Chuyến xe bus số 13
Nghe vợ Chu gia nói nhân chứng là người trong thôn, tôi càng khẩn trương hơn.
“Là ai?”
Chị ta vừa định trả lời, nhưng lại như băn khoăn gì đó, dừng một chút rồi nói: “Cậu à, sao cậu lại hỏi về nhân chứng? Cậu còn nghe được gì về chuyện này?”
Câu hỏi của vợ Chu gia chứng tỏ chị ấy biết khá nhiều, tôi nghiêm túc gật đầu: “Về người tài xế!”
Lập tức chị ấy như bị sét đánh, hoảng loạn nhìn trước nhìn sau, vẫy tay nói với tôi bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Sao cậu lại biết, cậu nghe ai nói?”
Tôi cũng nói nhỏ theo: “Đại tỷ, tôi không phải người thành phố đâu. Có gì chị cứ nói với tôi, tôi đang muốn kiện chuyện này!”
Vợ Chu gia bị chấn kinh, nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, nghi hoặc hỏi: “Cậu, cậu nói cho tôi cậu là ai trước đã. Trong vụ tai nạn năm xưa, cũng có người nhà của cậu à?”
Tôi cười khổ, đáp: “Không có người nhà của tôi. Đại tỷ, tôi nghe nói năm đó chị dẫn đầu đi làm đơn kiện, sao lên thành phố rồi lại bỏ cuộc?”
Nước mắt đã chực rơi, vợ Chu gia nức nở nói: “Tôi cũng đã từng nghĩ, bằng bất cứ giá nào cũng phải đòi công bằng cho chồng mình, kể cả thí cái mạng này. Nhưng lên đến thành phố thì họ bắt tôi lại, nhắc nhở rằng tôi còn thằng con trai.”
Tôi hít sâu một hơi, thật khó mà tưởng được, chị ấy lại bị chúng lấy đứa con ra uy hiếp, đã biến chất đến mức độ này rồi!
Thoáng cái tôi hiểu ra vì sao từ lúc lên thành phố về, chị ấy lại không nhắc đến chuyện kiện cáo nữa, con còn nhỏ, chị ấy không thể cứ thế mà bấp chấp được.
Vợ Chu gia khóc lóc một hồi, sau đó lau nước mắt, nói: “Cậu à, cậu còn trẻ, tình khí ương ngạnh, nhưng chuyện này thâm sâu lắm, nghe lời tôi đi, đừng dính vào!”
Tôi thở dài: “Đại tỷ, giờ tôi đã cưỡi lên lưng cọp, không thể xuống. Chuyện này nhất định phải đi đến cùng, chị mau nói cho tôi nhân chứng kia là ai?”
Nhưng chị ta lại bất ngờ lắc đầu: “Không phải tôi giấu diếm, nhưng tôi cũng không biết nhân chứng đó là ai. Năm xưa sau khi xảy ra chuyện, vốn dĩ chúng tôi đều cho rằng đó là sự cố ngoài ý muốn, nhưng sau trưởng thôn triệu tập một cuộc họp, nói rằng có người chứng kiến tài xế không chết. Nếu tài xế chưa chết, thì phải giải thích cho chúng tôi về vụ tai nạn, chúng tôi lên thành phố kiện là vì chuyện này!”
“Cố trưởng thôn biết?”
“Đúng, chính là trưởng thôn đã khuất mà chúng ta đang ở nhà nhà ông ấy đây. Ông ấy là người thật thà, nói rằng chờ phiên tòa khai mở sẽ cho nhân chứng ra làm chứng, nhưng bên trên rất cao tay, không cho chúng tôi lập án. Kiện tụng cũng chẳng làm gì được, mấy tháng trước thì trưởng thôn chết, nhân chứng là ai, bí mật này ông ấy cũng mang theo xuống lòng đất.”
Nhắc đến cố trưởng thôn, tôi lại thấy áy náy.
Vợ Chu gia nói tiếp: “Chắc là nhân chứng đã tự đi tìm trưởng thôn, đơn tố cáo ban đầu do trưởng thôn thu xếp, sau đó thì lại chính trưởng thôn không gửi đơn. Tôi tức lắm, cho rằng trưởng thôn sợ quan chức, nên liền làm náo loạn, cầm đầu mang đoen lên thành phố, rồi thì bị họ uy hiếp!”
Tôi thở dài thườn thượt, trưởng thôn không con không cái, không biết chúng dùng cái gì để uy hiếp ông ta, nhưng chắc chắn là những thủ đoạn ám muội.
