quỷ ngây cả người, giọng sắc bén: “Sao cậu biết?”
Như vậy là tôi đã đoán đúng, lão Lưu nói cái giếng cổ đó, cả Đông Bắc không mấy người xử lý nổi, rồi nghe chuyện xưa về nó, ký ức tôi càng khắc sâu hơn.
Không đợi tôi mở miệng, lão Vũ chen vào: “Là cái giếng cổ ở đầu thôn Hổ Yêu Sơn?”
Lão Quỷ thấy vậy, nghi hoặc hỏi: “Sao cả hai người đều biết?”
Lão Vũ bắt đầu giống như đang mở cuộc họp, ra vẻ nói: “Mười năm trước tôi từng thầu một mảnh đất ở Hổ Yêu Sơn mà, quanh cái giếng cắm đầy cờ nhỏ, rất nổi danh. Thôn dân thế hệ trước ai cũng biết, nói rằng hồi xưa nhà kia ghét bỏ con dâu do sinh ra đứa con tàn tật, buộc cô ta ôm con nhảy giếng.”
“Haiz…” lão Quỷ thở dài.
“Đúng vậy, sau khi cô con dâu chết đã biến thành ác ma, lần đó là tôi đi bắt nó!”
Ngẫm lại câu chuyện Thang Nghiêu kể, tôi kinh ngạc hỏi: “Ông chính là thầy âm dương năm đó? Nghe nói lần đầu tới ông cũng không sốt ruột ra tay, mà chờ hai vợ chồng già ngược đãi con dâu bị báo ứng xong mới phong ấn cái giếng, phải không?”
Lão Quỷ lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Không phải vậy, không phải tôi không sốt ruột động thủ, mà là không xử lý được nó…”
Lão Quỷ mới nói được một nửa bỗng dưng im bặt, tôi tò mò: “Sao vậy?”
“Nó tới!”
Mải bàn luận chuyện xưa mà quên mất việc chính, rốt cuộc đại họa đã đến lấy mạng mình, nháy mắt tôi căng thẳng. Lão Quỷ hạ giọng phân phó: “Lão đệ đi dập lửa đi, tôi đi đốt mấy đống lửa mới!”
Lão Vũ không hiểu dập lửa rồi đốt lửa mới có ý gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, vội đi làm theo. Lửa được đốt quanh lều, sau khi bị dập tắt thì mùi khói nồng nặc, tôi che miệng ho khan, lão Quỷ đưa cho một miếng vải tẩm nước, trấn an: “Chịu đựng một chút!”
Nhất thời, quanh lều không chỉ có những đống cháy mới, mà còn có mùi khói sặc sụa vô cùng khó chịu, ba chúng tôi cùng ho khan, lão Vũ không nhịn được, hỏi: “Cách này của ông là thế nào? Tự sát à?”
Lão Vũ không hiểu, nhưng tôi thì đoán được ý đồ của lão Quỷ, hẳn là sau khi nghe phỏng đoán của tôi, ông ấy tin tà ám là lục mãng, rắn sợ nhất lửa và khói, đốt lửa, hun khói là cách tốt nhất để đuổi nó.
“Đống củi quanh đây đủ để cầm cự đến lúc trời sáng, kiên trì!” Lão Quỷ hô to.
Khả năng biện pháp đã có hiệu quả, tuy chúng tôi phải chịu đựng khói mù cùng với lửa nóng bỏng rát, nhưng tin tốt là đại họa không có động tĩnh gì. Lão Vũ và lão Quỷ canh chừng đống lửa không rời, cứ đống lửa nào tắt là lập tức đốt lên.
Bỗng nhiên, tôi chợt ngây người ra trong giây lát, sau đó chợt không thấy nóng nữa, mà là một luồng nước ướt sũng người, lạnh thấu xương. Hoảng sợ, tôi há miệng la lớn: “Quỷ bá bá, cứu…”
Nhưng không nói được hết câu, toàn thân tôi lặng đi, như bị sặc gì đó. Có vẻ lão Quỷ nghe thấy tôi gọi, hô lên một câu không ổn, sau đó chạy vội đến bên cạnh.
Tôi cảm giác trán mình bị thứ gì ướt nhẹp đụng vào một cái, rùng mình, cảm giác chết lặng từ từ tan biến.
“Tà ám lọt vào được!” Giọng lão Quỷ khó tin vang lên, ông ấy túm chặt lấy tôi, gọi lão Vũ: “Đi theo tôi!”
Ra khỏi căn lều, không bị sặc khói nữa, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng toàn thân vẫn vô cùng rét, chẳng cảm nhận được chút nhiệt độ nào. Lão Quỷ bảo tôi nằm ra bãi cỏ, lqox Vũ hoảng hồn la lên: “Lão ca cầm dao làm gì thế?”
Sau đó, lão Quỷ khẽ rên lên một tiếng, dùng ngón tay ướt vẽ đi vẽ lại vào mặt tôi. Lão Quỷ vẽ xong, chợt tôi có cảm giác một luồng khí nóng từ trên mặt lan tỏa toàn thân, đã không còn rét nữa.
“Cõng cậu ấy chạy, chạy đến đến khi trời sáng, nơi này giao cho tôi!”
Lão Vũ quyết đoán đáp một tiếng rồi xốc tôi lên lưng, chạy như điên.
“Lão Vũ, ta không thể cứ như vậy bỏ chạy được, không thể bỏ rơi lão Quỷ!”
Lão Vũ vừa thở vừa mắng: “Đừng con mẹ nó nói mê sảng, hai chúng ta ở lại có tác dụng gì?”
Toàn thân mệt mỏi, tôi cũng không làm cách nào được, chỉ có thể nằm trên lưng anh ta từ lúc đó đến tận khi trời sáng.
Chạy một mạch đến mặt trời lên, lão Vũ mới rốt cuộc thở phào dừng lại, đặt tôi xuống đất, xụi lơ, sức nơi chuyện cũng chẳng còn.
Như vậy, tôi đã vượt qua ba ngày!!!
Kéo tấm vải bịt mắt xuống, xác nhân lão Vũ không có gì đáng ngại, tôi bèn cắm đầu chạy ngược về. Trên đường đi thì phát hiện lão Quỷ, đầu tóc ông ta rối bù, quần áo rách tươm, toàn thân đầy vết thương, không chỗ nào lành lặn, cứ như hình nộm bằng máu, trông thật thê thảm!
Lão Quỷ chết rồi ư?
Trông thấy cảnh này, tôi ngây ra rồi như phát điên lao về phía ông ấy.
Cũng may lão Quỷ chưa chết, ông ta yếu ớt mở mắt liếc tôi một cái, thấy tôi không sao thì lộ vẻ an tân, nhàn nhạt nói: “Tà ám này, không phải là rắn!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |