Chuyến xe bus số 13
Tuy chưa gặp nhiều người trong thôn lắm, nhưng phần lớn những người tôi đã gặp đều tương đối lương thiện, chất phác. Ngoài bà lão và gã chủ quán đồ tang lễ ra thì tôi không biết ai sẽ là người chuyên giao quan tài giấy.
Đang bàn luận với lão Lưu thì bà cụ cẩn thận cất cái quan tài giấy mới bới ra vào trong bao tải, rồi chợt đột nhiên không biết làm sao, bà ta quay đầu nhìn về phía hai chúng tôi.
Ánh nhìn bất ngờ khiến tôi suýt thì buột miệng kêu thành tiếng, nhưng cũng may, tuy bà lão phát hiện có người theo dõi, không ở lại dây dưa mà lại cõng cái bao tải, đi xuống núi.
Vừa định đứng dậy đuổi theo thì lão Lưu xua tay: “Đừng theo, ba ta không đào tiếp là được rồi!”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Lão Lưu, vừa rồi ông nói còn một người chuyên giao quan tài, đó là ai?”
Lão Lưu cười lạnh: “Không biết, nhưng quan tài giấy bồi táng âm khí rất nặng, theo ta ước chừng cũng phải chôn trên 10 năm rồi. Cái thôn này, một người chôn quan tài, một người đào quan tài, một người giao quan tài, thật không đơn giản!”
Tôi càng nghe mà càng chẳng hiểu gì, quan tài giấy được chôn hơn 10 năm trước, vậy thì người chuyên giao quan tài này chắc chắn không còn trẻ.
Trưởng thôn? Ông cụ tóc bạc phơ? Sẽ là ai mới được?
Thấy tôi nghi hoặc, lão Lưu nhỏ giọng nói: “Hiện giờ không cần ở đó đoán mò, sáng mai ta có việc phải làm, ngươi cứ theo dõi tên chủ quán đồ tang lễ là được.”
Tôi đáp ứng một tiếng rồi đi xuống núi với lão Lưu. Trời sáng, lại lục tục có người đến nhà trưởng thôn để tìm Lưu Khánh Chúc. Chỉ trong một đêm mà toàn thôn có đến bảy tám nhà phát hiện quan tài giấy.
Tôi theo lời dặn của lão, đi sang thôn đông theo dõi gã chủ quán đồ tang lễ. Nhà hắn mở rộng cửa, trong sân trống hoác, chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Còn đang nghi vấn thì chợt thấy gã đi ra khỏi phòng ngủ, vào phòng đặt đồ tang, thu dọn một chút.
Sau đó gã cung kính cúi lạy phía góc tường một cái. Lòng tôi không khỏi cả kinh, tuy nấp mình ngoài sân, nhưng lần trước đến đây cùng lão Lưu, tôi còn nhớ rõ, chỗ góc tường này là một cỗ quan tài đen sì. Chính xác, gã chủ quán đang cúi lạy cỗ quan tài!
Một cỗ quan tài, đơn giản do mấy tấm ván gỗ ghép lại, tại sao hắn phải cúi lạy? Đúng rồi, hình như lần trước khi rời đi, tôi còn thoáng trông thấy nó động đậy thì phải, bên trong nó có cái gì???
Hít sâu một hơi, nghĩ đến trong cỗ quan tài có vật sống, thật là khủng bố. Gã chủ quán cúi lạy xong thì khóa cửa hàng, nhảy lên một chiếc xe máy, đi khỏi. Thấy gã đi xa, tôi chạy nhanh lại định leo tường vào trong sân.
Đang tập trung tinh thần chuẩn bị nhảy lên thì bỗng sau lưng có tiếng nói làm tôi giật mình, dựng cả tóc gáy.
“Này, ban ngày ban mặt, cậu ngó nghiêng gì trước tiệm quan tài đấy?”
Quay đầu nhìn lại, thì ra là chị béo ở gian nhà mái ngói lưu ly, phía trước nhà Lý thẩm. Lầm trước đến tìm Quan Quân, thái độ chị ta không tốt, giờ lại bắt gặp trong lúc này, càng thêm thấy đáng ghét.
“Chả có việc gì cả. Đại tỷ, chỉ xách bao tải đi đâu đấy?”
Chị béo nhìn tôi, cả giận: “Ta đi lên núi hái nấm, cậu là người ngoài, đừng có đi loạn trong thôn, cứ như ăn trộm vậy!”
Một câu nói này thật khiến tôi nổi giận, giống trộm ư? Ngươi con mẹ nó đã gặp ai đi ăn trộm cửa hàng đồ tang lễ bao giờ chưa?
Thầm chửi mắng trong lòng, tôi vừa định mở mồm thì chị ta đi sượt qua, cố ý đụng vào mình một chút, sau đó quay đầu lại lườm tôi một cái rồi bỏ đi.
Vừa sáng ngày ra đã vô duyên vô cớ cho ăn cục tức, Bạch Phàm nói đúng, quả thật trong thôn có một số người không ưa kẻ ngoại lai.
Có điều nghĩ kỹ lại, giờ không phải lúc đôi co với mụ ta, thấy mụ béo đi xa, tôi không dám chậm trễ, vội leo tường nhảy vào trong sân.
Sau khi chú Trương chết thì trong sân chỉ còn lại ba cỗ quan tài, kẻ kiếm tiền nhờ người chết như gã chủ, hẳn là cười không ngậm được miệng. Phòng đồ tang khóa trái, thầm nghĩ nếu muốn vào thì phải phá cửa. Đang lơ đãng liếc mắt thì chợt chú ý, cửa sổ bên cạnh là một lối đột nhập khá tốt.
Cánh cửa sổ bằng gỗ, mặc dù đóng rất chặt, nhưng phá dễ hơn cửa chính nhiều, tôi dùng sức nạy nó lên, chui vào bên trong. Phòng ngủ cử gã chủ quán rất có quy tắc, một cái giường, một cái bàn, trên bàn cạnh cái kéo còn có mấy hình nhân mới cắt.
Nghĩ đến lần trước hai họ Lưu đấu pháp thuật, chính là dùng người giấy biến hóa công kích nhau, bèn tiện tay cất vào trong túi.
Ra khỏi phòng ngủ chính là gian chứa đồ, nơi đây bày đầy vòng hoa áo liệm, tiền giấy, cờ chiêu hồn, tuy đang ban ngày ban mặt, cũng không khỏi khiến người ta có cảm giác âm u, sống lưng ớn lạnh.
Chiếc quan tài màu đen mà gã chủ cúi lạy đang nằm im lìm trong góc tường. Hiển nhiên, nó rất khác so với những cỗ quan tài bày ngoài sân, nhất định không dùng để bán. Trong cửa hàng quan tài, có một chiếc quan tài không bán, điều này càng khiến tôi tò mò.
Bên trong nó có cái gì?
Cái quan tài đặt ở tư thế thẳng đứng, nắp khép hờ, tôi cắn răng nhẹ nhàng đến gần, định mở ra xem. Vừa vươn tay thì đột nhiên có tiếng động cơ xe máy xa xa, tôi cả kinh, gã đã quay lại!
Nghĩ đến đây, tôi không dám nấn ná, vọt nhanh ra cửa sổ rồi nhảy tường chạy trốn.
Trên đường về, lòng tôi cứ nghĩ mãi về vấn đề này, gã chủ quán mới đi chỉ khoảng bảy, tám phút, sao lại về sớm như vậy? Đi tới cổng thôn, chợt thấy mấy thôn dân đang hốt hoảng bước vội, tôi ngăn một người lại hỏi: “Đại ca, có chuyện gì mà anh hốt hoảng vậy?”
Đại ca có vẻ sốt ruột, nói: “Ai da, lại có người chết!”
Nói xong thì chạy nhanh theo đám người phía trước. Tôi sửng sốt, cũng chạy theo đám người xem nhà nào.
Tới nơi mới phát hiện, nhà xảy ra chuyện mình tương đối quen thuộc, chính là hộ nhà họ Quan thứ hai mà chúng tôi từng đến hỏi. Bất ngờ, người chết chính là người đàn ông mà tôi hỏi chuyện lúc đang xách nông cụ ra đồng.
Trong dân tụ tập rất đông người, ai ai cũng đang bàn tán xôn xao. Cũng giống các nhà có người chết khác, nhà anh ta xuất hiện một cái quan tài giấy trên đống củi.
Thấy Lưu Khánh Chúc cũng ở đây, tôi bèn lò dò lại gần, hỏi: “Lão Lưu, chuyện gì vậy, sao lại có người chết nữa rồi?”
Lão Lưu thở dài: “Cái quan tài giấy này được giấu sau đống củi từ lâu rồi, lúc xảy ra chết người mới được phát hiện.”
Trưởng thôn vỗ tay kêu gọi đám thôn dân đang tụ tập: “Không có việc gì thì đừng tụ tập, mau giải tán về nhà đi, chỗ nào khuất trong nhà thì tìm kỹ, xem có thấy quan tài giấy hay không!”
Đám thôn dân nghe xong liền giải tán chạy về nhà tìm kiếm. Tôi nhớ Bạch Phàm có nói, cha mẹ nàng ở thôn này, bèn nhắn tin cho cô ấy, Bạch Phàm hồi âm đáp, cha mẹ mình đang đi thăm họ hàng ở xa, không có tại thôn.
Ra khỏi sân cùng lão Lưu, tôi kể chuyện mình vừa lẻn vào nhà gã bán quan tài cho lão nghe, nghe xong lão không có biểu tình gì, chỉ hơi hứng thú về cái cỗ quan tài màu đen.
“Ngươi chính mắt nhìn thấy nó động đậy?”
Lão hỏi nghiêm túc, tôi chợt hơi mơ hồ: “Có, hình như là động đậy!”
Lão Lưu nghiêm mặt, lạnh giọng: “Ngươi đừng có nói hình như, bản thân cỗ quan tài màu đen không có gì đặc biệt, nhưng nó động đậy hay không lại rất quan trọng!”
Tôi nào có chụp ảnh hay quay phim lại được, chỉ nhớ lại, nhưng càng nhớ càng mơ hồ. Bỗng nhớ đến cái hình nhân giấy trên bàn nhà gã chủ quán, tôi liền lấy ra đưa lão Lưu xem. Lão cầm hình nhân ngắm nhìn một lúc, cuối cùng sắc mặt cũng khẽ động: “Thì ra là thế, xem ra đúng như ngươi nói, cỗ quan tài động đậy thật!”
Không hiểu tại sao lão lại có khẳng định như vậy, vừa định hỏi thì lão Lưu thần bí nói: “Ngươi tiếp tục đến theo dõi hắn!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Phân loại | Chuyện XXX, Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch, Truyện sex dài tập |
Ngày cập nhật | 06-01-2024 13:17:35 |