truyensex.asia > Chuyện XXX > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 228

Bóng người lướt qua cửa sổ rơi xuống, sau đó bên dưới vang lên tiếng rầm trầm đục. Có người nhảy lầu ư, khách sạn này tổng cộng có ba tầng! Tôi sợ hãi chạy đến bên cửa sổ ngó nhìn, bên dưới đất lại trống không chẳng có gì cả.

Rõ ràng nhìn thấy bóng người rơi từ trên xuống, rõ ràng nghe tiếng va chạm trầm đục, không ngã chết ư? Hoặc là…

Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, không thể trì hoãn thêm được nữa, tôi xoay người lay lão Vũ, nhưng anh ta chẳng có ý gì là muốn rời giường cả, hết cách tôi co chân đạp lão lăn xuống giường.

Lão Vũ ngã ra đất, tưởng có chuyện gì lớn, hoảng hốt nhìn xung quanh, thấy tôi đứng ở cạnh giường thì mới phản ứng được, mắng: “Tiểu tử, cậu điên rồi à?”

Tôi nào rảnh mà giải thích nhiều với lão Vũ, ném quần áo cho anh ấy, hô: “Đi mau, khách sạn này nói gì cũng không thể ở được!”

Tuy rất không muốn, nhưng sau khi thở dài một hơi, lão Vũ vẫn chậm rãi khoác quần áo lên người. Ra đến hành lang, lão lười biếng hỏi: “Ra xe ngủ thật à?”

“Ừ!” Tôi liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn lại 2 phút, qua 12h tay hướng dẫn viên du lịch sẽ không cho lên xe, nghe cách nói của anh ta thì không giống như đang đùa.

Xuống đến tầng 1, tôi quay người giục lão Vũ đi nhanh, vừa mới xoay lại thì đập ngay vào người ông chủ khách sạn, ông ta cất cái giọng Đài Loan khó nghe: “Nửa đêm nửa hôm, cậu làm cái gì mà vội vội vàng vàng thế?”

Ổn định lại thân mình, tôi vừa thở vừa đáp: “Không có gì, tôi ra ngoài một lát.” Sau đó chẳng dông dài nữa, vội kéo lão Vũ chạy ra cửa, lúc ngang qua sân, tôi còn cố ngoái nhìn mặt đất bên dưới cửa sổ phòng mình, ở đó còn lưu lại một bãi máu nhỏ, giống như là có người nhảy lầu thật vậy.

Cố gắng chạy thục mạng, nhưng lúc tới chỗ xe du lịch thì đã là 12 giờ 2 phút, tay hướng dẫn viên đang gục đầu ở vô lăng mà ngủ, tôi gõ cửa xe đánh thức, anh ta ngẩng đầu trông thấy tôi, giơ tay nhìn đồng hồ rồi lắc đầu nguầy nguậy.

Tôi biết ý anh ta bảo là đã qua 12h đêm.

Khách sạn thì không thể ở, đến cái xe cũng không được lên, rất có thể đêm nay sẽ phải ngủ lề đường, tôi ghé vào cửa xe thương lượng: “Đại ca, châm chước một chút cho chúng tôi vào đi, đây là lãnh đạo của tôi, đảm bảo không vấn đề gì!”

Hướng dẫn viên nhìn lão Vũ vài giây, nói qua cửa kính: “Đây là quy tắc, thật sự hết cách rồi huynh đệ, không thể cho anh lên xe được…” Nói đoạn ngáp dài một tiếng: “Anh tự kiếm chỗ ngủ đi!”

Tôi tức mình đập cửa xe, hô: “Mới qua có 2 phút!”

Tay hướng dẫn viên chẳng thèm ngẩng đầu, thấp giọng quát: “Quá 1 phút cũng không được!”

Thấy anh ta cương quyết, tôi thất vọng thở dài. Đúng là anh ta có nói rõ ràng với mình, phải về thật nhanh trước 12h, có trách là trách ông chủ khách sạn đụng phải làm mình chậm trễ.

Lão Vũ thấy vậy thì xoay người định về khách sạn, tôi vội túm chặt lấy tay áo: “Đã ra đến đây rồi, đừng quay về!”

Lão Vũ hữu khí vô lực hỏi: “Không được lên xe, nửa đêm chúng ta ngủ ở đâu?”

Tôi thở dài, dạo một vòng tại chỗ rồi chỉ xuống đất, nói: “Đành ngủ ở đây đi!”

… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: https://truyensex.asia

Sáng hôm sau, do ngồi tựa vào xe cả đêm nên tôi với lão Vũ đều bị cảm, tay hướng dẫn viên xuống xe, đánh thức rồi đưa cho chúng tôi hai bịch sữa bò: “Phải 8h thì linh kiện mới gửi tới đây, hai người lên xe ngủ một lúc đi!”

Nhận bịch sữa, tôi vội đỡ lão Vũ dậy lên xe, hướng dẫn vuên đứng cạnh, vỗ vai nói: “Huynh đệ đừng trách tôi, tối qua thật sự là hết cách!”

Tôi khẽ lắc đầu: “Hai hướng dẫn viên bọn anh cũng hay thật, một người ngủ xe, một người ngủ khách sạn, tối qua chuyện anh kể cho tôi, anh ấy không biết à?”

“À, cậu nói tiểu Trương phải không, hắn là người mới!” Nói đoạn, anh ta đưa cho tôi cái danh thiếp. Chính giữa danh thiếp là dòng chữ to Lữ Vinh Đào, nhìn tên công ty và địa chỉ, đơn vị của họ hẳn là một công ty du lịch lớn.

Tay hướng dẫn viên có vẻ thấy hứng thú với chuyện tối qua, tôi chưa nói gì, anh ta đã hỏi: “Huynh đệ, tối qua rốt cuộc vì sao cậu sống chết không chịu ở trong khách sạn?”

Bọn họ là hướng dẫn viên du lịch, ai chẳng thích sưu tầm mấy câu chuyện lạ để làm đề tài nói với khách, tôi định không nói, nhưng đã lỡ uống sữa của người ta rồi, đành thấp giọng trả lời: “Cũng giống khách lần trước anh dẫn, bồn cầu trong phòng tôi tự động xả nước.”

Anh ta mở to hai mắt, nghiêng đầu trên chỗ ngồi, giật mình nói: “Ai da, có chuyện như vậy thật à? Xem ra người khách lần trước không nói dối. Việc ma quỷ quấy nhiễu này cũng thật kỳ quái, xe của chúng tôi không phải mới một hai lần xảy ra vấn đề đúng chỗ này đâu. Có người nói, đây gọi là ma đặt cọc!”

“Ừ!” Tôi đáp, kế đó thì đã bắt đầu có người lục tục lên xe, thoạt nhìn ai nấy tinh thần khá tốt, tay hướng dẫn viên không nói chuyện với tôi nữa, xoay người về chỗ ngồi gần cửa xe. Tôi đang định đứng dậy xuống dưới thì chợt trông thấy người đàn ông tối qua sợ hãi mà ngã ở cầu thang, bèn chủ động bắt lời: “Đầu anh không bị sao chứ?”

Quay lại nhìn thấy tôi, anh ta nhếch miệng làu bàu: “Không có gì to tát, nhưng ức chế, nghĩ đi du lịch giải khuây, ai dè lại chuốc bực vào người.”

“Tối qua anh ngủ ở đâu?”

“Còn dám ngủ ư? Chẳng ngủ đâu cả, tôi đi lang thang cả đêm, cậu thì sao?”

Tôi cười khổ: “Tôi cũng vậy, ngồi lề đường cả đêm.”