“Đại tỷ, số người biết tài xế chạy trốn có nhiều không?”
Vợ Chu gia gật đầu: “Cố trưởng thôn không cho mọi người nói bậy, nhưng người nhà các nạn nhân đều biết. Chúng tôi làm ầm ĩ tận hơn nửa năm, xac hội đen, xã hội đỏ cũng tìm đến thôn suốt, chuyện này bị họ cứng rắn mà ép xuống. Nói cho cùng thì dân đen vẫn chẳng thể làm gì được quan chức!”
Vừa nói, chị ta vừa ấm ức mà khóc nấc lên. Tôi hiểu chị ấy bị bất đắc dĩ, chẳng biết phải an ủi làm sao, trên đời này đúng là có những sự liên hệ đan xen lẫn nhau. Cố trưởng thôn bị tôi vô tâm hại chết, không ngờ rằng, cùng với sự biến mất của ông ấy, đã kéo theo luôn cả bí mật về nhân chứng.
“Nhân chứng này chưa từng lộ mặt ư? Ngoài trưởng thôn ra thì không ai biết bà ấy? Sao chị lại xác định bà ấy là phụ nữ?”
Vợ Chu gia run run, một lát sau mới cất giọng khàn khàn: “Năm đó, lúc cố trưởng thôn mở cuộc gọp bàn về chuyện này, ai trong chúng tôi cũng rất tức giận. Đã từng truy vấn người chứng kiến là ai, nhưng trưởng thôn muốn bảo vệ nhân chứng, chỉ nói đó là người trong thôn, ngoài ra không tiết lộ gì thêm. Chuyện bà ấy là phụ nữ, tôi phải lén đến gặp trưởng thôn, nài nỉ mãi mới ra!”
Tôi gật đầu, thực tế đã chứng minh cách làm của cố trưởng thôn là đúng. Nếu chuyện chưa có manh mối gì đã để nhân chứng lộ mặt, thì e là 10 năm trước, bà ấy đã phải xuống địa phủ rồi.
Lời vợ Chu gia nói làm tôi càng thêm chắc chắn về sự tồn tại của nhân chứng. Nhưng cùng với sự qua đời của trưởng thôn, manh mối này cũng đứt đoạn. Theo tôi nghĩ, nếu nhân chứng sống trong thôn, nhất định bà ấy thấy việc kiện cáo vô tác dụng nên mới tự ẩn mình đi, không dám nói ra chân tướng.
Một người phụ nữ, dáng dấp thấp lùn, là ai mới được?
Chợt nhớ lời thằng ngốc nói, năm đó lão Đường vì đánh lái tránh một người đi đường nên mới lao xe xuống đập, tôi vội hỏi: “Đại tỷ, lúc đó trong thôn có ai hay ra ngoài vào ban đêm không. Không quan trọng là làm gì, chỉ cần là ra ngoài, chị cố nhớ xem?”
Vợ Chu gia lắc đầu, bất đắc dĩ đáp: “Cậu à, cậu đang làm khó tôi rồi. Lúc đó con còn nhỏ, ngàu nào cũng ở nhà trông, làm sao tôi biết ai hay ra ngoài ban đêm chứ.”
Nói xong, chị ta lại cau mày ngẫm lại, tiếp tục: “Tuy nhiên thì thôn này cách thành phố xa như vậy, ban đêm không có xe ra bên ngoài. Trừ Thang Nghiêu là du học sinh thì người lớn trong thôn không ai thích đi dạo ban đêm cả.”
Thang Nghiêu? Tôi tò mò hỏi: “Từ bé Thang Nghiêu đã thích đi dạo đêm sao?”
Vợ Chu gia chợt cau mày: “Ai da, con bé cậy nhà có điều kiện, cha mẹ thì chiều, nên từ nhỏ đã là một đứa tự do!”
Thang Nghiêu xấp xỉ tuổi Bạch Phàm, năm nay cùng lắm 27 – 28 tuổi, mười năm trước cô ấy vừa mới thành niên. Có chút hứng thí, tôi hỏi: “Cô ấy hay đi dạo ở đâu?”
“Nhắc đến là thấy đau đầu, con bé này từ nhỏ đã như cú vọ. Nó không ngoan ngoãn đã đành, còn dẫn trẻ con trong thôn đi cùng, chẳng nơi nào là nó không đi, leo núi, xuống nước khắp chốn!”
“Lên núi thì tôi hiểu, thế xuống nước là ý gì?”
