Chuyến xe bus số 13
Mấy hôm trước trong thôn, tôi mới chỉ bật lửa ngồi tận trong sân, đã khiến đám người đi ngang qua cổng căng thẳng vạn phần, hơn nữa lão Lưu cũng từng nói, phương pháp phân biệt người giấy là dùng lửa.
Giờ này cô gái kia không chỉ nhặt cái bật lửa mà còn biết đóng nắp, cái bộ dạng bình tĩnh ung dung đó tuyệt đối không giống người giấy chút nào!
Bị tôi làm hoảng hốt, mãi sau Tiểu Xảo mới lấy lại bình tĩnh, cười gượng: “Ca ca, anh nói gì em không hiểu? Em là muội muội của anh đây, anh không nhớ chuyện ở thôn Hoài Hồ à?”
Cô gái hỏi ngược lại một câu khiến tôi hơi kinh ngạc, từ lần gặp nhau đầu tiền cho đến hôm nay, đúng là cô ấy biết những chuyện ở thôn Hoài Hồ. Chuyện này thật khó mà lý giải, tôi quay đầu nhìn lão Lưu xem ý ông thế nào.
Lão Lưu nhìn chằm chằm Tiểu Xảo, đánh giá từ đầu đến chân, lúc sau dựng ngược lông mày, hẳn là rất tức giận, hỏi: “Không có người giấy nào là không sợ lửa hết! Rốt cuộc ngươi là ai, Đặng Tiễn Chỉ phái ngươi tới nhằm mục đích gì?”
Lão Lưu nói thế, tôi càng củng cố niềm tin về phán đoán của mình, cô ta đúng là không phải bé gái. Trong lòng lạnh xuống, tôi hỏi: “Cô không phải bé gái thế tại sao lại biết nhiều chuyện như vậy? Bé gái đâu rồi, nó có sống lại không?”
Với sự ép hỏi của tôi và lão Lưu cô gái hết đường chối cái, ấp úng mãi không nói được gì, liền co chân chạy. Lửa nộ bốc lên đầu, tôi vội sải bước đuổi theo. Dù sao cũng chỉ là một cô gái, mới chạy chẳng bao xa đã bị tôi bắt lại, túm chặt cánh tay lạnh giọng hỏi: “Cô là ai? Tại sao Đặng Tiễn Chỉ sai cô đến lừa gạt tôi?”
Cô gái đã sợ tái mặt, nhưng vẫn run rẩy không chịu nói, tôi hù dọa: “Có nói không? Không nói cũng được, tôi mang cô vào thành phố, bán cho kỹ viện!”
Cuối cùng thì cô ta cũng tan vỡ, vội vàng xin lỗi, lí nhí nói: “Đúng, tôi không phải người giấy. Tôi và anh giống nhau, đều là người bình thường!”
Kéo cô ta quay lại chỗ lão Lưu, bảo cô ấy kể lại mọi chuyện rõ ràng. Cô gái thấy việc đã bại lộ, không chạy thoát được, đành e dè liếc tôi, nói: “Nếu tôi nói thật với anh, anh có thể đừng bán tôi đi không?”
Tôi gật đầu: “Cô nói đi, chỉ cần nói sự thật, tôi sẽ không gây phiền toái cho cô!”
“Thế anh có tìm Đặng trưởng thôn tính sổ không?”
Việc này chính là Đặng Tiễn Chỉ bày ra, tôi mất kiên nhẫn la lên: “Có nói không? Không nói thì thôi, đi thành phố!”
Bước tới túm lấy cổ tay cô gái, tôi giả bộ muốn tiếp tục lên đường. Cô gái sợ gãi ngồi bệt xuống đất, òa khóc: “Tôi nói tôi nói! Đúng là trưởng thôn sắp xếp cho tôi tiếp cận anh!”
Tôi buông tay ra, hỏi: “Tiếp cận tôi để làm gì? Cô là ai?”
Cô gái run rẩy đáp: “Tôi là trẻ mồ côi do Đặng trưởng thôn nhận nuôi. Ông ấy bảo tôi giả làm muội muội của anh, rồi chờ đưa các anh ra khỏi thôn thì lén quat về!”
Tôi hít sâu một hơi, bực mình hỏi tiếp: “Thế tại sao cô lại biết chuyện ở Hoài Hồ?”
“Đều là Đặng trưởng thôn nói cho tôi, ông ấy bảo, muội muội có thói quen mượn điện thoại của anh, bắt tôi nhớ lặp đi lặp lại mấy ngày!”
Vừa nghe cô ta nói, trong lòng tôi nhảy dựng. Đặng Tiễn Chỉ kể cho cô ấy việc ở thôn Hoài Hồ, vì sao? Tại sao Đặng Tiễn Chỉ lại biết những chuyện đó, càng quan trọng hơn là giờ bé gái ở đâu?
Tôi vội vàng truy hỏi: “Bé gái đâu? Chính là cái hình nhân giấy màu đỏ mà tôi đưa cho Đặng Tiễn Chỉ ấy?”
Cô gái lau nước mắt, nói: “Tôi không biết. Đặng trưởng thôn chỉ dặn tôi như vậy, những chuyện khác tôi không biết!”
Tôi tức đến run người, lão Đặng Tiễn Chỉ này muốn gì? Chẳng trách lão nói cần thời gian 3 ngày để làm bé gái sống lại, hóa ra là để bịa lời kịch nói dối!
Lão Lưu thở dài: “Đặng Tiễn Chỉ si mê người giấy, nếu cô gái này là giả, thì chắc chắn hắn muốn giữ cái hình nhân đỏ lại. Ta đoán, hắn bị động lòng tham bởi chất liệu giấy đó!”
Lão Lưu nói làm tôi đột nhiên nhớ lại lúc ăn cơm, Đặng Tiễn Chỉ nhỡ mồm nói ra, rằng chất giấy đỏ rất hiếm, còn định cắt nó thành thứ gì đó, nhưng lập tức lảng sang chuyện khác.
Hiện giờ nghĩ lại mới thấy, chẳng trách từ lần đầu đưa ra đề nghị, lão đã đồng ý làm bé gái sống lại ngay, nhưng cứ nhất quyết đòi biến bé gái thành đại mỹ nữ làm vợ tôi, hóa ra đã lên sẵn kế hoạch rồi.
Tức sôi máu, tôi căm phẫn nói: “Lão Lưu, Đặng Tiễn Chỉ này bất nhân bất nghĩa, tôi phải quay về tìm lão tính sổ! Tôi sẽ đốt sạch cái thôn này của lão!”
Lão Lưu chưa có phản ứng thì cô gái đang ngồi dưới đất hoảng sợ, vội đứng dậy kéo tay tôi, nói: “Ngàn vạn lần đừng đốt! Đặng trưởng thôn là người tốt, hơn nữa cũng không phải tất cả thôn đều là người giấy!”
Không phải tất cả? Tuy cô gái này lừa gạt mình, nhưng nhìn mặt khá chất phác, lại nhát gan, không giống như người có toan tính, tôi hỏi: “Sao lại không phải tất cả? Người giấy đều do lão cắt cơ mà?”
Cô gái xua tay: “Không phải, một nửa người trong thôn đều giống tôi, là cô nhi được Đặng trưởng thôn nhận nuôi từ nhỏ!”
Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà mọi chuyện đã xoay chuyển 180°, bé gái không sống lại, trong thôn không phải tất cả đều là người giấy, một ỏe lừa đảo như Đặng Tiễn Chỉ lại biến thành một người tốt, cưu mang từng ấy cô nhi?
Tôi bực mình đáp: “Người lão nhận nuôi không phải là tôi. Quan hệ giữa các cô và lão là một chuyện, quan hệ giữa tôi với lão lại là chuyện khác, lão lừa gạt tôi!” Nói xong tôi xoay người đi xuống núi.
Chợt lão Lưu lạnh giọng: “Ngươi đợi chút!”
Thấy lão Lưu gọi, tôi nghi hoặc hỏi: “Lão Lưu, còn đợi gì nữa? Cho dù không phóng hỏa, thì giờ bé gái vẫn đang trong tay lão, tôi phải mau về đoạt lại!”
“Đương nhiên phải đoạt lại hình nhân giấy đỏ, nhưng ngươi đừng có gấp. Thôn Nhân Chỉ của lão không phải cứ tùy tiện muốn vào là được!”
Nói đoạn, lão Lưu quay sang cô gái: “Cô nương, trong thôn các cô, ngày thường có người ngoài nào vào không?”
Cô gái khóc đến sưng cả mắt, lắc đầu: “Không có, mỗi lần có người lạ đến, trưởng thôn đều tự mình đi tiếp đón!”
Lão Lưu quay lại nói với tôi: “Đặng Tiễn Chỉ là kẻ mưu mô, nhất định sẽ bố trí trạm gác ở cổng thôn. Ngươi nhớ lại mà xem, lúc chúng ta đến, chẳng phải lão cũng biết sao?”
Lão Lưu nói không sai, xung quanh thôn được bọc hàng rào, hôm đó vừa tới nơi chúng tôi đã gặp Đặng Tiễn Chỉ, giống như lão biết có người ngoài tới nên cố ý ra đón vậy!
Đặng Tiễn Chỉ không ngại trở mặt với lão Lưu, tốn bao công sức, nhất định lão rất để mắt đến hình nhân giấy màu đỏ. Cứ cho là chúng tôi hùng hùng hổ hổ trở về, lão cũng sẽ chẳng ngoan ngoãn mà giao nó ra.
Lão Lưu suy tư một lát, hỏi cô gái: “Cô nương, cô sống từ nhỏ trong thôn, có biết thường ngày lão hay cắt giấy ở đâu không?”
Sợ cô ta không nói thật, tôi hù dọa: “Đừng có mà nói dối, nếu không tôi mặc kệ trong thôn là người giấy hay người sống, nửa đêm phóng hỏa đốt sạch!”
Cô gái sợ hãi, gật đầu lia lịa: “Đừng, tôi không dám! Đặng trưởng thôn thường ngày đều cắt giấy trong nhà, không có địa điểm đặc biệt nào!”
Tôi nhìn lão Lưu, chợt hiểu ra, nói: “Lão Lưu, ý ông là chúng ta lén trà trộn vào để đoạt lại?”
Lão Lưu gật đầu: “Hình nhân giấy đỏ giờ đang ở trong nhà lão, nếu bị phát hiện quay lại thôn, lão sẽ giấu nó đi mất. Chúng ta không cho lão có cơ hội này, lén vào thôn, có thể lấy trộm thì lấy, nếu không tìm thấy, cũng không để lão ra khỏi nhà!”
Kế hoạch của lão Lưu rất kín kẽ, tôi hoàn toàn bội phục, lập tức đồng ý. Kế hoạch đã định, giờ phải xem lẻn vào thôn bằng cách nào.
Hàng rào gỗ quanh thon vừa cao vừa dày, nếu trèo qua rất dễ bị thôn dân phát hiện. Tôi cẩn thận suy nghĩ, thực ra có một chỗ rất tốt để lẻn vào, đó chính là căn nhà cao hơn 2m, tối qua vang lên tiếng giết heo!
Tuy cửa sổ nhà đó rất cao, nhưng chỉ có thể vào bằng đường đó mới không khiến ai chú ý. Tôi bàn lại kế hoạch với lão Lưu, cuối cùng quyết định chờ đến tối, nhân lúc cô gái giả bộ trốn thoát được quay về thôn, lừa Đặng Tiễn Chỉ ra đón, tôi sẽ nhảy qua cửa sổ nhà kia, đến nhà lão tìm hình nhân giấy đỏ.
Sợ cô gái nhát gan này sẽ để lộ bí mật, tôi luôn miệng hù dọa, chỉ cần cô ta có ý định nói ra, tôi sẽ không hề thương lượng mà phóng hỏa đốt thôn ngay lập tức. Cô gái sợ hãi, luôn miệng thề thốt, cứ như vậy, chúng tôi không vội hành động, mà nghỉ trưa trên sườn núi.
Cuối cùng trời cũng đã tối, chúng tôi cẩn thận đi vòng đến đầu tây của thôn, xếp đá trèo lên cửa sổ. Sau đó tôi quay đầu nói nhỏ: “Lão Lưu, ông ở lại đây chờ tiếp ứng. Tiểu Xảo, cô quay vào thôn bằng cổng chính đi, nhớ kỹ, phải cố hết sức giữ chân lão ta, đừng để lão về nhà sớm!”
Cô gái gật đầu đồng ý, lão Lưu đưa cô ta đi về phía cổng thôn, tôi không chậm trễ nữa, nhảy cửa sổ chui vào. Căn nhà tối đen như mực, vốn tưởng bên trong chỉ là kho thịt heo, thật không ngờ, vừa bật flash điện thoai lên soi xung quanh, tôi liền khiếp sợ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |