truyensex.asia > Chuyện XXX > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 156

Nhìn thấy sợi chỉ đỏ, tôi liền ngớ người, tay cảnh sát ở phía sau chợt gọi: “Này, làm gì đấy?”

Quay đầu lại, đội trưởng đang đi tới với thái độ tức giận: “Bảo anh gọi tài xế vào, anh lại đứng ngây ra đấy làm gì?”

Nói xong, anh ta liếc nhìn chỗ chiếc xe đậu, đột nhiên trừng mắt đẩy tôi: “Anh con mẹ nó ngồi xe này tới đây?”

Tôi bị đẩy cũng phát cáu, tay cảnh sát nói chuyện kiểu hùng hùng hổ hổ, lại còn động tay chân. Trong lúc vô tình liếc qua, chợt phát hiện, người đàn ông đưa mình đến đây đã không thấy đâu, ven đường chỉ có một chiếc ô tô giấy để đốt cho người chết!

Toàn thân tôi đông cứng…

Tay cảnh sát lại đi tới đẩy tôi: “Tôi đang hỏi anh đấy. Anh ngồi xe này tới?”

Tôi toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm chiếc xe giấy không nói nên lời. Tay đội trưởng bèn đi tới, đá chiếc xe giấy qua một bên, nhìn tôi hỏi: “Xe và tài xế đâu?”

Tôi không đáp lời, vội lấy điện thoại ra xem lịch, là ngày 10 âm! Mình đã đoán đúng, sắp đến 15 âm lịch rồi, dương khí hao tổn, lại gặp ma.

Cảnh sát viên thấy tôi không trả lời đội trưởng, liền định quát, đội trưởng ngăn hắn lại, thấp giọng hỏi: “Tôi không so đo chuyện anh tới đây bằng cách nào nữa. Anh nói cho tôi hay, có phải anh báo nguy giả không?”

Tôi vội khôi phục tinh thần, nói: “Không, không có, tuyệt đối không báo nguy giả. Bạn tôi bị giữ trong chung cư này thật mà!” Nói rồi tôi đưa tin nhắn của Hoàn Tử Đầu cho đội trưởng xem.

Đội trưởng cầm điện thoại, bán tín bán nghi nheo mắt, sau đó khoát tay, dẫn đội cảnh sát lên lầu kiểm tra. Tiếp theo là phân đoạn giống trong phim hình sự, cảnh sát mượn cớ phá cửa xông vài bắt nguyên một ổ, cũng may là tin tức của Hoàn Tử Đầu chính xác, đúng là lão Lưu bị giam giữ ở đây.

Có điều trông lão Lưu trông vô cùng suy yếu, chẳng trách chúng cứ nhất quyết không cho tôi gặp, ép phải đến tứ hợp viện bắt ma, bởi lão Lưu đã bị chúng hành hạ đến không rời được giường.

Đội trưởng hỏi cung qua hai tên xã hội đen, sau khi xác định đúng là bắt cóc, liền giải tất cả chúng tôi về đồn cảnh sát. Trên thực tế thì việc này được coi là vụ án của tỉnh khác, phải bàn giao về chi cảnh sát địa phương xử lý. Nhưng tôi thừa hiểu, một khi vụ án bị chuyển về, nhất định sẽ bị lãnh đạo dùng quan hệ để ỉm đi. Bởi vậy nhân cơ hội, tôi khai hết chuyện về tai nạn xe 10 năm trước. Cảnh sát ghi lời khai nghe xong thì sửng sốt, cảm thấy đây là chuyện lớn, bèn gọi đội trưởng vào.

Đội trưởng đọc khẩu cung của tôi, rồi ngẩng đầu hỏi: “Chuyện anh khai báo không hề nhỏ, lãnh đạo thành phố hủ bại, bao che tội, lại còn thêm cả bắt cóc? Việc này không nói bừa được, anh có bằng chứng không?”

Tôi vội nói: “Có bằng chứng, usb chứa video camera trong xe, còn có cả lời khai củ tài xế thoát nạn năm đó, cùng một tập hồ sơ về vụ tai nạn.”

“Nó đang ở đâu?”

“Tôi đã giấu ở chỗ khác rồi. Nhưng phải hỏi anh trước, chuyện này các anh có quyền quản lý không?”

Đội trưởng tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: “Không thuộc thẩm quyền của chúng tôi, theo trình tự pháp lý thì phải chuyển giao cho bêm viện kiểm sát.”

Lại trình tự, phiền hà nhất là ba cái trình tự này, nó như một quả bóng da, đá tới đá lui phải mấy năm còn chưa xong việc. Tôi thất vọng thở dài, đội trưởng nói tiếp: “Lãnh đạo thành phố là quan lớn, không phải cứ nói bắt là bắt được. Phải lập án điều tra thật kỹ, nói cho cùng thì vẫn phải có chứng cứ đủ mạnh.”

Tôi khẽ gật đầu, hỏi: “Thế mấy tên bắt cóc thì sao? Chúng khai những gì?”

Đội trưởng đáp: “Làm vì tiền thôi, chúng nói là nhìn ông lão có vẻ là người giàu nên bắt!”

“Con mẹ nó, lão Lưu mặc áo sơ mi rách, chống cây gậy gỗ mục mà giống người giàu? Bọn chúng sợ nên khai láo thì có!”

Thấy tôi chửi người, đội trưởng khẽ lườm, tôi nói tiếp: “Vụ án này các anh có trả về địa phương không? Nếu trả về thì cô như xong rồi!”

Đội trưởng suy tư cau mày, gõ ngón tay trên mặt bàn, nói: “Còn phải xem tình hình thế nào đã. Nếu anh thật sự muốn tố cáo lên trên, thì mau mang bằng chứng tới đây!”

Anh ta nói nghe thì nhẹ nhàng, mang hồ sơ đến đây thì được thôi, nhưng tôi phải đảm bảo mình nắm đằng chuôi. Nếu không cứ mù quáng mà đưa tay, cuối cùng lãnh đạo thành phố mà vận dụng được quan hệ thị tất cả hỏng bét.

Đội trưởng không nói gì nữa, gấp tập hồ sơ lời khai lại đi ra ngoài.

Vất vả suốt một đêm, tôi và lão Lưu mới được ra khỏi đồn, tin tức lão Lưu được giải cứu, nhất định Đinh Long sẽ sớm nghe được, sợ bị chúng tìm ra, tôi nghĩ kỹ rồi quyết định ngồi xe lửa giữa đêm đến nhà lão đại gia ở Cáp Nhĩ Tân để lánh nạn. Ông ta có kiến thức lại từng trải, tiện bàn bạc với ông ấy xem, liệu có nên giao tập hồ sơ cho công an Bắc Kinh không.

Lão Lưu đã không còn vẻ ngoài lạnh lùng như trước, cơ thể tàn tạ, đi đứng phải có người dìu, tôi nhìn mà đau lòng. Lão đã bị mình làm liên lụy!

Lên tàu lão Lưu liền lăn ra ngủ, một mình tôi ngồi sát cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau mà ngơ ngẩn. Hôm nay là 10 âm, tai ương 15 hàng tháng sắp đến!

15 tháng trước tôi bị tên mắt trâu đuổi, tuy hữu kinh vô hiểm nhưng Vương Đắc Hỉ và một xe thôn dân đã chết. Tháng này sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?

Nhớ đến cái tứ hợp viện lòng tôi không khỏi ớn lạnh. Khỏi phải nói, người đàn ông lái xe đưa tôi đến chỗ lão Lưu bị guam cũng là người đã chết trong Tơ Hồng Lão Viện. Giờ nghĩ lại, anh ta gọi bà lão kia là mẹ, bảo bà lão bị sốc tinh thần sau khi con gái chết, người con gái ấy hẳn chính là bóng ma đứng ở cổng tứ hợp viện.

Bọn họ chính là một nhà ba người đã bị nguyền rủa mà chết! Chuyện người đàn ông kể cho tôi nghe, chính là chuyện của bản thân anh ấy khi xưa. Chẳng trách lúc tôi định hút thuốc, anh ta lại căng thẳng như vậy, con mẹ nó xe bằng giấy, không bắt lửa cháy mới lạ!

Lau mồ hôi trán, giờ ngồi trên tàu rồi mà vẫn còn thấy sợ.

Đến Cáp Nhĩ Tân đã là 10h tối hôm sau, chúng tôi không dám chậm trễ, vội bắt xe đến thẳng nhà lão đại gia. Nhìn thấy hai chúng tôi, ông ta rất ngạc nhiên, sau khi sắp xếp chỗ ở liền hỏi lý do đến đây.

Thứ tôi lo nhất lúc này chính là tập hồ sơ, câu đầu tiên mở miệng là hỏi về nó. Lão đại gia thở dài, chậm rãi nói: “Vẫn an toàn, nhưng mấy hôm trước có một đám côn đồ đến đây gây sự, vào nhà làm loạn. Nếu tôi không cứng rắn, suýt nữa thì đã xảy ra rắc rối!”

Tôi cả kinh, cuống quýt hỏi: “Chúng đến vì tập hồ sơ?”

Lão đại gia lắc đầu: “Chúng không nhắc đến lý do, cũng có khi chỉ là đối thủ cạnh tranh cho người đến dằn mặt thôi!”

Lão đại gia là một trong những người giàu có nhất Cáp Nhĩ Tân này, lại có kẻ dám đến nhà gây sự, chuyện này có vẻ bất thường. Chuyện này càng nghĩ càng thấy lạ, tôi với lão Lưu bị bắt, nhưng từ đầu đến cuối, chúng không hề hỏi một câu nào về tập hồ sơ. Nhất định không vô duyên vô cớ mà chúng lại bỏ qua như vậy, phải chăng chúng đã nắm được thông tin tập hồ sơ ở đây?

Lão đại gia thấy tôi cau mày suy nghĩ thì cười nói: “Chẳng qua chỉ là chút chuyện vặt vãnh thôi, đừng sợ. Thẩm Tam tôi đây ở Cáp Nhĩ Tân không ai dám đụng tới, kể cả lãnh đạo mà cậu nói, có đến đây cũng vô ích, cường long bất áp địa đầu xà, chắc cậu cũng hiểu chứ?”

Cũng may là chưa có chuyện gì xảy ra, nghe lão Thẩm nói vậy, tôi cảm ơn luôn miệng. Lão đại gia thấy Lưu Khánh Chúc suy nhược, khẩn trương gọi tôi sang một bên, hỏi về chuyến đi Hàng Châu tìm Kim Thang thụ.

Tôi gật đầu nói tìm được rồi, ông ta mới thở phào. Tiếp đó, tôi kể từ đầu đến cuối về chuyện ở Bắc Kinh, sau khi nghe tôi nói muốn cầm hồ sơ đến đó để tố cáo, lão Thẩm tự hỏi hồi lâu rồi đồng ý.

Suy nghĩ của ông ấy không khác tôi là bao, hiện giờ chuyện đã tiến triển đến mức này, nếu còn cố nhịn e sẽ xảy ra án mạng. Còn về chuyện sợ trong quá trình tố tụng sẽ có sơ hở, lão Thẩm bảo tôi ở lại mấy ngày, chờ ông ta nhờ quan hệ tìm người đáng tin cậy lo liệu.

Ở nhà lão đại gia, ăn toàn đồ bổ, bữa nào cũng vó tổ yến rồi lại bào ngư, khí sắc lão Lưu đã dần dần tốt lên. Bốn hôm sau, cơ thể lão Lưu đã bình phục, lão đại gia cũng mang về một tin tốt, đã tìm được người tin cậy, chỉ cần mang hồ sơ đến Bắc Kinh là có thể tố cáo!

Lần đầu đi tố cáo, lại là vụ án lớn như vậy, tôi khá bất an, tuy nhiên cũng rất hy vọng, hy vọng mọi chuyện thuận lợi, chấp niệm bác Lục có thể cởi bỏ, cuộc sống sẽ quay về quũ đạo bình thường.

Tôi định để qua 15 âm lịch mới đi, nhưng người bên phía Bắc Kinh rất sốt ruột, bảo chúng tôi trong vòng 3 ngày phải mang hồ sơ tới. Tôi cũng đành nghiến răng không trì hoãn nữa, lão Lưu thì sợ 15 tôi gặp nguy hiểm, cũng nhất quyết đòi đi theo, lão đại gia phái hai vệ sĩ đi cùng bảo vệ chúng tôi.

Sau khi đã bố trí ổn thỏa, chúng tôi lại ngồi tàu hỏa hơn 20 tiếng quay về Bắc Kinh, vì lão Lưu sợ độ cao.

Lần quay về này tôi vô cùng căng thẳng, không chỉ riêng lo sợ đám Đinh Long sẽ gây sự, mà còn sợ cả tà ám, bởi tính ra thì đúng đêm đặt chân bề Bắc Kinh sẽ là 15 âm lịch.