Vợ Chu gia chỉ về hướng Đông, nói: “Là cái đập chứa nước Đường Oa Tử đấy. Trước khi có vụ tai nạn xảy ra, con bé rất hay tới đó chơi.”
Câu nói oán trách bâng quơ của vợ Chu gia đột nhiên khơi dậy trong tôi một ý nghĩ. Thang Nghiêu thường đến đập chứa nước chơi!
Cô gái này lá gan lớn, thường ra ngoài một mình ban đêm khiến tôi luôn ngạc nhiên. Nhưng điều bất ngờ hơn chính là, việc hay đi đêm của cô ta đã có thói quen từ nhỏ.
Lúc trước đã từng nghi ngờ Thang Nghiêu, nhưng xét việc năm đó cô ta còn ít tuổi, giờ lại nghe vợ Chu gia nói, càng ngày tôi càng cảm thấy Thang Nghiêu có thể là nhân chứng!
Người thấp lùn, là nữ, thích đi chơi ban đêm, thường hay đến đập chứa nước. Việc này khiến tôi có một cảm giác như vừa tỉnh ngộ, tất cả các điều kiện đều phù hợp, không phải cô ta thì là ai?
Thấy tôi ngây ra, vợ Chu gia thở dài: “Cậu này chị đây thấy cậu có lòng tốt, khuyên cậu một câu, đừng theo đuổi chuyện này nữa. Chưa tính đến việc hiện giờ tôi không biết nhân chứng là ai, cứ cho là biết thì làm gì được? Chỉ là lời nói của một phía, không có những chứng cứ khác thì ai tin?”
Tôi gật đầu, vợ Chu gia không nói nữa, an ủi thêm mấy câu rồi đẩy cửa đi về phòng. Chị ta đi rồi, tôi nằm xuống tiếp tục dòng suy nghĩ của mình, hóa ra Thang Nghiêu lại chính là nhân chứng! Cố trưởng thôn vẫn luôn không cho nhân chứng lộ diện, bởi một nguyên nhân quan trọng đó là, năm đó cô ấy còn là thiếu niên!
Đã thông suốt!
Thì ra nhân chứng vẫn luôn ở bên cạnh tôi, mấy hôm trước lúc hỏi về vụ tai nạn, chính miệng cô ấy còn nhắc đến việc tài xế bỏ trốn, rằng mình nghe mẹ kể, giờ ngẫm lại thì hẳn là cô ta đã tận mắt chứng kiến.
Nhất định mình phải tìm cách thuyết phục cô ta, chỉ cần cô ấy chịu đứng ra giúp, kết hợp với phần còn lại của tập hồ sơ, sẽ có thể lật đổ tay lãnh đạo kia.
Trong lòng nôn nao, cả đêm chẳng ngủ ngon giấc, sáng hôm sau dậy thật sớm đánh răng rửa mặt, ngậm cái bánh bao liền vội vội vàng vàng đi tìm Thang Nghiêu.
Nhà Thang Nghiêu rất có điều kiện, cổng bằng sắt phải cao đến 2m, tôi gõ cổng một lúc cô ấy mới đi ra, vừa ngáp vừa nói: “Anh bị bệnh à, mới 5h sáng đã gõ cửa, định làm gì?”
Tôi hưng phấn khoa chân múa tay: “Đi, hai chúng ta đi leo núi. Mấy hôm trước lỡ hẹn còn gì!”
Nghe tôi nói, cô ta bất đắc dĩ lườm tôi, suy nghĩ một lúc sau mới nói: “Thế anh đứng đây chờ, tôi vào đánh răng rửa mặt thay quần áo.” Dứt lời liền xoay người đi vào.
Người ta không muốn mời mình vào nhà, tôi cũng chẳng mặt dày mà đi theo, đứng đó sắp xếp lại từ ngữ, lên kế hoạch xem lát nữa phải làm sao để cô ấy thừa nhận thân phận, cùng mình lên Bắc Kinh làm chứng.
Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe tiếng chó sủa từ trong gian nhà ngói. Vốn thích chó, tôi liền đi qua, ghé đầu nhìn vào bên trong, một con chó săn đang ngồi ngay ngắn dưới đất, phe phẩy cái đuôi ngó tôi chằm chằm. Con chó này bộ dạng dễ thương, nhưng vừa trông thấy nó, chợt tôi giật mình.
Không đúng! Ai da, đây là một con chó săn lớn màu đen, chẳng phải chính nó đã cứu mình tối mấy hôm trước sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |