truyensex.asia > Chuyện XXX > Chuyến xe bus số 13

Chuyến xe bus số 13

Phần 170

Đó là một con chó săn toàn thân đen nhánh. Con chó lớn này từ đâu ra? Sợ nó cắn, tôi run rẩy, vội nhảy vào bên trong, đóng cửa, chốt khóa.

Sáng hôm sau, vợ Chu gia nấu bữa sáng, để phần tôi trong bếp, còn hai mẹ con vào phòng ăn. Cái này thật quá đáng, tôi đâu phải bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, sao ăn cũng phải tránh?

Ăn xong, thay bộ quần áo leo núi, vừa định ra cổng thì vợ Chu gia tròn phòng gọi: “Cậu đi đâu thế?”

Nói chuyện mà còn phải cách một cánh cửa, tôi không kiên nhẫn đáp: “Đi leo núi!” Rồi chẳng thèm đợi chị ta phản ứng, tôi liền đẩy cửa đi ra ngoài. Còn chưa ra khỏi sân, vợ Chu gia chợt cuống quýt chạy theo: “Cậu còn leo núi cái gì, vẫn còn thảnh thơi như vậy à. Không được đi đâu cả, ở nhà chờ chú Quách đến!”

Tôi hơi bực, đáp: “Đại tỷ, chị ở nhà chờ là được rồi, tôi cũng đâu phải người mua rượu giả cho Thái Tuế uống!”

Nói đoạn tôi lại định xoay ngườu, vợ Chu gia vội túm chặt lấy tôi, nói: “Tối qua hai mẹ con tôi lại nghe thấy ông già kia tới. Cậu đừng có đi lung tung, ở đây chờ chú Quách nghĩ cách đi!”

Lại nghe thấy??

Tối qua đưa Thang Nghiêu về nhà xong thì tôi liền đi ngủ, còn chẳng nằm mơ gì, một mạch tới sáng.

“Rốt cuộc thì chị có nghe ông ta nói gì không?”

Vợ Chu gia sắc mặt ngưng trọng, gật gật đầu: “Tối qua tôi cố ý dỏng tai lắng nghe, ông già kia mắng cậu cả đêm, lời nói rất khó nghe!”

Mắng mình?

Ngoài tay lãnh đạo thành phố, tôi chưa từng đắc tội với ma quỷ nào, sao lại mắng tôi? Hay thật là Thái Tuế đổ chuyện này lên đầu mình?

Thấy tôi sửng sốt, chị ta đẩy tôi vào phòng, nói: “Tiểu tử cậu ít trải, thiếu hiểu biết, chuyện này không qua loa được, cậu tuyệt đối không thể đi. Chờ lát nữa chú Quách đến, nghe xem ông ta nói gì.”

Đẩy tôi vào phòng, sợ tôi trốn đi, chị ta còn cắn răng ngồi cạnh, cùng nhau chờ lão Quách. Một lát sau thì Thang Nghiêu ăn mặc gọn gàng đến tìm tôi đi leo núi. Hôm trước đã nói cho vợ Chu gia rằng Thang Nghiêu đóng giả ma nữ, giờ trông thấy cô ấy, chị ta liền tức giận ra mặt, tỏ thái độ khinh ghét.

Thấy hai chúng tôi ngồi với nhau, Thang Nghiêu cười đểu, bảo tôi mau sắp xếp đi leo núi. Tôi chưa kịp mở miệng thì vợ Chu gia nói: “Cô nương này có ra dáng cô nương không vậy? Con gái mà hẹn con trai đi lên rừng, đêm hôm khuya khoắt còn mò cửa sổ nhà người ta? Ai da đúng là không biết xấu hổ!”

Vợ Chu gia nói rất ngoa ngoắt, tôi ái ngại nhìn Thang Nghiêu, ban đầu thì cô ấy sửng sốt, nhưng lập tức cười khanh khách đi đến trước mặt vợ Chu gia, nói nhỏ: “Chị dâu, biết tại sao nửa đêm tôi ngó cửa sổ phòng chị không? Là anh nhà báo mộng cho tôi, nghe nói chị với một trai trẻ ở chung nhà nên bảo tôi sang kiểm tra đấy!”

Vợ Chu gia nghe vậy thì mặt tái đi, Thang Nghiêu nói tiếp: “Chị dâu, có biết hôm đầu tiên tôi thấy gì trong phòng chị không? Tôi thấy trưởng thôn đã chết, ngồi bên cạnh nhìn chị ngủ!”

Nghe câu này, chẳng những vợ Chu gia mà đến tôi còn thấy sởn gai ốc, mấy hôm nay chị ta sợ hãi Thái Tuế đến chết khiếp rồi, giờ nghe Thang Nghiêu nói vậy, vừa sợ vừa tức. Vợ Chu gia đứng bật dậy, mặt đỏ bừng, xắn tay áo định làm lớn chuyện.

Tôi đang suy nghĩ phải làm thế nào để can ngăn, thì chợt lão Quách tới. Ông ta tới thật đúng lúc, vợ Chu gia thấy ông vào, liền ngồi phịch xuống phản, hừ một tiếng.

Lão Quách từng này tuổi, đương nhiên nhìn là biết chuyện gì xảy ra, thấy không khí căng thẳng, ông ta không hỏi mà lảng sang chuyện khác: “Vợ Chu gia, tối qua ngủ có ngon không?”

“Khụ, chú Quách, cả đêm cháu không ngủ, chỉ chờ chú đến, tối qua Thái Tuế lại tới!”

Lão Quách không ngạc nhiên lắm, quay đầu nhìn tôi, khẽ gật đầu: “Giọng nói vẫn phát ra từ phòng cậu này?”

Vợ Chu gia vội nói là đúng, còn kể việc ông lão kia mắng chửi tôi cho lão Quách nghe. Lão Quách thở dài: “Anh bạn trẻ, cậu không phải người trong thôn, chuyện này làm cậu bị liên lụy rồi!”

Chưa kịp trả lời thì vợ Chu gia đã hỏi: “Chú Quách, chú nói vì sao Thái Tuế lại ở trong phòng cậu ấy? Nó có ảnh hưởng gì đến mẹ con cháu không?”

Lão Quách đáp: “Hôm qua tôi có đến nhà Lý mập, cùng ông ta nghiên cứu, cậu ấy cũng nói, cậu này chọc phải Thái Tuế sẽ xui xẻo.”

“Lý mập? Có phải người mà vợ anh ấy biết nhảy đại thần? (Một dạng giống như lên đồng ở VN)”

Lão Quách gật đầu: “Đúng vậy, trong thôn ta, hai vợ chồng nhà đó biết ít nhiều về phương diện này, nếu tối qua Thái Tuế lại tìm đến, vậy đừng chậm trễ nữa, mau qua nhà đó đi.”

Lão Quách nói thế thì buổi leo núi hôm nay coi như bỏ, không biết là vợ Chu gia sốt ruột dọn về nhà ở, hay là lo lắng cho an toàn của tôi, mà cuống cả lên.

Nhảy đại thần là một phương pháp xem tà bệnh độc đáo của Đông Bắc, để cho đại thần nhập vào người, sau đó người bệnh có thể đối thoại trực tiếp với đại thần, rất mang màu sắc kỳ bí.

Nhà Lý mập cách đó không xa, lúc chúng tôi đến thì thấy trong sân có chiếc xe hơi, nhà họ đang xem bệnh cho người trên thành phố xuống.

Vào trong nhà, chúng tôi xếp hàng chờ ngoài hành lang, tôi tò mò chen lên nhìn lén. Trong phòng chật kín người, ngồi chính giữa là một phụ nữ, miệng ngậm điếu thuốc đang nói chuyện với một bam giới ngồi đối diện, bên cạnh chị ta còn có một gã béo.

Có điều lạ là, người phụ nữ hút thuốc này, mở miệng ra nói sặc một mùi khẩu âm Tứ Xuyên, tôi nghe chẳng hiểu gì, chị ta nói một câu thì gã béo phải phiên dịch một câu.

Lão Quách cũng chen lên, nói nhỏ với tôi: “Bên cạnh là Lý mập, còn người hút thuốc là vợ cậu ấy, tên Mỹ Linh!”

Tôi gật đầu: “Bác Quách, chị Mỹ Linh này là người Tứ Xuyên à? Đi lấy chồng xa thế!”

Lão Quách lắc đầu: “Không, cũng là người Đông Bắc thôi, hiện giờ cô ấy đang bị đại thần nhập, người nói chuyện chính là đại thần!”

Vấn đề của người trên thành phố xuống xem ra rất khó giải quyết, Mỹ Linh hút liên tiếp năm sáu điếu thuốc. Nửa tiếng sau vẫn chưa xong việc, Thang Nghiêu kéo tôi ra sau, cười nói nhỏ: “Ban nãy tôi nghe loáng thoáng, cái gì mà Thái Tuế, rồi lại có ông già nói chuyện, rốt cuộc là sao?”

Chuyện kể ra khá phức tạp, tôi chỉ nói ngắn gọn là nhà vợ Chu gia đào phải Thái Tuế nên giờ tôi gặp phiền toái. Thang Nghiêu suy tư gì đó gật đầu, cười cợt: “Chờ lát nữa chị Mỹ Linh xem bệnh, nếu không được thì tôi chữa cho anh, tôi cũng biết xem tà bệnh đấy!”

Hai chúng tôi đang nói chuyện thì bên trong chắc cũng vừa xong việc, tay nam giới thành phố kia móc ra một xấp tiền đưa cho Lý mập, tất cả khom lưng đi ra ngoài.

Ở một thôn hẻo lánh mà cũng có người thành phố xuống xem bệnh, khả năng Mỹ Linh này đúng là có bản lĩnh. Thấy họ ra ngoài, lão Quác vội gọi tôi vào.

Vào trong phòng, chị Mỹ Linh đã búi lại đầu tóc, liếc nhìn tôi, hỏi: “Anh bạn, cậu làm sao?”

Sặc mùi Đông Bắc!! Thật quái lạ, vừa nãy rõ ràng chị ta nói chuyện với người thành phố bằng giọng Tứ Xuyên, chẳng lẽ là đại thần nhập thể thật sao?

Lão Quách sốt ruột kể lại tình hình của tôi cho chị ấy nghe, Lý mập đứng cạnh nói: “Ai da, tối qua nó lại đến tìm à? Vậy mau xem đi!”

Mỹ Linh gật đầu, chậm rãi nói: “Tôi vừa mới xem bệnh cho người ta xong, đến chiều mới thỉnh đại thần lại được để xem cho cậu!”

Thang Nghiêu tò mò: “Chị Mỹ Linh, người thành phố vừa rồi là bị sao?”

Mỹ Linh nói: “Là một chủ doanh nghiệp ở thành phố, thích ăn thịt rắn, giờ bị người ta tìm đến!”

“Người đó bị bệnh gì?”

Lý mập đứng cạnh, cười nói: “Toàn thân mọc vảy rắn!”

Vợ Chu gia đứng ngay sau tôi, nghe anh ta bói thì kêu lên một tiếng, toàn thân run rẩy.

Nếu chiều mới thỉnh được đại thần, giờ hãy còn sớm, chúng tôi thu xếp về nhà trước. Vợ Chu gia lo lắng sợ hãi nên chẳng buồn nấu cơm, tôi ra quán cơm đầu thôn mua mấy phần về cùng ăn.

Ăn xong, ngồi tán gẫu một lúc, đến 2h chiều thì tất cả lại quay lại nhà Lý mập.

Ngồi xuống đối diện với Mỹ Linh, Lý mập thì đứng cạnh, tay phải cầm một chiếc trống cổ, tay trái cầm cái dùi. Trước khi thỉnh đại thần, Lý mập đốt một nén nhang cắm vào cái bát hương trên nóc tủ. Xong xuôi, Mỹ Linh nhắm hai mắt, còn Lý mập bắt đầu cất tiếng hát. Giọng anh ta oang oang, hát kiểu tùy xướng, vừa lắc lư vừa gõ trống, từ ngữ hát ra cũng rất quái lạ, nghe không hiểu gì.

Mỹ Linh ngồi đó toàn thân rung lên, giờ đang ban ngày, không đến nỗi quá sợ hãi, nhưng nhìn Lý mập hát, Mỹ Linh rùng mình, tôi cũng hơi căng thẳng.

Năm phút sau thì người Mỹ Linh càng ngày càng run mạnh, giống như sắp ngã khỏi ghế, tôi lo lắng định đị lên đỡ chị ta thì đột nhiên…

Mỹ Linh trợn trắng hai mắt, không run nữa, tùe từ cất giọng Tứ Xuyên hỏi tôi: “Ngươi có chuyện gì?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297
Thông tin truyện
Tên truyện Chuyến xe bus số 13
Tác giả Chưa xác định
Phân loại Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập
Ngày cập nhật 06-01-2024 13:17:35
Truyện Sex Ngẫu Nhiên
Đỉnh cấp gian tình (Update phần 49)
Khoảnh khắc (Update phần 17) - mPH
Em Nga và anh Hiệp (Update phần 37) - Hồng Nhung
Em Dung dâm đãng (Update phần 54) - Slaydark
Chải tóc cho mẹ (Update phần 55)