Đến nơi là 9h tối, lão đại gia đã sắp xếp sẵn xe đón chúng tôi. Nhưng điều khiến tôi lo lắng đã xảy ra, từ lúc xuống tàu, đoạn đường về khách sạn chợt nổi sương mù dày đặc, làm tốc độ di chuyển vô cùng chậm.

Tôi ôm chặt tập hồ sơ trong ngực, trái tim đập lên tận cổ họng. Đang đi, bỗng nhiên tôi nhìn thấy phía trước đầu xe có một người đang ngồi xổm hóa vàng mã, vội hô lên: “Bác tài, cẩn thận!”

Nhưng đã quá muộn, chiếc xe chèn qua người kia trong nháy mắt. Tài xế bị tôi hét làm giật mình, đạp mạnh chân phanh. Xuống xe kiểm tra thì đừng nói là người, ngay cả đống vàng mã cũng chẳng thấy đâu.

Chẳng có chuyện gì xảy ra cả, người trên xe nhìn tôi như thằng điên. Lão Lưu thì biết, quay lên xe bảo tôi nhắm mắt lại mà nghỉ, khỏi cần nhìn nữa.

Tôi đành hít thở sâu rồi thả lỏng toàn thân, cũng may là chỉ xảy ra chút chuyện vặt đó, còn về khách sạn vẫn an toàn.

Trong lúc chờ vệ sĩ làm thủ tục tại quầy lễ tân, tôi với lão Lưu đứng phía sau, chợt hoảng hốt nhận ra, ngoài đại sảnh có bảy tám gã đang nhìn tôi chằm chằm, ghé tai nhau nói gì đó. Tôi lắc lắc đầu, cố trấn an rằng do mình quá căng thẳng nên nhìn lầm, không để ý nữa.

Làm thủ tục xong, chúng tôi đi về phía thang máy, đột nhiên mấy gã ngồi ngoài đại sảnh đứng dậy. Tôi thầm kêu không ổn, vừa định bảo mọi người cẩn thận, thì chợt có mười mấy tên tay lăm lăm mã tấu xông vào từ ngoài cổng.

Tên cầm đầu… là Đinh Long. Bị mai phục!!!

Tôi toát mồ hôi lạnh, hai vệ sĩ lão Thẩm phái đến cũng không phải dạng vừa, người đằng trước chẳng nói nửa lời, bước ra tay tún chân đá, còn người phía sau thì liều mạng mở đường cho chúng tôi chạy.

Đánh nhau loạn xạ một hồi thì tôi được vệ sĩ đẩy ra ngoài cổng khách sạn, chân trước vừa mới bước ra thì nghe tiếng Đinh Long hét: “Này, ngươi định bỏ mặc ông già à?”

Tôi cả kinh quay đầu thì thấy, lão Lưu đang bị hắn gắt gao túm chặt. Hai bên đang đấu đá dần dừng lại, Đinh Long cười hề hề chìa tay ra nói: “Mang hồ sơ đến đây đổi lấy ông lão này!”

Nội tâm tôi đấu tranh mãnh liệt, giờ mà giao hồ sơ vào tay bọn chúng, sẽ hết cơ hội xoay người. Hai vệ sĩ thì đã bị chém đến be bét máu, cuống cuồng đẩy tôi, hô lên đừng quay lại.

Nhưng làm sao tôi mặc kệ được? Nếu không có lão Lưu, tôi đã chết mấy lần rồi! Hai bên đều vô cùng quan trọng, có điều làm người không thể không có lương tâm, tôi thở dài một hơi cuối cùng mang hồ sơ giao cho hắn.

Đinh Long cười ha hả, tay móc bật lửa, kéo lão Lưu ra sau, thỏa mãn đốt tập hồ sơ trước mặt tất cả mọi người.

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 06-01-2024 13:17:35
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Bị ép đóng phim (Update phần 42)
Quỳnh (Update phần 60) - Vân Anh
Dục vọng (Update phần 59) - Henry Nguyễn
Anh rể tôi (Update phần 17) - Thu Minh
Cho bạn đụ vợ (Update phần 30)
Diễn viên Mỹ Ngọc (Update phần 52)
Tôi và chị gái 95 (Update phần 43) - Nhân Lê