Người đàn ông trung niên chỉ xung quanh, nói: “Cũng quái lạ thật, tại sao tối qua chỉ có mấy phòng chúng ta xảy ra chuyện? Cậu xem mấy người này, mặt ai cũng tươi tỉnh.”

Tôi quay đầu nhìn một lượt, những người kia đúng thật là có vẻ đã nghỉ ngơi một đêm rất tốt. Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Huynh đệ cậu có thể giúp tôi một việc không?”

“Việc gì?”

Anh ta có vẻ dè dặt, ái ngại nói: “Chắc do tối qua đi lung tung bên tôi bị rơi mất ví tiền rồi. Giờ trên người chẳng còn một xu, cậu có thể cho tôi mượn chút tiền lộ phí, vào thành phố tôi có bạn, sẽ gửi lại cậu ngay.”

Tuy ăn mặc giản dị, nhưng khí chất, lời nói của anh ta toát ra vẻ nhà giàu, tôi thì chẳng mang theo nhiều tiền, rút 100 tệ ra đưa cho anh ta: “Đủ không?”

Người đàn ông trung niên nhận tiền, cảm ơn rối rít, trao đổi số điện thoại, sau đó tôi và lão Vũ xuống xe.

Đến gần trưa, linh kiện xe mới được gửi tới, tôi quay vào khách sạn trả phòng, vừa hay gặp được người hôm qua nói có mặt quỷ trong TV, anh ta đang xách hành lý ra ngoài cùng tay hướng dẫn viên. Sắc mặt không tốt lắm, anh ta nói với hướng dẫn viên: “Cậu Trương, tối qua trong phòng cậu không xảy ra cái gì à?”

Hắn lạnh nhạt lắc đầu: “Tôi ngủ khá tốt, đã bảo anh thần hồn nát thần tính rồi mà!”

Lúc đi ngang qua người tôi, người tối qua mặc quần lót còn mắng: “Con mẹ nó, làm lão tử sợ đến rơi mất cái đồng hồ Thụy Sĩ tận 30 vạn, đúng là xui xẻo!”

Đến lượt mình làm thủ tục trả phòng, tôi cố ý hỏi: “Ông chủ, đã có khách nào phản ánh, bồn cầu phòng 206 bị hỏng chưa?”

Ông ta đờ đẫn nhìn màn hình máy tính, có vẻ chẳng để tâm, chỉ khẽ đáp một câu “không có” sau đó không nói gì. Lại nhớ đến bãi máu dưới sân, tôi hỏi: “Thế tối qua có người nhảy lầu phải không?”

Vừa dứt lời thì đám người đang xôn xao nói chuyện trong đại sảnh chợt im bặt, ông chủ khó chịu lườm tôi, nói: “Nhảy lầu? Tổng cộng có 3 tầng, cậu gặp ai tự sát từ tầng 3 bao giờ chưa?”

Đám du khách trong đại sảnh lại bật cười ầm ĩ.

“Nhưng tối qua, tôi thấy có người ngã từ trên ngang qua cửa sổ phòng mình. Giờ ở sân còn vết máu mà!”

Ông chủ khách sạn cao giọng: “Đầu cậu bị gỉ sét à? Thế thi thể đâu, nhảy lầu phải có thi thể chứ, cậu trông thấy thi thể không?”

Tôi sững người, đúng là từ đầu tới cuối chẳng thấy cái xác nào. Chắc cũng là ma quỷ quấy phá rồi, dù sao đêm nay cũng không phải ngủ lại đây nữa, nghĩ vậy tôi không tranh cãi, làm thủ tục cho xong rồi đi ra ngoài.

Xe đã sửa xong, tài xế đang đón hành khách lần lượt lên xe, tôi mơ hồ hỏi lão Vũ, lần này dẫn mình đi gặp ai? Lão Vũ gác đầu nhìn ra cửa kính, lẩm bẩm tự nói: “Gặp lão Quỷ!”

Nghe thấy hai từ lão Quỷ, tôi chấn động, nó làm tôi nhớ đến câu nói thứ hai của Hà tiên sinh.

“Lão Quỷ?” Tôi lặp lại.

“Đúng, tìm lão Quỷ xem bện cho cậu, chữa xong thì cậu khỏi cần lái xe nữa, sang thành phố khác mà sống.”

“Xem bệnh gì?”

Lão Vũ cười như không cười, hỏi lại tôi: “Xem bệnh gì à? Mỗi tháng cậu đều có mấy ngày trục trặc, y như phụ nữ đèn đỏ, còn không biết kình có bệnh gì sao?”

Tôi khó tin nói: “Anh biết tai ương 15 âm lịch hàng tháng của tôi?”

Lão Vũ khẽ gật đầu.

Đúng là lão Vũ này giấu mình quá nhiều bí mật, càng ngày tôi càng có cảm giác, những lời anh ta nói với mình chỉ là phần nổi của tảng băng.

Xe vẫn lăn bánh trên con đường gồ ghề, tôi với lão Vũ mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong xe oi bức làm mồ hôi nhễ nhại, tôi chẳng buồn mở mắt, rút khăn giấy ra lau, vừa đưa lên gần cổ thì chợt giật mình hoảng hốt.

Thầm kêu không ổn, tôi mở mắt ra sờ soạng cẩn thận, quả nhiên đồng tiền hổ văn trên cổ đã không cánh mà bay!

Toát mồ hôi lạnh, tôi cuống quýt cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, chỗ ngồi, sàn xe đều chẳng thấy đồng tiền đâu. Rơi ở đâu được? Sao chẳng hề có cảm giác gì?

Vội lay lão Vũ tỉnh dậy, hỏi anh ta có để ý thấy đồng tiền không. Lão Vũ nghe đồng tiền ở trên người tôi thì giật mình, những vẫn lắc đầu nói chưa từng thấy.

Từ khi đeo đồng tiền lên cổ, đến cả lúc tắm rửa tôi cũng không tháo ra, hơn nữa sợi dây treo nó làm bằng sợi bông, tương đối dai chắc, có thể rơi đi đâu được?

Cố gắng trấn tĩnh bản thân, cẩn thận suy nghĩ lại, tôi xác định, khả năng cao là nó mất ở khách sạn. Càng nghĩ càng thấy không ổn, tôi vội bảo tài xế dừng xe, kéo lão Vũ quay về.

Lão Vũ tỏ ra khó tin, nhưng cũng không hỏi câu nào. Đi bộ về tới khách sạn đã là hơn 4h chiều, hai chúng tôi mệt muốn chết, điều làm tôi kinh ngạc hơn, đó là ven đường có một chiếc xe khách bị thủng lốp, giống hệt tình hình hôm qua của chúng tôi.

Dòng người chen chúc xô đẩy trong đại sảnh, một khách du lịch đầu đội mũ đang làm thủ tục nhận phòng. Nhìn ông chủ người Đài Loan bận tối mắt, tôi chợt thấy có chút dư vị, xếp hàng hồi lâu, đặt rầm cái chứng minh thư lên mặt quầy. Ông chủ giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, sửng sốt, hỏi: “Sao cậu lại quay về?”

Tôi cười lạnh: “Ông chủ, đêm nay tôi muốn ngủ lại, mà ngủ đúng phòng 206 hôm qua!”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 06-01-2024 13:17:35
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Đêm thứ ba (Update phần 31)
Bàng Quyên (Update phần 5)
Phá trinh em người yêu (Update phần 33)
Cảnh xuân ở làng nhỏ (Update phần 34)
Em Hiền và ông chủ (Update phần 40)
Mưa chiều (Update phần 178)
Tâm sự về ngoại tình (Update phần 30)
Cha con ông bảo vệ (Update phần 76) - 69deluxe
Ma Vương – Quyển 10 (Update phần 165)
Không còn gì để mất (Update phần 31)